Chương 33: 【Vị hôn thê và em dâu】

Nghe được xưng hô của Ngu Phong, Hoắc Đạt cố ý liếc nhìn bộ dạng phục tùng của mấy người hầu do Tô Diệp thu lại.

—— ân, dáng dấp coi như đoan chính, ánh mắt Phong tử không tệ.

Hoắc Đạt thoả mãn gật gật đầu.

Ngu Phong lướt qua Đại quản gia, kích động xông về phía trước.

Hoắc Đạt không nhịn được mà bật cười —— nhìn dáng vẻ vội vã này của y, nếu để cho người ta nhìn thấy, sẽ cho rằng giống như quân đội Tây Bắc bọn họ không cưới được tức phụ!

Mặc dù đây chính là sự thật.

Nhưng mà, sau một khắc, hắn lại không cười được nữa.

Ai có thể ngờ rằng, Ngu Phong đột nhiên cầm chặt tay của vị đứng ở phía trước !

Mấu chốt là, đối phương không hề né tránh, tùy ý để y nắm, trên mặt còn mang theo ý cười!

Đây không phải là tiểu Hầu gia của Tô gia —— Tô Dạ Lan sao?

Nếu như nhớ không lầm, Tô Dạ Lan là vị hôn thê của hắn!

Hoắc Đạt cảm thấy cả người đều không tốt.

Nhưng Ngu Phong lại hưng phấn không thôi, luôn miệng hỏi: “Tiểu Diệp Tử, ngươi vẫn tốt chứ? Bọn họ có làm khó dễ ngươi hay không?”

Tô Diệp nhìn Ngu Phong một chút, lại nhìn Hoắc Đạt một chút, tuy rằng thấy nghi hoặc, nhưng cảm giác vui mừng vẫn nhiều hơn.

Hắn không ngờ Ngu Phong sẽ chủ động đến tìm hắn.

Lúc này Ngu Phong mới nhớ tới tướng quân nhà hắn, vội vàng kéo tay Tô Diệp đi tới chỗ Hoắc Đạt, biểu cảm vui vẻ trên mặt làm thế nào cũng không che giấu nổi, “Tướng quân, đây chính là Tô Diệp, tiểu Diệp Tử, chính là người mà ta luôn đề cập với ngươi đấy tướng quân.”

Tô Diệp nhíu mày, thì ra là như vậy.

Nhìn nét mặt của Hoắc Đạt cũng rất tốt.

Huynh đệ mình có song nhi mà hắn yêu thích, vì lễ độ hắn cần phải cười một cái, nhưng mà, song nhi này lại là vị hôn thê của hắn, hắn làm sao có thể cười được?

Hoắc Đạt căng mặt vặn vẹo, không nói được một lời.

Ngu Phong nghi hoặc mà chọc chọc cánh tay của hắn, lặng lẽ hỏi: “Tướng quân, ngươi làm sao vậy?”

Hoắc Đạt gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Không! Sao! !”

Ngu Phong vẫn có chút không yên lòng, “Tướng quân, ngươi… Thật sự không có chuyện gì a?”

“Thật không có chuyện !” Hoắc Đạt kiên trì trả lời.

Vị hôn thê của mình mà mình còn chưa bao giờ thấy mặt, chuyện mất mặt như vậy làm sao có thể để cho huynh đệ biết được!

Ngu Phong gãi đầu một cái, hình như hôm nay tướng quân có chút lạ quái.

Vì lừa cho Hoắc Đạt vui vẻ, y cố ý nói rằng: “Tướng quân, ngươi cũng thật là lợi hại, phủ Vĩnh An hầu nói vào là có thể vào ngay!”

Hoắc Đạt hung hăng mà lườm y một cái, khuôn mặt hung ác —— xin đừng đâm thêm một đao nữa được không? Còn nói thêm một câu nữa xem ta có bóp chết ngươi không!

Ngu Phong sợ hết hồn, theo bản năng mà đẩy Tô Diệp ra phía sau —— tướng quân không..không thích tiểu Diệp Tử à? Thoạt nhìn bộ dạng hình như là rất tức giận.

Từ phản ứng của hai người Tô Diệp đại khái có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.

Thực sự là vừa thần kỳ, vừa buồn cười.

Tô Diệp ho nhẹ một tiếng, đứng ra giảng hòa, “Bên ngoài trời lạnh, trong phòng đã chuẩn bị trà nóng cùng món ăn nhẹ, Hoắc tướng quân, xin mời vào.”

Giả bộ làm không khí nửa ngày chính là đại quản gia nghe vậy liền sững sờ, vội vã đến gần, nhỏ giọng nhắc nhở, “Gia, chuyện này… E rằng không hợp quy củ.”

Tô Diệp nhếch nhếch môi, cười như không cười hỏi ngược lại: “Làm sao? Ngươi cảm thấy gia còn phải tuân theo quy củ tam tòng tứ đức hay sao?”

Đại quản gia liền vội vàng cúi đầu, nhất thời tư thế lùn thêm ba phần.

Mặc dù lão không biết là “Tam tòng tứ đức” là cái gì , nhưng mà, lão biết rõ nếu mình cứ tiếp tục dây dưa, chỉ sợ Tô Diệp sẽ tức giận.

Vị gia này mà tức giận lên thì cảnh tượng… Lão cũng không muốn phải trải qua thêm một lần nữa.

Tô Diệp hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tất cả đi xuống, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, không có lệnh thì không cần tiến vào!”

Đại quản gia vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ đáp một tiếng “Vâng”.

Lần thứ hai Tô Diệp về phía Hoắc Đạt, sắc mặt hoà hoãn lại, giơ tay lên nói: “Hoắc tướng quân, mời —— “

Mặt không thay đổi Hoắc Đạt gật gật đầu, đợi Tô Diệp xoay người, hắn cũng không để lại dấu vết mà nhíu nhíu mày.

Hắn không nghĩ tới, tám năm không gặp, tiểu lang Tô gia lại thay đổi lớn đến như thế.

Rõ ràng trước kia còn là tiểu mít ướt vừa kiêu ngạo lại thích cậy mạnh, thời điểm này trở nên như vậy… Uy nghiêm ?

Còn Ngu Phong thì kiêu ngạo, không hổ là song nhi y cọi trọng, thật là lợi hại!

Ba người tiến vào phòng khách nhỏ, vây quanh chiếc kỷ trà, ngồi quỳ ở trên miếng lót .

Tiểu người hầu dâng lên nước trà điểm tâm, xong liền yên lặng mà lui xuống.

Tô Diệp nói tiếng “Mời”, ba người nâng chén trà lên.

Trong lúc nhất thời, không ai nói gì.

Trong lòng Tô Diệp đang suy nghĩ một chút .

Lúc trước hắn ổn định Tô gia, bọn họ không dám gả hắn ngay lập tức, nhưng mà, trong tộc trông giữ hắn càng thêm nghiêm, đừng nói trở về Ngu Gia thôn, ngay cả đi ra ngoài phủ cũng khó khăn.

Bây giờ, Hoắc Đạt đến, thì chuyện lại khác rồi. Ở nhà trước mặt người họ Tô, một câu nói của Hoắc Đạt, bằng 10 ngàn câu nói của hắn .

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Diệp liền mở miệng trước: “Hoắc tướng quân quang lâm hàn xá, không biết có chuyện gì quan trọng?”

“Không phải là chuyện quá quan trọng… Cùng huynh đệ đến tìm người thôi.”Hoắc Đạt có chút mất tự nhiên nói ra.

Tô Diệp cười cười, phi thường thiện lương mà không chọc thủng lớp giấy cửa sổ, chỉ nói: “Đúng lúc Tô mỗ có chuyện muốn bàn bạc cùng Hoắc tướng quân.”

Hoắc Đạt sững sờ, thẳng thắn hỏi: “Chuyện gì?”

Ngu Phong cũng hiếu kì mà nhìn về phía Tô Diệp.

Tô Diệp không nhanh không chậm rót đầy chum trà cho hai người, lúc này mới mở miệng lần nữa, “Hiện tại mới lập chính trị mới tuy rằng ở trên tạm miễn quy củ dân gian phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng Tô mỗ có một yêu cầu quá đáng…”

Hoắc Đạt nhíu nhíu mày, dường như đoán được sau đó Tô Diệp sẽ nói gì.

Quả nhiên, Tô Diệp lộ ra biểu tình bi thương, đau khổ : “Từ nhỏ Tô mỗ đã mất mẹ ,cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, phụ thân mới mất, dù như thế nào thì vào lúc này Tô mỗ cũng không muốn ra cửa, mong rằng tướng quân thông cảm.”

Trong lòng Tô Diệp yên lặng nói một tiếng “Xin lỗi”, tuy rằng nói chuyện phụ tử tình thâm bắt người ta chịu thì khá là không có đạo đức, nhưng mà, thật sự không có biện pháp nào khác.

Hoắc Đạt nghe vậy, trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Thậm chí hắn liền tự não bổ một “chân tướng” khiến cho Tô Diệp phải rời nhà trốn đi ——Tô gia thật sự là bức bách quá gấp rồi!

Thân thế của Hoắc Đạt ngay cả Ngu Phong cũng không biết, hắn cùng thánh thượng bây giờ là anh em họ con cô, bên mẫu thân hắn, thái hậu hiện nay là cô mẫu của Hoắc Đạt .

Lúc trước, cô mẫu đã nói với hắn việc hôn sự này, Tô thị nóng lòng trở thành thông gia cùng Hoắc gia đại khái là vì tự vệ.

Lúc trước Hoắc Đạt đã đáp ứng, thứ nhất, hai nhà Tô, Hoắc vốn dĩ là thế giao, sau vì lập trường chính trị bất đồng mới không còn thân cận; thứ hai, dù sao thì Hoắc Đạt cũng có lo lắng cho Tô Dạ Lan, đặc biệt là khi biết hắn là song nhi.

Lúc này nghe Tô Diệp nói như vậy , Hoắc Đạt cực kỳ hào phóng mà tỏ vẻ đã hiểu.

“Tô tiểu ca hiếu tâm thành khẩn, Hoắc mỗ xác định không có đạo lý cưỡng cầu. Huống hồ việc hai nhà thành thân ban đầu chỉ là bàn bạc, chưa xác định ngày nào sẽ thành thân… Không vội.”

Có Hoắc Đạt gõ nhịp, mặc dù Tô gia nóng lòng muốn đuổi hắn ra ngoài, thì cũng không dám lại lấy việc thành thân ra làm bia.

Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sở dĩ hắn dám nhắc tới suy nghĩ như thế, chính là liệu trước Hoắc Đạt cùng Tô Dạ Lan cũng không có tình cảm.

Trong trí nhớ của Tô Dạ Lan đều là cảnh tượng thời điểm trước hai người học cùng nhau, Hoắc Đạt đã bắt nạt hắn như thế nào, ở trong lòng hắn Hoắc Đạt chính là một người có tứ chi phát triển mà đầu óc thì đơn giản, cuồng bạo lực.

Về phần Hoắc Đạt đối với hắn… Chắc hẳn càng không có ý gì. Lần trước mặt đối mặt nói chuyện đối phương cũng không nhận ra hắn, liền đủ để chứng minh vấn đề này.

Không thể không nói, hai bên hiểu lầm đến vừa đúng.

Ngu Phong nhìn người này, nhìn người kia, nghi ngờ nói: “Tướng quân, tiểu Diệp Tử, các ngươi đang nói cái gì? Ta vừa mới nghe các ngươi nhắc tới… Hôn sự?”

Tô, Hoắc hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không trả lời.

Tô Diệp tự tay rót cho Ngu Phong chén trà, “Mời.”

Ngu Phong vui đến mức quên hết tất cả, vội vã, một hơi uống vào.

Ánh mắt phức tạp của Hoắc Đạt nhìn huynh đệ trong nhà, quả thực… Không biết nói lời nào cho phải.

Hôn kỳ thuận lợi kéo dài, trong lòng Tô Diệp thả lỏng phần lớn.

Tiếp đó, chính là dựa vào bản lĩnh mà thực hiện “giao dịch” công bằng.

“Tô mỗ có vật khác, đổi với tướng quân một vấn đề nhỏ.”

“Ồ?” Hoắc Đạt ổn định tâm tư, sinh ra mấy phần hứng thú, ” Đồ vật gì? Vì chuyện gì?”

Tô Diệp cười cười, giả vờ thần bí nói: “Bây giờ đồ vật không ở trên tay ta, nếu tướng quân có hứng thú, sau ba ngày Tô mỗ có thể sai người đưa đến quý phủ của ngài, đến lúc đó, nếu tướng quân thoả mãn, kính xin ngài ở trước mặt tộc trưởng nói giúp một chút, cho Tô mỗ trở lại Ngu Gia thôn.”

Hoắc Đạt nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi muốn trở về Ngu Gia thôn?”

Tô Diệp thong dong gật gật đầu, lạnh nhạt nói: ” Trước đây Tô mỗ gặp nạn, nhờ có Ngu Phong và mọi người trong thôn ra tay giúp đỡ, bây giờ là thời gian các thôn dân vừa có khởi sắc, Tô mỗ đã đồng ý với các thím, đại nương sẽ mau chóng trở về.”

“Ngươi chính là người nghĩ ra cách làm giày đế vải?” Hoắc Đạt nhớ tới hôm qua Ngu Phong nói, kết hợp với nghị luận ở trên phố trong thời gian gần đây, khẳng định gật gật đầu, “Đúng là một đồ vật lớn .”

Tô Diệp cười cười, nous với thanh âm mạnh mẽ: “Đây chỉ là mới bắt đầu, chuyện Tô mỗ muốn làm còn có rất nhiều.”

Hoắc Đạt nhìn thấy bộ dạng tràn đầy niềm tin của hắn, không tự chủ mà nghĩ khuôn mặt vênh lên kiêu ngạo ở trong ký ức, thật sự là rất giống lúc nhỏ.

Quỷ thần xui khiến hắn lại gật gật đầu, đáp: “Có thể.”

Nói xong, Hoắc Đạt liền có chút hối hận —— tại sao ta còn muốn thả hắn về Ngu Gia thôn? Chẳng lẽ còn ngại trên đầu không đủ sừng sao? !

Nhưng mà, nghĩ đến dáng dấp nho nhỏ của Tô Dạ Lan đỏ mắt trợn lên tức giận nhìn hắn, Hoắc Đạt bất đắc dĩ thở dài.

—— thôi ngươi vui vẻ là tốt rồi.

Tô Diệp đúng là rất vui vẻ. Chỉ cần Hoắc Đạt đồng ý, chuyện dòng họ Tô thị bên kia sẽ được giải quyết trong một câu nói .

Ngu Phong càng vui vẻ hơn, tiểu Diệp Tử có thể cùng y về nhà!

Sau đó, Tô Diệp quay về nói với Ngu Phong : “Trước kia chúng ta hái nấm hồng ở cánh rừng kia ngươi còn nhớ không? Đi giúp ta lấy chút vỏ cây bạch đàn đưa tới đây, có được không?”

Ngu Phong căn bản không hỏi hắn xem thứ ấy có ích lợi gì, thẳng thắn gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Tiểu Diệp Tử muốn bao nhiêu?”

“Năm cân thì đủ rồi.”

“Tốt!”

Thời điểm Hoắc Đạt dẫn theo hắn đi ra cửa lớn của Hầu phủ , trên mặt Ngu Phong vẫn như trước mà treo nụ cười lớn.

Hoắc Đạt nhìn bộ dạng của y thì cảm thấy phiền lòng, hận không thể bóp chết y mới được.

Nhưng mà, sau khi hắn vươn tay ra, chỉ hận hận mà nhéo nhéo lỗ tai của Ngu Phong .

Ngu Phong thu hồi khuôn mặt tươi cười, hiếm thấy độc miệng một lần , “Tướng quân nhất định là đố kị ta có song nhi thích!”

Hoắc Đạt lập tức bùng nổ, kéo lỗ tai của hắn quát: “Có song nhi yêu thích thì ghê gớm lắm sao? Nhân gia không có người thích sao ! Ta còn có vị hôn thê chưa cưới đây! Ngươi có sao?”

Ngu Phong nghe vậy, lập tức lộ ra biểu tình hiếu kỳ , “Tướng quân đã có vị hôn thê? Chuyện khi nào? Chúc mừng chúc mừng!”

Chúc mừng cái đầu ngươi a!

Hoắc Đạt nổi nóng mà đá hắn một cước, nhanh chân bước đi về phía trước.

Ngu Phong toét miệng cười , vui vẻ hớn hở mà nói : “Tướng quân đi về trước đi, ta đi lột vỏ cây rồi!”

Hoắc Đạt căn bản không muốn để ý đến y được không!