Chương 14: Kiếm lời một số tiền nhỏ

[ Bánh rau hẹ vừa làm vừa bán]

Cơm canh buổi trưa có người đưa đến viện, có thịt có rau, mùi vị thật sự không tính là ngon, nhưng lại đảm bảo no bụng.

Tô Diệp trơ mắt nhìn hai người Cổ – Biển trực tiếp lấy tay bốc thịt trong nồi lên ăn, quả thực ngây ngẩn cả người.

Sau đó hắn mới phản ứng được một điều, chắc hẳn thời đại này không dùng đũa— nếu như uống canh sẽ dùng muỗng gỗ, còn “đũa cả” sẽ dùng để chia cơm.

Còn trong trí nhớ của chủ cũ thân thể này thì những chi tiết trong sinh hoạt hàng ngày đều rất mơ hồ, nếu như không phải cố ý suy nghĩ kỹ để nhớ lại thì sẽ không nhớ nổi.

Tô Diệp đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc ăn thịt và sợi đậu phụ khô, hình như các thôn dân cũng là dùng tay, khi đó mọi người vây quanh nhau mà hắn thì bận rộn, căn bản là không để trong đầu.

Lúc này, hắn mới ý thức được rằng trong nhà Ngu Phong đều dùng đũa trúc tự tay tước, thảo nào nhìn nó mới như vậy.

Rõ ràng hắn không nói gì, nhưng Ngu Phong lại nhớ, cũng lặng lẽ chuẩn bị.

Trong lòng Tô Diệp không tự chủ được mà dâng lên từng đợt từng đợt gợn sóng.

Tâm trạng này kéo dài đến lúc khi hắn đi ra khỏi nha môn, một khắc khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia hán tử thì tình cảm lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Lúc này, cơ thể của nam nhân đang đứng nghiêng và đang nói chuyện cùng một người bán mì, biểu cảm lại không hề ôn hòa như thời điểm ở cùng hắn.

Ánh mắt Tô Diệp rơi vào gò má lộ ra đường nét lạnh nhạt cứng rắn kia, không hiểu sao lại cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai.

Hình như Ngu Phong cũng nhận được ánh mắt của hắn, liền nghiêng đầu lại thì thấy tiểu song nhi đang đứng trên bậc thang.

“Tiểu Diệp tử, ngươi đã xong việc ?”

Tô Diệp quên lên tiếng trả lời, chỉ lặng yên nhìn y.

Ngu Phong không để ý chút nào, hai ba bước đã đi tới bên cạnh hắn, từ trong lòng ngực móc ra một cái bọc nhỏ được gấp lại từ vải bố, “Có đói bụng hay không? Ta mang theo bánh rau hẹ, vẫn luôn bọc trong quần áo nên vẫn còn nóng.”

Tô Diệp trầm mặc trong chốc lát, chẳng biết thế nào mà cuối cùng thần xui quỷ khiến lại nói một câu: “Quần áo cũng dơ bẩn.”.

Ngu Phong phủi phủi vạt áo trước một chút, rồi cười hắc hắc.

Trên đường trở về, hai người giống như đang đi dạo vậy, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Ngu Phong hăng hái bừng bừng nói, “Ngày mai là có thể làm xong việc trong ruộng, ta muốn mở một sạp thức ăn bên ngoài huyện nha, chỉ bán bánh rau hẹ mà ngươi dạy cho ta, ta mới hỏi tiểu ca bán bánh mì nóng, hắn nói không có ảnh hưởng gì, “Tiểu Diệp tử, ngưới cảm thấy thế nào?”

Tô Diệp chẳng những không có ý nghĩ phản đối, trái lại còn cảm thấy rất kính nể — Người này hiền lành, cần cù, dũng cảm, có năng lực, những phẩm chất tốt của một người đàn ông thì người này đều có

Kết hợp với hoàn cảnh tình hình sáng hôm nay, hắn nói ra đề xuất của mình, “Có thể đem theo đồ vật ở nhà và mang theo than lửa cùng bếp lò đến, vừa làm vừa bán.”

Bánh rau hẹ dùng mỡ heo để nướng, chắc chắn giá tiền sẽ được giá hơn so với bánh kê, nếu như vừa làm còn nóng hổi, có lẽ cũng xem như là món ăn có ưu thế nhất.

Huống chi, ở thời đại này cũng ít thấy loại đồ ăn vừa làm vừa bán tại sạp, chỉ với lòng hiếu kỳ của mọi người, đoán không chừng cũng có thể sôi nổi mà bán được thêm mấy ngày.

Mặc dù Ngu Phong không biết cách thức ẩn chứa trong đó, nhưng mà vẫn gật đầu một cái, dứt khoát đáp: “Liền theo như lời nói của tiểu Diệp tử mà làm.”

Đơn giản là sùng bái mù quáng.

Vốn dĩ Tô Diệp nghĩ rằng đã có kế hoạch nhưng cũng phải đợi thêm hai ngày, không ngờ rằng, giữa trưa ngày tiếp theo đã thấy người hầu với vẻ mặt tơi cười mà đưa cơm vào hộ tào ti, thức ăn trong giỏ truyền đến mùi thơm quen thuộc.

Trong lòng Tô Diệp khẽ động, còn chưa kịp hỏi, người đưa cơm đã lấy lòng vui vẻ nói :

“Cửa nha môn có một tiểu ca đến bán bánh, từ trước đến giờ Huyện lệnh đại nhân rất rộng lượng, mỗi một lần dân chúng bán thức ăn đều dặn dò chúng tiểu nhân một vài lần. Lần này đồ ăn còn rất mới lạ, hẳn vừa làm bánh rồi gác ở trên lò, nghe tên cũng ngon miệng, nói đây là ‘Bánh rau hẹ’, đại nhân ăn đều công nhận là ngon, tiểu nhân mới tự quyết định mua tới cho ba vị đại nhân thử một chút.”

Tô Diệp vừa nghe, liền biết chắn chắn là Ngu Phong.

Hắn cũng không kịp ăn, hướng về phía hai người Cổ Đinh , Biển Hoàn xin thứ lỗi, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cổ Đinh cho tiểu người hầu vài đồng tiền thưởng, cười nói với Biển Hoàn rằng: “Không nghĩ tới Tô tiểu ca cũng sẽ có lúc vội vàng như thế.”

Trong lòng hai người bọn họ sớm có suy đoán rằng vốn dĩ thân phận của Tô Diệp là “phi phú tức quý” (*), nếu không, một song nhi cũng sẽ không có tài năng và học vấn như vậy.

(*) Phi phú tức quý : Không giàu thì cũng có địa vị.

Biển Hoàn lắc đầu một cái, thấp giọng thì thầm: “Đáng tiếc.”

Cổ Đinh cũng không nhịn được thở dài, hắn nghĩ nếu Tô Diệp là một thương nhân thì cũng có thể có cơ hội, học vấn của Tô Diệp vẫn trên ông, nhưng cuối cùng lại không thể tiến hơn một bước.

Đương nhiên, việc bọn họ tiếc hận là học vấn của Tô Diệp, mà không phải là thân phận song nhi, ở trong tư tưởng của bọn họ đã có suy nghĩ “Song nhi là không thể làm quan.” Điều này một quy định không thể cãi lại.

Bên kia, Tô Diệp ra khỏi nha môn, ngẩng đầu nhìn lên, liền dễ dàng tìm được dáng dấp của Ngu Phong ở trong đám người.

Cũng vây quanh ở bên cạnh là mấy sai nha và người hầu, nếu so sánh thì dáng dấp của y là cao lớn nhất, nụ cười trên mặt cũng rất chân thành, khiến cho người ta vừa nhìn liền nảy sinh hảo cảm.

Mặc dù tiếng người ồn ào, không ngờ Ngu Phong lại nhanh chóng phát hiện ra hắn.

“Tiểu Diệp tử!” Thanh âm sảng khoái, sắc mặt cũng mang theo vẻ vui mừng.

Thoáng cái liền xoay người, quay đầu lại, ánh mắt sáng rực mà nhìn về phía Tô Diệp.

Lông mày Tô Diệp nhướng lên, bình tĩnh như lúc ban đầu.

“A—-” Các sai nha trẻ tuổi đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Bọn họ đã sớm nghe nói trong nha môn có một song nhi có diện mạo tuấn tú, học vấn cũng cao, nếu không phải trước đó quan trên đã nhắc nhở, thì cánh cửa hộ tào ti phỏng chừng đã bị đạp phẳng từ ngày đầu tiên Tô Diệp đến.

Xem tình cảnh bây giờ thì có thể thấy song nhi tuấn tú này đã có chủ.

“Ai—–” Một đám lớn nhỏ độc thân đều lắc đầu thở dài.

Thấy vẻ mặt mọi người mập mờ, ánh mắt Tô Diệp chưa từng chớp một cái, thoải mái đi qua vòng vây, đi tới trước mặt Ngu Phong, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao ngày hôm nay liền tới rồi ? Không đi gieo hạt giống sao?

“Phần còn dư lại không nhiều lắm, có các đại nương làm là được.” Ngu Phong vừa vò bột vừa nói, “Dù sao cũng phải đi một chuyến, nên thừa dịp trước giờ ngọ liền đi thử xem.”

Về phần hiệu quả, nhìn một cách đơn giản ở đây có ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người liền có thể hiểu rõ.

Tay Ngu Phong không ngừng, tốn vài động tác đơn giản liền làm ra một lớp bột thật mỏng nhưng vàng óng, ở giữa trộn lẫn với màu xanh biếc của rau hẹ.

Y dùng cây sạn lấy bánh lật qua lật lại, thoáng để nguội rồi, đặt vào trên miếng vải bố (*) nhỏ rồi bọc lại, sau đó mới đưa cho Tô Diệp :“Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.”

(*)Vải bố là tên gọi khác của vải canvas một cái tên có nguồn gốc từ thế kỷ thứ 13 là một loại vải thô dệt theo kiểu dệt ngang, thời cổ thường dùng cây gai dầu để dệt thành.

Tô Diệp cũng không khách khí chút nào liền nhận lấy, đưa lên miệng cắn một miếng, bánh được nướng nóng một chút , có mỡ heo và mùi thơm của lá hẹ.

Quần chúng vây xem nhưng không làm, đều ồn ào lên, “Tiểu huynh đệ không phúc hậu a, mấy ca đã phải đợi lâu rồi đấy!”

Trên mặt Ngu Phong mang theo nụ cười, “ Ta sẽ cho ngài một cái bánh lớn.”

Lại có người bảo : “ Cũng đừng nhất bên trọng nhất bên khinh (*) !”

(*) Nhất bên trọng nhất bên khinh : Đối xử không công bằng, coi trọng người này nhưng lại khinh rẻ người kia.

Ngu Phong thẳng thắng mà đáp: “Yên tâm đi!”

Tô Diệp vừa ăn bánh, vừa nhìn y làm việc.

Tay Ngu Phong có nhiều sức, làm việc cũng mau, xoắn bột lại, quét mỡ, xoay cuộn, nướng xong, phân lượng vừa đủ, mùi vị thơm mát, làm người ta vừa nhìn liền không nhịn được mà chảy nước miếng.

Các sai nha lấy được bánh cũng không đi, mà tụm năm tụm ba hai bên trái phải mà ăn đồ ăn nóng, vừa ăn vừa nhìn Ngu Phong làm, cũng là một kiểu hưởng thụ.

Vô ý thức tạo thành một màn ân ái xuất sắc, nhưng bữa cơm còn chưa ăn, Tô Diệp cũng không tiện đứng lâu.

Trước khi đi, Ngu Phong kín đáo đưa cho hắn ba miếng bánh, “Cầm đưa cho mấy người đồng sự cùng ăn.”

Tô Diệp cười cười, cũng không từ chối.

Không ngờ rằng bánh này có sức hấp dẫn không nhỏ, ngay cả Biển Hoàn – người từ trước đến nay luôn nghiêm khắc cũng nói cười nhiều hơn một chút.

“Không ngờ bột kê còn có thể làm được như vậy, vàng óng ánh, giòn thơm mát, ăn cùng rau hẹ không chỉ tăng thêm hương vị, mà càng dễ ăn hơn .”

Sở dĩ chỉ có một cái bánh rau hẹ nho nhỏ lại khiến cho nhiều người khen đến như vậy là vì các loại cây trồng và cách thức ăn uống ở thời đại này quá mức đơn giản.

Cây lương thực chỉ có năm sau loại, phân bố không đều ở các nơi, lấy Vạn Niên huyện mà nói, đại khái chỉ có cây kê, đậu tương là lương thực chính, ngay cả các loại cây kê, lúa mạch cũng không có nhiều, bởi vì cách trồng và chăm sóc không tốt.

Rau củ cũng chỉ có mấy loại như dưa chuột, bầu ,rau hẹ, rau quỳ, khoai sọ, vài loại củ cải, gừng, cây trồng xanh tươi như vậy nhưng gia vị cũng không đủ.

Ngoài phương pháp chế biến là hấp, luộc hay nướng, thì căn bản là không có người dùng mỡ xào rau.

Đối với kẻ tham ăn và thừa hưởng truyền thống văn hóa nồng nàn như Tô Diệp mà nói, tùy tiện lộ ra một phương pháp đơn giản là có thể khiến cho người dân cổ đại khen không dứt miệng.