Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắt

Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắt

[ Phương pháp làm bánh nướng áp chảo thần kỳ ]

Chuyện xảy ra trước cửa nha môn đã truyền đi khắp huyện nha một cách nhanh chóng.

Cổ Đinh cảm khái nói, nếu như lúc đó không phải Huyện lệnh xuất hiện kịp thời, có lẽ Tô Diệp và Ngu Phong thật sự sẽ bị bắt vào trong nhà lao chịu tội một phen.

Giờ Tô Diệp mới biết, tuy rằng vị Huyện thừa ban nãy không phải người địa phương trong Vạn Niên huyện, nhưng lại cưới được người vợ có xuất thân từ đại gia tộc, về sau thịnh vượng thì đều nhận cả nhà vào, thế hệ con cháu giữa huynh đệ tốt cũng có lẫn vào, trong lúc nhất thời danh tiếng càng tăng lên, thậm chỉ ngay cả Huyện lệnh lúc trước cũng phải nhường nhịn hắn ba phần.

Tuy nhiên Tô Diệp cũng không sợ hắn, nhưng việc buôn bán bánh rau hẹ lại không thể tránh khỏi mà bị ảnh hưởng.

Hôm nay, theo thường lệ hắn cũng tranh thủ thời gian lúc ăn cơm trưa mà đi ra phía ngoài cửa nha môn để nói chuyện cùng với Ngu Phong.

So với sự bận rộn giống ngày trước, thì hôm nay Ngu Phong lại vô cùng nhàn rỗi, phần bột để ở trong chậu gần như là không động vào, rau hẹ ở bên trong giỏ cũng trộn đến héo.

So sánh với vị trí quầy hàng của Vu Tam thì xung quanh đó náo nhiệt hơn nhiều. Vốn dĩ mỗi ngày đều có nha dịch và người hầu chen vào ở bên phía Ngu Phong, lúc này tất cả mọi người đều xúm lại ở phía bên kia.

Hiện tại Vu Huyện thừa đang đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng , cũng không biết những người làm đã tìm được một cái ghế gỗ từ chỗ nào, nịnh nọt mà đặt vào phía sau lưng cho hắn.

Vu Huyện thừa nghênh ngang mà ngồi xuống ánh mắt lại có như không đảo qua Tô Diệp, trong mắt đầy vẻ coi thường.

Tô Diệp thu hồi ánh mắt, thần sắc trên mặt cũng không thay đổi chút nào.

Tâm trạng Ngu Phong không tệ, nhìn thấy Tô Diệp đi ra thì vui tươi hớn hở mà chạy đến phía đối diện đường mua nửa cân thịt nướng.

Y lấy thịt nướng cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt lên trên cái bánh nóng hầm hập, rồi cuốn thành cuộn mà đưa cho Tô Diệp , “Nghe nói nhà này làm thịt nướng không tệ, ngươi nếm thử một chút xem.”

Tô Diệp cắn thử một miếng, lỗ mũi lập tức nhăn lại, a… hơi mặn, vẫn còn tanh.

Hắn đem bánh đưa tới bên miệng của Ngu Phong, “Ngươi cũng nếm thử đi.”

Ngu Phong cắn một miếng, vừa nhai vừa lắc đầu, “So với tiểu Diệp tử làm còn kém xa, rồi tý nữa về nhớ nhắc ta đi mua ít thịt, chúng ta tự mình kho ăn là được.”

Tô Diệp nhẹ gật đầu.

Bên cạnh truyền đến những câu nói”Mang đến cho ta một cái” “Ta muốn mua hai cái” Còn có cả âm thanh kêu la “Đừng đẩy , đừng đẩy”

Khung cảnh thật sự quá náo nhiệt, Tô Diệp không tránh khỏi mà nhìn về phía bên kia một cái.

Ngu Phong theo tầm mắt của hắn nhìn sang, ảo não mà giải thích nói: “Bọn họ bán một cái bánh rau hẹ với giá một đồng tiền, vì rẻ nên mới có rất nhiều người đến mua, nhưng nếu chúng ta cũng theo chân họ mà hạ giá thì sẽ lỗ vốn.”

Tô Diệp hừ cười một tiếng, đừng nói chỉ bán một đồng, cho dù là bán hai đồng, ba đồng, chỉ riêng việc chạy theo nịnh hót Vu Huyện thừa, những người đó cũng sẽ không do dự mà bỏ tiền ra thôi.

Ngu Phong quan sát vẻ mặt của Tô Diệp, chu đáo mà khuyên nhủ: “Tiểu Diệp tử đừng nóng giận, cùng lắm là chúng ta không bán nữa, dù sao lúc trước cũng là vì đưa đón ngươi, nhân tiện mà bán bánh thôi!”

Tô Diệp nhìn bộ dạng gấp gáp của Ngu Phong, bỗng chốc nở nụ cười, nhàn nhạt mà đáp: “Không sao.”

Nhưng trong nội tâm, hắn lại hung dữ nói, đương nhiên là muốn tiếp tục bán rồi, hơn nữa còn muốn bán một loại mà khiến bọn họ hô hào đến khóc cũng học không được cách làm đấy!

Nhìn cái cuộn bánh trong tay, Tô Diệp chợt nghĩ ra một chủ ý.

————

Ngày hôm sau đúng dịp là ngày hưu mộc (*)

(*) Ngày nghỉ của quan lại thời xưa

Tô Diệp khó được một giấc ngủ thẳng, sau khi tỉnh lại vừa vặn nhìn thấy Ngu Phong xách theo nửa rổ rau cải cay tiến vào, trên lông mi còn mang theo sương sớm.

Nhìn vào ánh mắt đen láy của Tô Diệp, Ngu Phong sững sờ, sau đó lộ ra vài phần áy náy, “Đánh thức ngươi rồi?”

Tô Diệp lắc đầu, sau đó từ trên giường ngồi dậy, tầm mắt hướng về giày rơm dính bùn nhão của y.

Ngu Phong cúi đầu xuống nhìn, theo bản năng mà lui lui về phía sau một chút , ngốc nghếch vừa cười vừa nói: “Nhiều bùn như vậy, cũng không chú ý, ta ra ngoài rửa ngay.”

“Ngu Phong ——” Tô Diệp lên tiếng gọi giọng điệu có chút gấp.

Ngu Phong quay đầu lại, mù mịt mà nhìn hắn.

Tô Diệp mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Chân có lạnh hay không?”

Ngu Phong cười cười, vô cùng tự nhiên mà trả lời: “Không có việc gì đâu, quen rồi.”

Tô Diệp nhìn đôi giầy rơm cũ nát trên chân của Ngu Phong, nhìn nhìn lại đôi giày lót bông thuộc về mình đang đặt ở vị trí bên giường, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Ngu Phong chạy ra ngoài, cầm lấy ống trúc rồi múc một ít nước,vừa xối lên chân vừa hướng về phía Tô Diệp nói: ” Ở trong nồi có cháo ngô, Tô Hoa đại nương còn đưa rau cải cay, nếu dùng hết sớm chúng ta lại lên núi hái.”

Tô Diệp đáp một tiếng, nhân lúc còn sớm rời giường rửa mặt, âm thầm nhớ lại cách làm vải bông.

Lúc trước hắn có xem qua một quyển sách có nội dung về việc làm ruộng, tác giả nhắc tới cách khâu đế giày dán chồng lên nhiều lớp, cách khâu đế giày chi tiết tỉ mỉ cùng với cách khâu thành mũi giày, Tô Diệp cảm thấy rất hứng thú, còn cố ý tìm tòi những bản mẫu có liên quan, cảm giác cũng không phải là rất khó khăn.

Rửa mặt xong, Tô Diệp giống như thường ngày đem nước đổ vào nhà xí.

Nhà xí này cũng là vì hắn đến nên mới dựng lên, vị trí nhà lá nằm dưới chiều gió, bốn phía dùng cây trúc vây lên, phía dưới là cái hố được xếp tảng đá lên, trên mái nghiêng đắp phiến trúc, khi nào trời mưa nước có thể theo phiến trúc chảy xuống.

Tuy nhiên thời đại này đã có giấy, nhưng tính chất còn thô ráp, hơn nữa vô cùng quý giá, khác xa với nhận thức trong sinh hoạt hằng ngày và dân chúng cũng không có điều kiện để dùng. Vì vậy, gia đình bình thường sau đi đại tiểu tiện xong thì đều dùng phiến trúc vệ sinh.

Tô Diệp thật sự chịu không được kiểu cứ dùng một phiến trúc rồi một phiến trúc như vậy, liền lặng lẽ đem áo sơ mi của mình xé thành những miếng vuông nhỏ, sau khi dùng xong thì vứt đi.

Không biết tại sao Ngu Phong lại phát hiện được, về sau cách ba năm ngày sẽ đi tước một xấp đầy phiến trúc đặt ở chỗ có thể đưa tay đến lấy, mỗi lần đều có cái mới để dùng.

Trong lúc bất tri bất giác, Ngu Phong đã vì hắn mà làm nhiều như vậy.

Trong lòng của Tô Diệp có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

——

Trên đường đi vào núi, Tô Diệp lộ ra tâm sự nặng nề.

Ngu Phong lại tỉ mỉ phát hiện ra sự khác thường của hắn, ân cần mà hỏi : “Tiểu Diệp tử, làm sao vậy? Có phải cảm thấy mệt hay không?”

Tô Diệp ngầm điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, hướng về y cười cười, nhân tiện nói luôn về món ăn mới mà mình đang nghĩ đến.

“Ngươi đã từng ăn bánh xuân (*) lần nào chưa?”

(*) bánh xuân loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc.

“Bánh xuân?” Ngu Phong lắc đầu hỏi, rồi cười nói, “ Mùa Xuân ăn bánh sao?”

Đừng nói, thật đúng là y gọi đoán đúng rồi, ăn nhiều bánh truyền thống dân tộc ở trong thời gian bắt đầu lập xuân ăn đích thật là bánh xuân.

“Ăn ngon sao? ” Sau khi Ngu Phong hỏi xong, lại tiếp tục phụ họa nói, “Tiểu Diệp tử làm à, nhất định là ăn ngon rồi.”

Tô Diệp nhịn không được cười, “Sau khi về làm cho ngươi ăn thử, nếu như cảm thấy ăn ngon, ngày mai sẽ bán loại bánh này.”

Ngu Phong sững sờ, thế mới biết, Tô Diệp tuy là không nói gì, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn so đo chuyện kia.

Y cười đáp một tiếng “Được” .

——

Thời tiết càng ngày càng lạnh, dường như dã vật trên núi cũng đi ẩn núp, hai người đi một mạch, cũng không phát hiện ra dấu vết của con mồi nào.

Cũng may, gần đây mưa đủ, mặc dù thời tiết càng ngày càng lạnh, nấm trên núi vẫn mọc ra càng nhiều.

Ở nơi này Tô Diệp đào được hai đám, nơi kia lại đào hai đám, giống như là tìm được vật quý giá, tâm trạng cũng bắt đầu tốt lên.

Ngoại trừ nấm núi, Tô Diệp còn phát hiện nhiều hoa tiêu (*) cùng cây sẻn (*), đúng là thích hợp ở thời điểm này, nhiều bụi sinh trưởng rất tốt.

(*) Cây hoa tiêu nguyên tên là Tần tiêu , còn nhiều tên khác là Thục tiêu, Xuyên tiêu, Ba tiêu, Hồng tiêu, Đại hồng bào, Hạt sen, Hoa tiêu thích, Sơn hồ tiêu thích, Sưng, Hoàng lực, Dã hoa tiêu, Lưỡng diện châm, Lưỡng phù châm.Hầu Gia Nghèo Túng Trồng Dưa Hấu - Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắtTác Dụng: Hoa tiêu có tác dụng ôn trung, chỉ thống, chỉ tả, sát trùng, chủ trị các chứng đau bụng do lạnh, đau răng, tiêu chảy, lãi đũa, chàm ngứa ngoài da…

Cách sử dụng :

Hoa tiêu được dùng làm nguyên liệu trong các món ăn, nó cũng được xem là một loại thuốc tốt cho sức khỏe và trị nhiều bệnh.

(*) Cây Sẻn; cây đắng cay (Zanthoxylum ailanthoides)Hầu Gia Nghèo Túng Trồng Dưa Hấu - Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắtKhông biết có phải là vì có mùi vị đặc thù hay không mà hai loại cây này không chỉ không có người đến hái, mà ngay cả các loài chim thú cũng không đến ăn , Tô Diệp cũng không khách khí mà hái hết tất cả bỏ vào trong sọt.

Đã có hoa tiêu có mùi thơm và vị cay của cây sẻn, làm bánh xuân cũng không cần phải phối hợp các nguyên liệu khác để tạo đúng hương vị món ăn rồi.

Sau khi trở về, Tô Diệp dùng hoa tiêu và thù dù(*) xào với muối được một nồi nhỏ nấm tươi mới thơm mát ngon miệng, nước củ cải, rau cải cay, miếng của quả bí đao, thu quỳ (**) thu hoạch xong cũng đã được rửa sạch rồi cắt thành những miếng nhỏ, để ở một bên dự trữ.

(*) Cây thù dù:Hầu Gia Nghèo Túng Trồng Dưa Hấu - Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắthttps://zh.wikipedia.org/wiki/%E8%8C%B1%E8%90%B8

(**) Đậu bắp : Đậu bắp còn có các tên khác như mướp tây, bắp còi và gôm (danh pháp hai phần: Abelmoschus esculentus) là một loài thực vật có hoa có giá trị vì quả non ăn được. Loài này là cây một năm hoặc nhiều năm, cao tới 2,5 m. Lá dài và rộng khoảng 10–20 cm, xẻ thùy chân vịt với 5–7 thùy. Hoa đường kính 4–8 cm, với 5 cánh hoa màu trắng hay vàng, thường có các đốm đỏ hay tía tại phần gốc mỗi cánh hoa. Quả là dạng quả nang dài tới 20 cm, chứa nhiều hạt.Hầu Gia Nghèo Túng Trồng Dưa Hấu - Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắtLúc này, Ngu Phong cũng đã lấy bột đặt ở trong chậu rồi.

Tô Diệp thử độ mềm cứng một chút, hít một hơi thật sâu.

Trong thực tế, trong lòng hắn không hề chắc chắn rằng sẽ thành công , tuy nhiên hắn cũng nhớ kỹ các bước làm ở trong đầu rồi , nhưng mà cũng chưa từng bắt tay vào làm thử lần nào.

Mặc dù như thế, nhưng nét mặt của Tô Diệp lại lộ ra thần sắc chắc chắn mười phần, quay về hán tử bên cạnh cười giỡn nói: “Bây giờ ta bắt đầu làm, ta làm mẫu một lần, ngươi đứng xem là được rồi.”

Ngu Phong vội vàng gật đầu không ngừng, trên mặt mang theo nụ cười cưng chiều.

Tô Diệp bĩu môi một cái, lại chú ý bột nhão cầm trên tay.

Nhào nặn bột, xoa tròn, cán ra thành từng cái bánh mỏng như cái đĩa tròn nhỏ vừa lòng bàn tay , bôi lên một lớp dầu mỏng, lại rắc lên một lớp bột mì khô mỏng, rồi chồng lên nhau.

Liên tục chồng lên gần mười lớp, Tô Diệp mới dừng lại , dùng bàn tay đè ép xuống, sau đó cầm lấy cây cán ngang mặt bánh, đến khi bánh lại được cán mỏng một lần nữa.

Đúng lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, quét mỡ, sau đó đem bánh bỏ vào, lật lại xoay đều ba sáu lần, thấy hai mặt đã cháy vừa, nhân lúc còn nóng thì lập tức vớt từ trong nồi ra.

Những bước đầu vẫn rất thuận lợi, nhưng đến khi lấy bánh lại là vấn đề khó khăn nhất.

Tô Diệp vừa lấy ra vừ thổi thổi, cực kỳ nóng liền nhảy chân mà sờ lỗ tai, cả người cứ nhảy như con ếch nhỏ, hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ.

Ngu Phong vừa thấy đã đau lòng, nhịn không được lại muốn cười, “Đã bị phỏng rồi trước hết cứ để cho ráo dầu, rồi làm sau .”

“Không được không được, phải làm ngay lúc còn nóng, để nguội sẽ không tách ra được.” Tô Diệp thổi thổi ngón tay bị nóng đến đỏ, một lần nữa muốn đưa tay ra lấy.

“Để ta làm cho!” Ngu Phong đẩy hắn ra, tay nâng những cái bánh còn sót lại, hai cái ba cái liền đem miếng bánh mỏng xếp thành thành mười lớp thật đầy .

Tuy rằng khó tránh khỏi có chỗ bị vỡ , nhưng tổng thể cũng coi như là thành công.

Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, quay đầu lại, khích lệ mà nói: “Làm không tệ.”

Ngu Phong nhếch môi, lộ ra nụ cười tuấn lãng.

Kế tiếp thì đơn giản hơn nhiều, nước củ cải, miếng bí đao , củ cải cay, thu quỳ, dùng nước luộc sơ qua một lần, rắc muối lên trên, hương thơm của hoa tiêu ở bên trong lan tỏa ra, hâm nóng rồi rót một tí lên trên đồ ăn, mùi thơm lập tức bay ra.

Tô Diệp cầm lấy một miếng bánh xuân, quết tương của cây nấm lên đó , quấn cái bánh thành cuộn , Ừm, tươi thơm, giòn, ăn ngon!

Ngu Phong học theo thao tác của hắn, tự cuốn cho mình một cái, vừa mới cắn một miếng ánh mắt liền sáng, “Không ngờ rằng hương vị ngon đến như vậy!”

Trên mặt Tô Diệp không lộ ra, nhưng trong lòng lại đắc ý thỏa mái như bong bóng .

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ngậm cười của Tô Hoa đại nương, “Làm cái gì đấy? Thơm vậy!”

“Là tiểu Diệp tử làm món ăn mới, đại nương mau vào nếm thử một chút.” Ngu Phong nhiệt tình nói ra.

Tô Hoa đại nương thoải mái mà đáp ứng, “Trước tiên ta đem chăn bông vào trong phòng cho các ngươi đã.”

“Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?” Khuôn mặt Ngu Phong vui vẻ, liền nhấc chân đi ra ngoài, “Để ta đi , đại nương vào ăn bánh đi.”

“Để cái chăn thôi mà, không cần phải đến ngươi đâu.” Vừa làm vừa nói, Tô Hoa đại nương đã cất xong chăn, xốc màn trúc lên tiến vào.

Tô Diệp cuốn trước một cái bánh nóng hổi, hai tay đưa tới, trên mặt mang nụ cười trong veo, “Đại nương người nếm thử xem, có chỗ nào không ngon ta liền sửa lại.”

“Ngon lắm mà!” Tô Hoa đại nương vội vàng xoa xoa bàn tay lên trên người , sau đó mới nhận nhận bánh, bộ dáng kia nhìn qua thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi.

Sự vui vẻ của Tô Diệp không giảm, cố gắng khiến cho dáng vẻ của mình nhìn qua có cảm giác vui vẻ hơn một chút.

“Ôi chao ơi, cái bánh này thật mỏng!” Tô Hoa đại nương đem bánh cầm ở trong tay, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên thán phục, “Không ngờ rằng Diệp tử lại có tay nghề tốt như vậy!”

Ngu Phong cười ha ha, đắc ý nói: “Đại nương chắc chắn người sẽ không đoán ra cách làm cái bánh này !”

“Ngươi làm được? Không phải là dùng cây cán bột ra sao?” Tô Hoa đại nương đáp lại giống như đó là chuyện đương nhiên.

Tô Diệp cười cười, không nhiều lời, mà làm lại ở trước mặt nàng một lần.

Mắt Tô Hoa đại nương dõi theo, luôn miệng nói: ” Đầu óc Tiểu Diệp tử thật tốt , cái này nếu là người khác, đánh chết cũng nghĩ không ra được còn có thể làm được như vậy!”

“Ta cũng chỉ học cách làm từ người khác thôi.” Tô Diệp cười cười, không xác định mà hỏi thăm, “Người nói xem, nếu như chúng ta đem cái bánh này vào huyện bán, có thể có người mua không?”

Tô Hoa đại nương vẫn chưa trả lời, Ngu Phong liền cướp lời: “Tiểu Diệp tử làm ăn ngon như vậy, sao mọi người không tranh nhau mua cho được ?”

Rốt cuộc Tô Hoa đại nương vẫn khách quan hơn, nghĩ một chút, hỏi: “Diệp tử định bán bao nhiêu tiền?”

“Bên trong loại này có kẹp thức ăn, bốn văn tiền một cái. Nếu bán được tốt hơn, về sau lại tiếp tục kẹp thêm da thịt cùng sợi đậu phụ khô vào, bán năm văn tiền.”

Tô Hoa đại nương gật gật đầu, “Có thể thử xem, nếu bọn họ tiếc tiền không mua hết một cái, liền cắt ra, bán nửa cái một, dù sao thì cũng sẽ có người muốn nếm thử ít!”

Tô Diệp nghe xong, lập tức có tự tin rồi.