Chương 20: Song nhi anh tuấn

【 Nghe nói là thanh mai trúc mã】

Lúc Ngu Phong về đến, không chỉ mang về mấy túi dược liệu tốt, còn nhớ mua bánh ngọt về để ăn.

Ngoại trừ bánh đậu, bánh gạo ra, còn có một khối đường mật vừa lớn lại vừa cứng.

Tô Diệp ngẩn người, thầm nghĩ: Đây là lo lắng hắn sẽ sợ đắng sao?

Thím Xuân Cửu cũng lộ ra vẻ mặt rất là ngạc nhiên, “Phong tử, ngươi mua mật ong đá(*) (*) làm cái gì?”

Ngu Phong nghiêm trang đáp: “Ông chủ nói, song nhi ăn cái này vào tốt lắm.”

Tô Diệp cũng nghĩ đến một nguyên nhân nào đó mà không thể nói, đầu đầy hắc tuyến.

Thím Xuân Cửu phì một tiếng, bật cười, “Ngươi một tiểu tử ngốc, ngươi nói với người ta như thế nào? “

Ngu Phong lăng lăng mà trả lời: “Ta chỉ nói là cho song nhi trong nhà ăn.”

“Ngươi nha!” Xuân Cửu liếc nhìn Tô Diệp, cười híp mắt nói, “Nhất định là người ta đã hiểu lầm tưởng song nhi trong nhà ngươi có thai!”

Ngu Phong sững sờ, sau đó gãi gãi đầu, cười hắc hắc.

Tô Diệp quay đầu qua một bên, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Xuân Cửu che miệng cười cười, nói: “Người đã trở về rồi, ta liền đi, ngươi tập trung tinh thần mà nấu thuốc đi, cơm trưa ta sẽ bảo Sơn Tử đưa tới cho.”

Ngu Phong dứt khoát mà đáp một tiếng, đem một cái bọc giấy đưa tới, “Thím mang cái này cho bọn Sơn Tử nếm thử.”

Xuân Cửu khoát khoát tay, “Các tiểu tử ăn cái gì cũng có thể sống được, tiểu Diệp đang bệnh, giữ lại cho hắn đi.”

Nói xong, cũng không đợi Ngu Phong khuyên nữa, liền cầm lên giỏ trúc lên, rồi vén rèm đi ra ngoài.

Ngu Phong bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ chờ lúc khác đưa tới cho các tiểu tử Sơn Tử kia cũng được

“Ta đến đã huyện nha xin nghỉ cho ngươi rồi, nhìn thấy Vu Tam đang bị nhóm sai nha bắt lại, nói là muốn nhốt vào trong nhà lao.”

Tô Diệp bình tĩnh gật gật đầu, hình như cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.

Bình thường hắn cũng có bộ dạng và cách xử sự không sợ hãi này, nên Ngu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục nói ra: “Nghe nói là đã đắc tội với một quan lớn nào đó, chuyện cũ trước kia cũng bị lôi ra, không ngồi nhà lao một ba năm năm thì cũng không ra được “

“Cả Vu Huyện thừa cũng bị liên lụy đến, giáng xuống làm huyện úy, phụ trách công việc an ninh trật tự bắt trộm, thời điểm ta đi, gã đang phát giận với những người dưới quyền.”

Lúc nói lời này, Ngu Phong cũng không tỏ ra hả hê, chỉ đơn giản là đang kể lại sự thật.

Điều này làm cho Tô Diệp càng thêm coi trọng một chút —— nam nhân này, còn chính trực chững chạc hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Lúc này Ngu Phong cũng không biết nguyên nhân Tô Diệp bị bệnh, cũng không biết chuyện của Vu Tam có liên quan đến Tô Diệp, bằng không, đương nhiên hắn sẽ không thể bình tĩnh như thế.

——

Thêm hai thang thuốc nữa, thì cơn sốt của Tô Diệp đã giảm xuống, lại ăn uống bồi dưỡng hai ngày, nên ngay cả vết thương da thịt trên người cũng nhìn không ra rồi.

Thỉnh thoảng lúc tay chân Ngu Phong vụng về đυ.ng phải thì vẫn còn đau, Tô Diệp cũng cắn răng chịu đựng, không biểu hiện ra ngoài.

Bởi vậy, Ngu Phong vẫn không biết song nhi mà mình đặt ở trên đầu quả tim đã phải chịu tổn thương.

Hôm nay, Tô Hoa đại nương từ trên núi về, nghe nói Tô Diệp bị bệnh, cố ý sang đây để xem hắn, đi theo phía sau còn một thiếu niên có dáng người cao gầy, trên người mặc da thú.

“Đây là cháu trai nhà mẹ ta, trong nhà không còn người thân rồi, ta liền dẫn theo hắn về đây.” Tô Hoa đại nương giới thiệu, “Tiểu Trúc cũng là song nhi, cũng không có kiến thức lễ nghi vững vàng bằng tiểu Diệp, đại nương nghĩ, về sau các ngươi tiếp xúc nhiều một chút, chỉ bảo tiểu tử này để có thể chững chạc hơn chút ít.”

Tô Diệp lễ phép mà đáp ứng, sau đó hướng về phía người nọ gật đầu nhẹ, xem như là chào hỏi.

Nói thật, lúc hắn nghe được đối phương cũng là song nhi, mặc dù có chút kinh ngạc, những trong lòng lại nảy sinh nhiều thiện cảm.

Vốn dĩ song nhi ở thế giới này cũng không nhiều lắm, đại đa số đều buồn bực ở trong nhà giống như nữ tử vậy, muốn làm quen một đồng bạn cũng khó khăn.

Huống chi, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tô Diệp, song nhi trước mắt có lông mày đen rậm, ánh mặt có thần sáng ngời, màu da tráng kiện, vẻ mặt lại có khí khái anh hùng, bộ dạng đã trưởng thành.

Có điều, hắn nhìn ánh mặt của đối phương là biết người này không có thiện ý rồi.

Tô Diệp dựa ở trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt, chống lại ánh mặt hùng hổ dọa người của tiểu song nhi, ngạc nhiên —— nếu như hắn nhớ không lầm, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sao?

Tô Hoa đại nương đυ.ng đυ.ng cánh tay của tiểu song nhi, dặn dò: “Ta đi nói chuyện đăng kí hộ khẩu với Phong tử , ngươi chú ý tiểu Diệp một chút.”

Đối phương hừ bằng mũi một tiếng, không có trả lời, trái lại còn quay mặt sang một bên.

Tô Hoa đại nương trừng mắt liếc y một cái, rồi đi đến phòng bếp tìm Ngu Phong, để lại Tô Diệp cùng song nhi lạ lẫm đưa mắt nhìn nhau.

“Ta tên Tô Thanh Trúc, ngươi tên gì?” Tiểu song nhi giương cằm, cao ngạo hỏi .

Thanh Trúc? Tô Diệp gật đầu một cái, chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài thì cái tên này cũng rất xứng với hắn.

Tựa như tre trúc xanh tươi thẳng tắp, rõ ràng tiểu song nhi có dấu hiệu không kiên nhẫn, cau mày thúc giục, “Ta hỏi ngươi đấy, ngươi tên gì?”

“Tô Diệp.” Tô Diệp có chút buồn cười, giống như đang đối mặt với một thiếu niên đang ở trong thời kì phản nghịch .

Tô Thanh Trúc nhìn hắn từ đầu đến chân đánh giá một phen, không che dấu vẻ ghét bỏ đang lộ ra, “Phong ca có nhà cửa ở có đất, chắc chắn là muốn kết hôn với một chị dâu nhỏ cực kỳ cực kỳ tốt rồi , về phần ngươi…”

Tô Thanh Trúc lắc đầu, “Quá yếu.”

Tô Diệp thiêu lông mày, trên mặt lộ vẻ cười mà như không cười, “Ngươi cảm thấy y tốt như vậy, vì sao không tự mình gả cho y đi?”

Trong phút chốc mắt Tô Thanh Trúc liền trừng to, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Diệp, “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!”

Nói xong, liền vén rèm lên, nổi giận đùng đùng chạy đi.

Tô Diệp nhún nhún vai, gì này mà không biết xấu hổ?

——

Lúc Ngu Phong tiến vào, nụ cười trên mặt Tô Diệp còn chưa kịp thu lại.

“Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Y đem thuốc để vào cái nồi trên bàn thấp ,tò mò hỏi.

“Song nhi kia thật thú vị.”

“Tiểu Trúc Tử sao? “

Tiểu Trúc tử? Tô Diệp khiêu mi, còn gọi rất thân mật.

Ngu Phong vừa lọc cặn bã trong thuốc, vừa cười nói: “Nếu ngươi không nói thì ta thật đúng là đã quên hắn là một song nhi. Từ nhỏ tiểu tử kia đã rất khỏe mạnh, bất luận là theo Tô đại thúc đi săn, hay là theo chân ta tìm người đánh nhau, cũng chẳng sợ hãi .”

Tô Diệp cười khẽ, “Ngươi vẫn đánh nhau cơ à? “

“Ha ha, chuyện thường xuyên xảy ra mà, khi còn bé rất tinh nghịch.” Ngu Phong cười vui cởi mở, Tô Diệp nghĩ, có một chút xíu xuôi tai rồi .

Ngu Phong đem chén thuốc đưa tới bên miệng Tô Diệp, “Nhân lúc còn nóng uống đi, không bị phỏng miệng đâu.”

Tô Diệp ừng ực ừng ực uống vào, một chút cảm xúc chống đối cũng không có.

Ngu Phong vui mừng đồng thời lại có chút tiếc nuối nho nhỏ —— không phải là tướng quân đã nói là khi vợ uống thuốc đều phải dỗ dành dỗ dành đấy sao?

“Các ngươi quen biết nhau từ nhỏ sao?” Tô Diệp lại mở miệng lần nữa.

“Ai?” Ngu Phong sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng Tô Diệp nói đến Tô Thanh Trúc.

Y cũng không hề hiểu những cảm giác cong cong quấy nhiễu ở trong lòng tiểu song nhi lúc này, y bèn nói một cách tự nhiên: ” Điều kiện trên núi không được tốt lắm, lại rất khó nuôi dưỡng song nhi, tiểu Trúc tử từ lúc sinh ra mãi cho đến mười tuổi đều là một tay Tô Hoa đại nương nuôi trong nhà.”

Ah, Thì ra là thanh mai trúc mã.

“Năm nay y năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.” Ngu Phong dừng lại công việc trong tay, khó hiểu mà nhìn về phía Tô Diệp, “Hình như Tiểu Diệp tử rất thích tiểu Trúc tử sao?”

Thích không?

Đúng, rất thú vị đấy.

Mặt Tô Diệp không đổi sắc gật đầu một cái.

Ngu Phong cười cười, do dự một chút, vẫn không nhịn được liền hỏi: “Năm nay tiểu Diệp tử bao nhiêu?”

“Cũng 18 tuổi.”

Ngu Phong cười hắc hắc, ý vị thâm trường nói: “Ta 23 tuổi rồi. “

(*) Sâu xa, sâu sắc.

Đều đã đến tuổi thành thân hết rồi, tiểu Diệp tử ngươi cũng đừng có do dự nữa!

Tô Diệp quay đầu qua một bên, chỉ làm như không nghe ra lời nói bóng gió của y.

Hết Chương 19+20.

(*) (*) Chú thích thêm về mật ong đá:

(*) Mật ong đá (hay còn gọi là mật ong hóa đá hoặc mật ong trên núi đá) là một loại mật cứng như đá, được chiết xuất bởi loài ong đá, chúng chỉ xây tổ ở các vách đá cheo leo với độ cao từ 1200m trở lên so với mức nước biển (khoảng 2500m-3000m).

Đây là loại mật ong được tiết ra và để lâu trong nhiệt độ thấp, kết tinh thành các khối mật cứng như đá. Mật ong đá sau khi được ong tiết ra, có độ khô tự nhiên và cứng như đá, màu vàng óng ánh vị ngọt thanh và mùi thơm rất đặc trưng.

tốt cho tiêu hóa, đặc biệt là những bệnh liên quan đến dạ dày.

• trị ho, viêm họng.

• làm chậm quá trình lão hóa.

• giảm những cơn đau về khớp, chữa trị bệnh thấp khớp hiệu quả.

(*) Hình ảnh: