Chương 4: Không phục tùng nhất định không phục tùng.

(*tiêu đề dài quá nên cắt bớt)

Chương 4: Mặc đồng phục dụ hoặc tới cửa, không phục tùng nhất định không phục tùng.

囧o(╯□╰)o! ! !

......

"Cảm ơn." Hứa Tinh sợ hãi lòng kinh hoàng, cũng không dám đẩy lưu manh ra,"Đỡ tôi đứng lên."

"Cậu không cảm thấy tư thế của chúng ta rất giống trong phim tình cảm lãng mạn hay sao?"

Ặc, ai lãng mạng với lão già nhà ông chứ?

Nhìn nhóc con tâm tình sợ hãi, Tề Thanh không đành lòng mới ôm cậu ta đứng ngay ngắn dậy.

Hứa Tinh giống như thỏ con, ngay tức khắc thoát khỏi l*иg ngực ấm áp, thế nhưng, sắc mặt của đại ác nhân trở nên khó coi. Nhưng có chuyện nhất định phải nói, Hứa Tinh cố nén mới không chạy trốn,"Mặc quần áo vào, tôi có việc."

"Mặc quần áo vào rồi nói chuyện với cậu?" Tề Thanh gian tà cười, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhóc con, non quá, thấy chim to lại xấu hổ thành như thế, thật là muốn ăn hϊếp.

Hứa Tinh vốn đã sợ, bây giờ lại càng luống cuống, tay cầm lấy túi tiền đưa lên phía trước,"Cầm cầm cầm cầm lấy, tiền của của của chú."

Thế nhưng cổ tay bị siết chặt, Hứa Tinh khϊếp sợ nhìn về phía người đàn ông kia, nhưng vừa nhìn thấy cặp mắt hung hãn liền khϊếp sợ cúi đầu xuống, trong nháy mắt bị người đàn ông kia kéo vào trong phòng, sau đó cửa phòng liền bị đóng.

Tình huống gì thế này?

Hứa Tinh cả kinh, sắc mặt trắng bệch,"Tôi tôi tôi tôi....Tôi chỉ muốn tới trả lại tiền, chú chú chú... tôi báo cảnh sát!"

"Điện thoại di động của cậu đâu?"

Hả? Hứa Tinh sờ sờ, xong rồi, ở nhà. Không đúng, lúc ra cửa rõ ràng có mang theo. Hứa Tinh nhìn về phía trước, nhất thời buồn bực, điện thoại ở trong tay người đàn ông kia, mình thật là ngu ngốc lại để điện thoại trong túi đựng tiền.

Căng thẳng liền phạm sai lầm, cặp mắt Hứa Tinh lập tức đỏ lên,"Trả lại cho tôi, tôi phải về nhà."

"Về nhà làm cái gì? Tìm mẹ hả?"

"Chú!"

Tề Thanh đi về phía trước, anh ta đi từng bước một, nhóc con liền lùi về phía sau, giống như chim sợ cành cong, mắt to trợn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện mồ hôi lấm tấm, thật là muốn liếʍ láp!

Dù sao bước chân của Hứa Tinh cũng không lớn, mà cho dù có lớn, vẫn bị ghim vào tường phòng khách. Hai tay người đàn ông này chống vào tường, tạo thành áp lực vô cùng to lớn, Hứa Tinh bị vây lại không dám động, gắt gao nắm chặt tay.

"Đồng phục dụ hoặc?"

"Hả?" Hứa Tinh ngẩng đầu, lập tức vừa nhìn về phía khác, ánh mắt người đàn ông này quá hung, sợ quá!

"Quần áo."

"A." Theo bản năng Hứa Tinh trả lời, rất ngoan ngoãn,"Có người làm ướt áo tôi, tôi không có đồ thay, chỉ có thể mặc quần áo làm việc về nhà."

Tiếng nhóc con đáng thương càng nói càng nhỏ, ủy khuất đến vô cùng, vẫn đang cắn môi, trong mắt Tề Thanh lại thật đáng yêu, Tề Thanh là con quỷ máu lạnh chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ muốn xem náo nhiệt, không muốn đưa tay cứu giúp. Nhưng khi Hứa Tinh đứng bên bờ suýt ngã xuống lầu, tóc liền dựng lên, cà vạt tung bay, ánh mắt người đó tuyệt vọng, Tề Thanh lại có thể động tâm.

Bỏ qua loại tâm tư phức tạp chưa từng có này, Tề Thanh cười khẩy,"Xem ra, tôi phải cám ơn người kia."

Ý gì hả? Hứa Tinh không theo kịp suy nghĩ của tên bại hoại.

Hôm nay Hứa Tinh mặc đồng phục của hộp đêm, quần màu đen, bó chặt đường cong hoàn mỹ từ mông xuống chân, mông tròn vểnh vểnh vô cùng câu dẫn. Áo sơmi trắng phần eo vừa vặn không che được đường cong lả lướt của Hứa Tinh, có thể là tên nhóc xấu xa này cảm thấy nóng, mới nới lỏng cà- vạt một chút, lại càng làm thêm dụ hoặc muôn phần.

"Không hiểu hả? Cậu mặc đồng phục!" Tề Thanh cúi đầu, mắt sáng như đuốc,"Đồng phục dụ hoặc không phải sao? Cái này thật tình thú, nếu cậu đã mất công mặc rồi, tôi không bị cậu hấp dẫn sẽ làm lòng tự trọng của cậu bị tổn thương."

Hả???

Hứa Tinh ngây thơ nhìn người đàn ông kia, không theo kịp mạch suy nghĩ của người này, thật là lo lắng!

Tề Thanh liếc mắt nhìn xuống, Hứa Tinh cũng liếc mắt nhìn xuống, nhất thời đỏ mặt, chim người đàn ông này đang cương cứng, thật to run run giữa hai chân, Hứa Tinh xấu hổ lấy hai tay che mặt.

Khóe miệng Tề Thanh hơi nhếch lên, liền kéo nhóc con vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, bởi vì vừa mới tắm rửa xong không bao lâu, mới đi ra ngoài nước vẫn còn ấm. Hứa Tinh giãy giụa không được, từ đầu đến chân đều bị ướt sũng.

"Chú làm gì thế hả?"

"Tôi phải về nhà chú để tôi đi đi!"

"Bỏ tay ra, tôi sẽ hét lên!"

Tề Thanh lùi về phía sau mấy bước, thưởng thức cả thân nhóc con ướt sũng, quần áo của Hứa Tinh đều dính chặt vào da, lọn tóc đen cũng ẩm ướt dính trên mặt, càng lộ ra làn da trắng nõn xinh đẹp, thân thể run lẩy bẩy cộng với vẻ mặt ủy khuất, làm cho người đàn ông này dục hỏa thiêu đốt, hứng thú càng dồi dào thêm, hận không thể lập tức nhào qua.

Hứa Tinh lập tức cúi đầu, bị dọa sợ đến mức hai tay phòng thân, lùi lại góc phòng.

Tề Thanh lại phun nước lên người Hứa Tinh, Hứa Tinh khóc lóc, ông chú à, chú là biếи ŧɦái sao?

"Tôi chỉ tới để trả lại tiền, nếu có gì làm chú khó chịu, chú cũng đã ức hϊếp tôi rồi, bây giờ để tôi đi thôi, sau này tôi nhất định sẽ tránh chú, không xuất hiện nữa có được không?"

"Không được." Hai tay của Tề Thanh bắt đầu xoa xoa trên người Hứa Tinh, rất nhiều bọt, trơn trượt, thỉnh thoảng đưa bàn tay dò xét vào bên trong áo, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, da thịt thật non, tuổi trẻ đúng là ưu tú, hơn nữa còn mềm mại đàn hồi, bóp vô cùng thích. Hai điểm nhỏ trước ngực săn lên thật kí©ɧ ŧìиɧ. Dưới ánh trăng đêm qua không nhìn rõ, hôm nay mới nhìn thật hồng hào.

"A!"

Hứa Tinh hét lên một tiếng, quần áo lại bị xé, cậu ta sững sờ nhìn lên, lại đối diện với ánh mắt như lang sói, mình thật ngu ngốc, tự nhiên vác thân đến cửa nhà người ta, lại còn giảng đạo lý với lưu manh! Nước mắt lại chảy xuống, nhìn vô cùng hoa mỹ. Tề Thanh nhìn không sót chút nào, cúi đầu liền liếʍ giọt nước mắt như trân châu vào miệng.

"Tránh ra".

"Cậu khóc nói tránh ra, nhưng thật ra không muốn tôi tránh ra, tôi hiểu."

Mắt Hứa Tinh cũng đỏ lên rồi, vừa muốn giải thích, bỗng nhiên ngực bị chạm vào, giật mình lạnh run, vội vã nhìn xuống, trời ơi! Lão già này đang đùa với vυ" mình....

Tề Thanh nhìn cặρ √υ" hồng hào kia, rất có tinh thần đã cương cứng rồi, đầṳ ѵú nhỏ nhắn nhìn rất đẹp, Tề Thanh dùng ngón cái xoa xoa đầṳ ѵú nhỏ, giống như rửa sạch, lại như đang ăn hϊếp, hai tay xoa xoa ngực, thỉnh thoảng lại nắm lấy, chốc chốc lại nhéo một cái, cuối cùng đem nước da trắng mịn như tuyết nhào nặn đén đỏ ửng.

"Chú, tôi...."

"Gọi là anh!"

Tề Thanh chơi đùa rất cao hứng, hai tay dính đầy bọt xà bông, xoa từ trên xuống dưới, những nơi đi qua ấm áp không gì sánh được.

Hứa Tinh lại cự tuyệt, nhưng mỗi lần phản kháng đều bị ánh mắt hung hãn của người đàn ông này ngăn lại, Hứa Tinh cảm giác mình quá vô dụng, nước mắt lại lần nữa vỡ đê.

"Đừng khóc, anh đau lòng."

Hứa Tinh giữ lấy tay của người đàn ông này đang có ý định cởϊ qυầи mình, nhưng đã quá muộn, tiểu JJ trắng nõn đã lộ ra, Hứa Tinh vội vàng dùng tay che bộ vị trọng yếu, nhưng người đàn ông này thật không biết xấu hổ, bàn tay ấn lên bàn tay nhỏ bé của Hứa Tinh rồi di chuyển, giống như......... Bản thân Hứa Tinh đang tự an ủi, cảm giác bị thất bại hoàn toàn, Hứa Tinh lại khóc.

Tề Thanh cười tà mị,"Cương rồi."

Sau khi Hứa Tinh hoàn hồn thì có chút giật mình, khuất nhục cúi đầu, bả vai run rẩy rất lợi hại, bị ăn hϊếp quá thê thảm.

"Đừng sợ, cậu rất đẹp tôi thích lắm."

Cái gì thế hả? Hứa Tinh mờ mịt vừa mới ngẩng đầu một cái, môi liền thấy ấm ấm, lại bị hôn?

...............

Chô ha~~~~