Chương 12: Bao? Đó là cái gì?

Chương 12: Bao? Đó là cái gì?

***

***

Hứa Tinh giống như con nai con yếu đuối cặp mắt đỏ lên, than nhẹ mấy tiếng, "hu hu" Miệng nhỏ bị người kia mυ"ŧ chùn chụt, trao đổi nước bọt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Nóng!

Nóng quá!

Sắc mặt Hứa Tinh đỏ hồng, ánh mắt mơ màng ngấn nước, tim đập rất nhanh, quả thực không cách nào hình dung loại kinh tâm động phách này.

Vì sao lại như vậy?

Quen học trưởng một thời gian dài vẫn rất gượng gạo, nếu không phải là mỗi lần làʍ t̠ìиɦ học trưởng đều cưỡng ép khó tránh, nhất định Hứa Tinh cũng không buông thả.

Nhưng mà ông chú này rất đặc biệt, tay của hắn giống như trời sinh để dành cho cậu, vô cùng nhịp nhàng. Mỗi nơi đi qua đều run rẩy đón nhận, rồi lại đói khát không muốn để cho bàn tay ấy rời đi.

"A!"

Tề Thanh cau mày,"Làm cậu đau sao?"

Người kia đưa ngón giữa cắm vào mông, khiến Hứa Tinh làm sao có thể nói ra được?

Ngón tay thật là xấu, liên tục cắm vào, gẩy gẩy, chà sát, làm nước ấm chảy vào trong, Hứa Tinh vô cùng ngượng ngùng, lại phát hiện người kia vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, lập tức che mặt, Hứa Tinh tình nguyện làm con rùa rụt đầu, quá ngượng ngùng, ông chú kia sao có thể háo sắc như vậy? Ánh mắt lửa đốt kia thiếu chút nữa nuốt chửng mình.

Tề Thanh bật cười, vô cùng vui vẻ,"Nhóc con, anh hôn cậu có được không?"

"Không được."

"Nói to chút, tôi không nghe rõ!" Thì ra Tề Thanh chỉ cố tình đùa, vừa nói xong đã cúi xuống cắn tai cậu nhóc con.

Ở đây quá nhạy cảm, Hứa Tinh rêи ɾỉ mấy tiếng "ưm ưm", cả người nhuyễn như bùn, ngã vào trong lòng người kia, ngón tay đang rút ra, lại cắm vào sâu hơn, Hứa Tinh kinh hãi hét lên một tiếng, đứng dậy muốn chuồn. Tề Thanh là ai cơ chứ? Phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, kéo lại, nhóc con liền ngồi lên đùi hắn.

A.....

O(╯□╰)o

Tuy rằng Hứa Tinh mặc qυầи ɭóŧ nhỏ, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nhúm vải mỏng, côn ŧᏂịŧ thô to nóng cứng phía dưới thúc lên, Hứa Tinh vừa vặn ngồi lên. Ân hận, ngượng ngùng, Hứa Tinh cay đắng đưa hai tay che mặt, hu hu khóc, bị ức hϊếp thê thảm.

:Nhóc con đáng yêu, cậu đúng là làm bằng nước, làm cho tôi khổ não, làm cho tôi chẳng biết phải làm sao...."

"Chú~!"

Hứa Tinh nhìn ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Tề Thanh, trái tim rung động, rạo rực vô cùng.

Tề Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương ngây thơ của Hứa Tinh, muôn phần uất ức.

Nhóc con có bạn trai gặp gỡ ba năm, hơn nữa lại còn là tình buồn. Khi còn bé cha mẹ không êm ấm, sau khi ly hôn đều có gia đình riêng, rồi có con. Hứa Tinh sống với bà nội, bà nội đột nhiên bệnh qua đời không kịp dặn dò, chỉ để lại một căn nhà nhỏ, hai sổ tiết kiệm, đều bị người thân chia nhau hết.

Về phần Hứa Tinh?

Trưởng thành rồi cậu không được bất cứ thứ gì, ngay cả nhà để về cũng không.

Lúc yếu lòng nhất được học trưởng cùng trường ân cần chăm sóc rồi cưa đổ, đón ra ở chung, cũng giúp đỡ tiền học phí.

Hứa Tinh đối với người kia....liệu có phải là yêu? Hay là cảm kích? An ủi lúc yếu lòng khi thiếu vắng người thân?

Trong phút chốc, trong lòng Tề Thanh chuyển hoá muôn vàn, nhóc con này nhìn bên ngoài thì yếu đuối, nhưng thực ra là một người vô cùng kiên cường, chí ít cậu cũng không nhận số tiền tình phí khi chia tay của người kia, tình nguyện ở tại khu nhà xập xệ. Xem ra, muốn cùng cậu ở chung cần tốn chút tâm tư, đem tiền đến trước mặt cậu lại có khi hỏng chuyện.

Tâm tư trong mắt người kia, căn bản thì Hứa Tinh nhìn cũng không hiểu, thế nhưng......... tim lại loạn nhịp, dường như phát hiện ra điều gì đó, tay bện vào nhau, đốt ngón tay trở nên trắng bệnh cũng không biết.

"Đừng có bứt tay thế." Tề Thanh vội vã tách tay nhóc con ra, thổi thổi, quả nhiên đỏ một mảng, nhóc con này đúng là mềm như nước, không, phải là hoa sen mới nở mới đúng, Tề Thanh lắc đầu, liền quên chuyện bối cảnh của nhóc con, chuyện trước kia không cần để ở trong lòng, còn sau này đấy thôi!

Tề Thanh nâng cằm Hứa Tinh, khóe miệng nhếch lên,"Bây giờ anh rất khó chịu, Tiểu Tinh có bằng lòng giúp đỡ hay không?"

"A....." ( ⊙ o ⊙ )

"Đồng ý nhanh như thế, thích tôi lắm phải không?"

Tề Thanh ôm lấy Hứa Tinh nhấc lên, tay còn lại đưa xuống dưới, nhéo mông một cái rồi trượt vào cửa động.

"Chú~ chú~"

"Hửm?"

Tề Thanh chọc vào trong một cái, hai ngón tay cùng tiến vào, bên trong nhớt nhớt, ấm nóng, xột xột kêu, Hứa Tinh như con chim non ríu rít một câu sau đó đỏ mặt, núp trong ngực người kia, cắn nhẹ môi dưới.

"Lại không ngoan!"

Cúi đầu hôn xuống, đôi môi thơm thơm, mùi vị rất ngon, mềm, ngọt như kẹo, lại giống như nam châm vạn năng, bất kể là ánh mắt, đôi tay, bờ môi, cũng đều tràn đầy cảm xúc, mân mê mãi không chán.

"Ô....ô....ưʍ....ô....."

Vừa hôn môi, lại luồn lách đưa lưỡi vào khoang miệng, điên đảo ngang ngược. Vừa dùng ngón tay ra ra vào vào hậu môn Hứa Tinh, vuốt ve từng thớ thịt non, không muốn buông tha bất cứ nơi đâu, đã có thể dung nạp ba ngón tay, khoảng khắc đã đến.

Tề Thanh đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cửa vào, ánh mắt tà mị hừng hực bất thường, từ từ buông nhóc con ra.

Cửa động đang rất đói khát, tuy rằng ngay từ đầu có chút miễn cưỡng, dù sao đại nhục bổng* quá lớn, thế nhưng vách ruột nhóc con thuộc loại ăn một lần là muốn ăn thêm lần nữa, điên cuồng co rút hút dươиɠ ѵậŧ người kia vào! Tề Thanh thuộc dạng lang sói, làm sao mà nhịn được? Trán nổi gân xanh, vẫn tuần tự mà tiến vào, đến khi không vào được nữa thì trán đã toát mồ hôi hột.

Nhóc con thở hổn hển nỗ lực thả lỏng, rất biết điều.

A!

Hứa Tinh bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, trên mặt nước là quần sịp nhỏ, cởi khi vào vậy hả?

Lẽ nào là lúc mình ý loạn tình mê? Sịp nhỏ không thể mặc lại nữa, đã bị xé rách rồi, trôi nổi trên mặt nước, như xác chết.....

"Côn ŧᏂịŧ (chim) có to không?"

Hả? Hứa Tinh vừa mới hoàn hồn trở lại, mờ mịt nhìn lại, ánh mắt người kia gian tà, xấu xa quá đi, Hứa Tinh nào dám đối diện? Vội vã cúi đầu, tai đỏ ửng. Côn ŧᏂịŧ đương nhiên rất lớn, là cái lớn nhất mà Hứa Tinh đã từng nhìn qua, cậu ta cùng học trưởng chơi bóng rổ, lúc đi tắm đã từng nhìn qua chim bạn học một lượt.

"Sao không nói gì? Rốt cuộc có to hay không? To hay không to? Hửm?"

Hứa Tinh trốn tránh, Tề Thanh liền nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn xuống.

Lại hôn? Đầu Hứa Tinh quay lại đằng sau, sắc mặt của Tề Thanh ngay lập tức âm trầm xuống, may là Hứa Tinh cúi đầu muốn nói lại thôi.

"À, tôi quên mất cậu có chuyện muốn nói với tôi hả?"

Hứa Tinh nào còn nhớ trước đó định nói cái gì, nhưng mà..... do dự một chút lấy dũng khí,"Chú, chú hôn tôi như vậy,.... không thấy buồn nôn sao?"

Hơn nữa ngủ với tôi thực sự sướиɠ hay sao?

Tôi hình như..... chưa từng đồng ý, hay cho phép chú làm "cái kia" với tôi.

Ngón tay cái đặt lên môi nhóc con, vẻ mặt thống khổ này là có ý gì? Tề Thanh cơ trí như thần.

"Vì sao không trả lời?"

"Rất quan trọng hay sao?" Tề Thanh nheo mắt.

Hứa Tinh cực sợ,"Ừ, vô cùng quan trọng, hết sức quan trọng."

"Muốn hôn thì hôn, nghĩ nhiều làm gì? Tôi thích, tôi muốn hôn, còn muốn đem đầu lưỡi đưa vào miệng cậu, làm sao? Cậu không cho?"

"Tôi...."Cũng không phải nói không cho, vì sao chú tức giận? Hứa Tinh vô cùng oan ức.

Tề Thanh biết Hứa Tinh đã quen, lập tức giật mạnh cơ hông, đại nhục bổng ma sát vách ruột, mang đến kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ không gì sánh được, vô cùng sướиɠ.

Sắc mặt Hứa Tinh ngay lập tức trắng bệch, lại lần nữa cắt ngang trình tự sáp nhập của người kia.

"Lại làm sao?" Tề Thanh nổi trận lôi đình, gầm nhẹ. Nhóc con chết tiệt, quấy rầy hăng hái của ông đây,"Cậu tốt nhất nói nhanh nhanh lên, không tôi lập tức gϊếŧ chết cậu."

Giọng sắc lạnh, Hứa Tinh nghe được trong lòng lại có chút sợ hãi, quả là Tề Thanh cũng có ý như vậy thật.

Hứa Tinh hít sâu mấy hơi, khóe mắt hồng hồng, muốn khóc.

Đầu Tề Thanh lại bắt đầu đau, nhóc con lại nghĩ cái gì vậy,"Nói, không nói tôi phát mông cậu."

Người kia chịu đựng muốn bạo phát du͙© vọиɠ, xanh mặt, giống như vận sức chờ phát động, nguy hiểm không gì sánh được.

Ai nha! Hứa Tinh thẹn thùng kinh khủng, liền vội vàng hỏi,"Mà này chú ơi, chú không mang bao sao?"

.................