Chương 31: Tướng quân trong truyền thuyết

Tô Diệp ra tay trước trừng trị người đại náo một trận, xét cho cùng người của họ Tô cũng muốn ổn định việc kết hôn trước, giờ để cho bọn họ nhìn thấy thái độ của hắn, cũng không dám “gả” hắn ra ngoài quá sớm.

Về phần tước vị , không chỉ người trong tộc không dám làm lớn, mà ngay cả Tô Diệp cũng không dám.

Trong pháp luật triều đại này vẫn có những quy định được lập ra, dựa theo thông lệ cũ trước đây, mặc dù không quy định rõ ràng chuyện song nhi mạo nhận thay đổi thành nam tử lập tước sẽ phải chịu dạng hình phạt nào, nhưng khó có thể bảo đảm được tân hoàng sẽ không nắm lấy nhược điểm này mà hủy diệt Vĩnh An hầu phủ.

Mặc dù chán ghét, nhưng Tô Diệp lại không thể không thừa nhận, ở thời đại này, dòng họ Tô thị có cùng gốc rễ cùng cội nguồn với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu thật sự có chuyện, bất cứ ai cũng không chạy thoát được.

Hắn cũng không muốn lấy tính mạng ra để làm tiền đặt cược.

Cũng may, một chiêu này của hắn tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.

Lão tộc trưởng yếu thế hơn nên bị tức chết, còn những người khác vừa kinh hãi vừa sợ, hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn ra như thế.

Trước khi tới bọn họ đã thương lượng xong là sẽ bắt hắn về từ đường, cân nhắc gộp tất cả tội lại rồi phạt, chờ một thời gian sẽ mau chóng gả, nhưng ai ngờ không những không thực hiện được kế hoạch, mà trái lại còn khiến cho Tô Diệp được rất nhiều chỗ tốt.

Trúc Sênh viện không còn người nào dám thất lễ với hắn, trưởng bối trong tộc cũng không dám bày ra dáng vẻ kiêu ngạo lại đây tỏ vẻ chán ngán hắn.

Ngày ấy, nhìn từng người từng người trong tộc mặt đỏ bừng phẩy tay áo bỏ đi, bỗng dưng trong lòng Tô Diệp thả lỏng.

Hắn theo bản năng mà xoa ngực, hơi kinh ngạc —— cảm giác đó, giống như có một hơi đè nặng lên tâm lý đột nhiên lại được giải tỏa, thật sự thoải mái khoan khoái không diễn tả được.

Tô Diệp biết, đây là cảm xúc còn sót lại của Tô Dạ Lan .

Từ khi Vĩnh An hầu qua đời, hắn bị những người này khi dễ bắt nạt, có lẽ cách làm của Tô Diệp đã làm cho hắn xả được cơn giận.

Đêm hôm ấy, Tô Diệp nằm mơ.

Vách tường trắng như tuyết, ga trải giường màu lam, đầu giường để các loại máy móc, một cái ống thật dài nhỏ từ trên giá buông xuống, đâm vào một cái tay tái nhợt, một vị phu nhân trung niên xinh đẹp ở bên giường, hình như là đang ngủ.

Tình cảnh này, Tô Diệp không thể không quen, đây là một phòng bệnh, là nơi hắn sinh hoạt hơn hai mươi năm .

Nhìn thấy tình cảnh, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.

Hắn nhìn thấy “Tô Diệp” ở trên giường mở mắt ra, liếc nhìn bình truyền dịch một chút, sau đó xoay lưng đưa tay qua, nhấn chuông bấm ở đầu giường.

Bên trong truyền đến âm thanh lớn, y tá ngắn gọn dò hỏi, “Cần đổi dịch sao?”

“Tô Diệp” nhẹ nhàng ừ một tiếng, cẩn thận nhìn về phía vị phu nhân bên giường, kia là mẹ của hắn.

Mẹ Tô nghe đến động tĩnh, nhanh chóng tỉnh lại, trên mặt “Tô Diệp” lại lộ ra vẻ ảo não, hắn lôi kéo tay mẹ Tô, khéo léo nói rằng: “Hài nhi bất hiếu, quấy rầy mẫu thân, mẫu thân ngủ tiếp đi.”

Mẹ Tô vừa mở mắt nhìn thấy bộ dạng của con trai khả ái như thế, không khỏi mà nở nụ cười, “Chợp mắt một phút chốc cho có tinh thần, buổi tối ngủ tiếp.”

“Vậy thì hài nhi cũng thức.” “Tô Diệp” nói, liền chống lên giường ngồi dậy.

Mẹ Tô theo bản năng mà muốn tiến lên đỡ, bàn tay đến nửa đường liền ngừng lại.

Nụ cười trên mặt “Tô Diệp” trên mặt càng tươi, “Mẫu thân quên mất sao, hài nhi đã khỏe rồi.”

Tô Diệp tung bay ở giữa không trung, càng nhìn càng giật mình.

Tiếng y tá mở cửa khiến cho cả người hắn chấn động mãnh liệt, liền giật mình tỉnh lại.

Trong đêm tối, Tô Diệp nhìn trong gian phòng được bày trí theo phong cách cổ kính, trái tim bùm bùm nhảy lên.

Cảnh tượng trong mở chân thực như vậy, tựa như trong cõi u minh cố ý cho hắn nhìn thấy.

Tô Diệp kia không phải hắn, lúc trước hắn ngoan ngoãn và dịu ngoan đều là giả, mà cái người kia lại rất chân thật.

Hắn cũng sẽ không gọi mẹ Tô là “Mẫu thân”, càng sẽ không tự xưng là “Hài nhi “.

Quan trọng nhất là, hắn nghe được chữ “khỏe” của người kia.

Bệnh của hắn… Tốt hơn chưa?

Trong lòng Tô Diệp trở nên kích động, đã có lúc, hắn hy vọng có thể nghe thấy câu ấy đến dường nào!

Tô Diệp nghĩ đến một khả năng, nhưng mà lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong đầu hắn rối như tơ vò, bắt mình nằm lại trên giường, hi vọng trở lại trong mơ lần nữa.

Nhưng mà, sau đó thật sự ngủ say, hắn cũng không có giấc mộng nào tương tự.

——

Tô Diệp ở trong Hầu phủ, mỗi ngày ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ, chính là đi loanh quanh ở trong tiểu viện của mình.

Nhìn thì thấy hắn đang rất thanh nhàn, nhưng thực tế trong lòng cũng gấp.

Hắn nhớ Ngu Phong, nhớ Tô Thanh Trúc, nhớ con nghé con mà hắn mới vừa mua được, nghĩ đến từng cành cây ngọn cỏ trong Ngu Gia thôn

Ngay cả chính hắn cũng không ngờ, mình lại có tình cảm sâu nặng đối với nơi đó như vậy.

Hắn sợ Ngu Phong kích động, hắn cũng sợ người nhà họ Tô làm việc bất lợi, khiến cho Vu Đức có cơ hội bắt nạt người trong thôn.

Không thể không nói, lo lắng của hắn cũng không phải là dư thừa.

Ngày ấy, từ khi hắn đi rồi, Ngu Phong suýt nữa mất lý trí, còn chạy đuổi theo xe ngựa một đoạn rất dài, nhất định phải đem Tô Diệp cứu lại.

Mười mấy hộ vệ được quản sự ra hiệu xông lên ngăn y lại.

Ngu Phong đỏ mắt, lớn tiếng mắng: “Cút cho lão tử ! Cút!”

Vừa mắng vừa động thủ.

Trên người y có công phu, khí lực lại lớn, kết quả là bọn hộ vệ thật sự đã trúng vài quyền, lửa giận cũng bị kích ra.

Không biết ai hét lớn một tiếng, “Tất cả đều lên cho lão tử, đánh chết không phải bàn!”

Tất cả mười mấy tên hộ vệ đều ra trận, bao vây Ngu Phong.

Tô Thanh Trúc nhất thời nóng nảy, nhặt cây sào tre lên rồi xông tới. Từ trước đến giờ y không hề coi mình là song nhi, bắt đầu đánh nhau cũng không hàm hồ chút nào.

Tô Hoa đại nương và mấy người khác cũng gấp theo, chỉ lo hai người có mệnh hệ gì, mọi người không để ý đến quyền cước của bọn hộ vệ, xông lên liều mạng ngăn cản.

Thím Xuân Cửu vẫn duy trì mấy phần bình tĩnh, chạy đến trước mặt quản sự cầu xin: “Cầu ngài đừng để bọn họ đánh nhau, Tiểu Diệp vừa mới đi, nếu để cho hắn biết được, đương nhiên sẽ không yên lòng!”

Thím Xuân Cửu nói như vậy xác thực là nói đến điểm mấu chốt, quản sự trung niên kia lặng im trong chốc lát, rồi mới lên tiếng tiếng hô, “Dừng lại!”

Dù không cam tâm, bọn hộ vệ vẫn dồn dập ngừng tay.

Hai người Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc lao ra từ trong vòng vây, máu mũi giàn giụa, mặt sưng phù như đầu heo.

Đương nhiên, đối phương cũng không tốt hơn, đặc biệt là mấy tên bị Ngu Phong đè lên, thậm chí lúc đi còn phải nhờ người khác dìu.

Một trận đánh này, lửa giận của Ngu Phong cũng giảm đi hơn nửa, hắn dần dần tỉnh táo lại, nhớ lại lời nói của Tô Diệp trước khi đi.

Tô Diệp nói, bảo y hảo hảo ở lại Ngu Gia thôn, cẩn thận Vu Đức trả thù, càng phải cẩn thận thủ đoạn của Tô gia, nếu thật sự là có chuyện gì, liền đến thẳng lệ quận tìm hắn.

Trong lòng của Ngu Phong lạnh như băng dần dần lại nóng lên như lửa, đến thẳng đãi quận, tiểu Diệp Tử ở lệ quận, y nhất định sẽ đi tìm hắn!

Như Tô Diệp nói, trước mắt, cần nhất là phải ứng phó với chuyện có lẽ Vu Đức sẽ trả thù .

Vốn dĩ Vu Đức tưởng rằng lập được công lao, không ngờ đã đυ.ng đến tổ ong vò vẽ.

Tô Diệp nhẹ nhàng nói một câu, không chỉ đánh nát mộng đẹp thăng quan tiến tước của hắn, ngay cả tên tuổi huyện úy cũng không gánh nổi nữa rồi.

Vu Đức hận và căm thù Tô Diệp, cũng hận và căm thù cả Ngu Gia thôn.

Hắn đem tất cả hận ý tràn ngập này đổ lên người thôn dân, ba ngày sau mang theo tạo lệ đến gây sự, thậm chí suýt nữa đã đốt rụi phường(*) chế giày.

(*) phường thợ thủ công (khu tập trung của một ngành hoặc một nghề)

Tuy rằng Tô Nghiêm đã đồng ý với Tô Diệp là sẽ trừng trị Vu Đức, nhưng lại làm ngay lập tức.

Hắn cáu giận với thôn dân vì đã giấu diếm Tô Diêp lâu như vậy, bởi vậy liền để tư tâm, mượn Vu Đức tay hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút.

Nhưng mà, hắn không ngờ rằng, mặc dù Ngu Gia thôn nhiều nữ nhân, nhưng cũng không hề yếu thế chút nào, các nàng đều giơ sào tre gậy gỗ lên, chống lại bọn tạo lệ .

Tô Nghiêm lo lắng làm lớn chuyện hơn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Diệp, truyền tới sẽ làm lỡ việc kết hôn của hắn, vậy nên mới chịu xử lý Vu Đức.

Mất đi chức tước, Vu Đức không còn thế lực và chỗ đứng để hoành hành bá đạo trong huyện nha nữa.

——

Ngu Phong an bài mọi chuyện trong thôn xong, liền mang theo toàn bộ gia sản trên người đi thẳng đến lệ quận.

Phủ Vĩnh An hầu cũng không khó tìm, sau khi nghe ngóng thoáng qua ở trên đường cũng đủ để biết.

Quả nhiên cửa lớn của Hầu phủ đầy khí thế, tám bậc thang tượng trưng cho địa vị siêu phàm nhất phẩm quân hầu của Tô Ương.

Vĩnh An hầu Tô Ương, có quân công nên được phong hầu, chứ không có nửa xu liên quan gì đến dòng họ Tô thị.

Thậm chí có thể nói, không có Tô Ương che chở, thì không có Tô gia bây giờ.

Khi Tô Ương còn sống đã tìm mọi cách để phối hợp với người trong tộc, không biết ông ấy có nghĩ đến việc này hay không, sau khi ông chết đi người thân của ông sẽ phải chịu đủ kiểu ức hϊếp của bọn họ.

Nói cho cùng, cũng chỉ là vì phủ đệ, vì tước vị, vì cái danh tiếng không nhìn thấy mà cũng chẳng ăn được ấy!

Ngu Phong đứng ở trước cửa lớn, tâm tình kích động bùm bùm nhảy —— y sắp gặp được tiểu Diệp Tử rồi! Y muốn mang hắn về nhà!

Y cũng không tùy tiện đi vào, mà như người đi qua đường bình thường, mang theo ánh mắt sùng bái, kính nể tò mà nhìn.

Người gác cổng ở hầu phủ chưa từng gặp Ngu Phong, tất nhiên cũng sẽ không để hắn trong mắt, thời điểm trước khi phủ Vĩnh An hầu được phong quang, có ai đi qua trước cửa mà không lộ vẻ mặt như thế chứ?

Mặc dù bây giờ không lớn bằng lúc trước, nhưng nhà như thế cũng tốt hơn so với người bình thường không phải một bậc hay nửa bậc thôi đâu.

Ở trong mắt bọn họ, Ngu Phong chính là một tiểu tử ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội, mặc dù đứng ở trước cửa lâu hơn chút, nhưng cũng không khiến bọn họ coi trọng.

Trên mặt Ngu Phong có vẻ ngây dại, tâm trạng lại cực kì bình tĩnh.

Hắn ở gần Hầu phủ bồi hồi mấy ngày, đoán chắc canh giờ phòng gác cổng thay ca, thủ vệ trong phủ lỏng lẻo, thậm chí, từ trong câu chuyện mà người phòng gác cổng nói, hắn còn biết Tô Diệp đang nơi ở nào.

Trúc Sênh viện, bên trong viện có trồng tre trúc sao?

Phía động của làng cũng có một mảnh rừng trúc, lúc trước Tô Diêp có nói qua, mùa xuân mưa xuống, sẽ vào trong rừng đào măng tre.

Ngu Phong dựa vào một góc bẩn thỉu, máy móc tính, còn miệng thì nhai lương khô.

Nhìn tường phủ cao cao, y nhẹ nhàng lên tiếng nỉ non, “Tiểu Diệp Tử, ngươi còn chưa đi đào măng non với ta, làm sao có thể gả cho người khác?”

Trúc Sênh viện.

Hai ngày này, cảm xúc của Tô Diệp có chút nôn nóng.

Từ sau khi hắn nháo, tất cả người trong viện đều rút lui, sai khiến đổi mấy người hầu cao to, ngày thường hầu hạ hắn ăn uống, còn lại thì hỏi chuyện gì cũng không biết.

Hắn cũng từng cố gắng hỏi thăm về tin tức của Ngu Gia thôn từ Tô Nghiêm, thậm chí còn muốn gặp Ngu Phong, có lẽ người trong dòng họ Tô gia đã khẳng định hắn và Ngu Phong có quan hệ không minh bạch, nên không chịu để cho bọn họ gặp mặt?

Hôm đó, hắn nằm trên giường, một lúc lâu cũng không thể ngủ nổi.

Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng còi thanh thúy

Tô Diệp bật dậy, ngồi trên giường —— là còi trúc

Làn điệu quen thuộc vang lên bên tai, trên mặt Tô Diệp đều là vẻ kinh hỉ.

Thời gian vừa mới tới ở trong thôn, Ngu Phong nhàn rỗi không chuyện gì liền thích gọt còi trúc, y thích thổi giai điệu này nhất!

Lúc đó, Ngu Phong nói y học được cách thổi còi khi ở trong doanh trại, toàn bộ trại không có ai có thể thổi tốt hơn y, bởi vì vậy mà tướng quân còn thưởng cho y một miếng thịt lớn.

Là Ngu Phong đến tìm hắn sao?

Tô Diệp kích động ngồi dậy, qua loa phủ thêm ngoại bào liền chạy ra ngoài.

Nhưng mà, khi hắn vọt tới trong đình, vừa muốn tìm vị trí của Ngu Phong, thì tiếng còi đang lưu loát bỗng dưng dừng lại rồi im bặt.

Tường ngoài phủ .

Ánh trăng lên, Ngu Phong thấy rõ thân ảnh bên tường đang cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay, biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt nhất thời chuyển thành mừng như điên.

“Tướng quân? !”