Chương 35: 【 Bắt nạt người nhà họ Tô 】

Hoắc Đạt đem loại giấy này đi, suốt đêm đưa đi đến kinh thành.

Từ quận phủ đến kinh thành, quất roi ngựa chạy nhanh nửa ngày là có thể đến, hai ngày đã qua, Tô Diệp tính toán, hắn cũng sắp trở về rồi.

Lúc này, Tô Diệp đang ngồi ở gian nhà chính, chờ tin tức tốt của hắn.

Ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo, Tô Diệp thả chung trà xuống, rũ mắt, không cần nhìn cũng biết, là người nhà họ Tô đến.

Có lẽ là đi một chuyến đến kinh thành, tộc trưởng Tô thị lại có thêm sức mạnh. Lần này ông ta học (1) thông minh hơn, dẫn theo rất nhiều thanh niên trai tráng, vì muốn đánh cho Tô Diệp không kịp trở tay một lần .

Những người này vừa tới đã bắt đầu xông lên khống chế Tô Diệp, trên tay còn cầm theo gậy gộc.

Mặt Tô Diệp vẫn thản nhiên, cũng không phản kháng.

Ước chừng khoảng ba bốn hán tử khỏe mạnh lôi kéo cánh tay của hắn, giải hắn đến trước cái bàn dài.

Lão tộc trưởng đang ngồi trên ghế, híp mắt nhìn hắn, ” Ta cũng không nói thêm lời thừa thãi, cầu xin tiểu tử ca nhi ngươi đó, không phải là ngươi không muốn thành thân sao? Tốt, lão phu có thể đồng ý cho ngươi tự do ba năm.”

Tô Diệp cười như không cười nhìn ông ta, “Tự do ba năm?”

Lão tộc trưởng gật đầu, đắc ý chờ câu trả lời đồng ý của Tô Diệp, ông ta cũng không tin, điều kiện như vậy Tô Diệp có thể cam lòng từ chối.

Quả nhiên, Tô Diệp lộ ra vẻ mặt mong đợi, hắn cười cười, nói rằng: “Không cần.”

Sắc mặt lão tộc trưởng cứng đờ, nghẹn một hơi ở ngay cổ họng, suýt chút nữa đã thở gấp lên rồi.

“Khụ khụ, ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!” Khuôn mặt của lão đỏ lên, vẫn không quên uy hϊếp hắn.

Tô Nghiêm thay phụ thân hắn ấn xoa phía sau lưng, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt liếc Tô Diệp một cái.

Mắt Tô Diệp cũng không chớp lấy một cái, dù bận tối mắt vẫn ung dung hỏi: “Các ngươi có điều kiện gì?”

Lão tộc trưởng cùng Tô Nghiêm liếc mắt nhìn nhau, Tô Nghiêm thay cha hắn nói: “Con dấu của Hầu phủ có ý nghĩa trọng đại, ngươi mang theo ở trên người không tiện, cần phải giao cho người trong tộc bảo quản.”

Rất giỏi nha, đi một chuyến tới kinh thành, đã được cao nhân chỉ điểm, đây là đã biết con dấu có giá trị gì rồi?

Tô Diệp cười xùy một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường, “Các ngươi muốn con dấu của hầu phủ ? Cứ coi như ta giao ra, các ngươi có dám dùng không?”

Đột nhiên thanh âm của Tô Diệp trở nên lạnh lùng, “Ngươi cho rằng con dấu của Vĩnh An hầu dễ cầm như vậy ? Vì sao đến tận bây giờ thánh thượng vẫn không động đến Tô gia, lẽ nào các ngươi không suy nghĩ cẩn thận sao?”

Tô lão tộc trưởng biến sắc, cùng Tô Nghiêm hai mặt nhìn nhau, trong lòng hai cha con đều kinh ngạc —— chẳng lẽ… Trong chuyện này còn có ẩn tình gì hay sao?

“Phụ thân trước khi chết quản gia đã giao cho ta, muốn ta kính trưởng bối, che chở cho dòng họ Tô thị…” Trên mặt Tô Diệp lộ ra vẻ bi thương.

Tiếp theo lại chuyển thành vẻ kiên định, “Trước đây ta còn quá thiện lương, tôn trọng các ngươi là trưởng bối, đều nhường nhịn khắp nơi, không ngờ rằng lại đem tâm của các ngươi nuôi lớn rồi!”

“Đến đây nên chấm dứt đi!”

“Từ nay về sau, Tô gia là Tô gia, Vĩnh An hầu phủ là Vĩnh An hầu phủ.”

“Bất luận là kẻ nào, không có lệnh của ta, nếu muốn bước vào Hầu phủ một bước nữa, thì xem như đang tự tiện xông vào nhà riêng, coi thường uy nghi Hầu phủ, ta sẽ luận tội!”

Ba câu nói, rất khí phách.

Một phòng già trẻ lớn bé trong phòng đều giật mình.

Tô Diệp thừa dịp bọn họ còn ngây người, thoát khỏi gông cùm xiềng xích trên người , lắc mình lùi tới cạnh cửa.

Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, cho dù không chạy ra được, cũng phải tìm một chỗ trốn đi!

Các hán tử kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.

Bên ngoài xông tới một cái bóng dáng nhỏ bé, mặc dù sợ đến phát run, nhưng vẫn chắn ở phía trước cho Tô Diệp.

Âm thanh của Tô Nha Nhi run run, nhỏ giọng nói rằng: “Gia ngài, ngài đi từ cửa hông này đi, lúc nãy ta mới đập khóa ra.”

Tô Diệp nhất thời dở khóc dở cười, lần này hắn đi thế nào được?

Lão tộc trưởng tức giận đến mức râu mép run rẩy, kéo giọng khàn khàn quát: “Đánh! Đánh gãy chân hắn cho ta, ta xem hắn còn chạy trốn đi đâu!”

Lời này vừa nói ra, có người thật sự cầm gậy đánh về phía Tô Diệp.

Trong nhất thời Tô Diệp không kịp tránh né, chỉ lát nữa là thật sự bị đánh trúng vào.

Vẻ mặt Tô Diệp cũng thay đổi, Tô Nha Nhi càng sợ đến mức kêu to lên.

Đúng lúc này, một bóng người cao to chạy như bay tới, một tay kéo hắn vào trong l*иg ngực, thân thể xoay chuyển, nhận thay hắn trúng một gậy đó.

“A…” Ngu Phong cau mày, rên lên một tiếng.

Tô Diệp hơi áy náy —— không biết đau đến mức nào đây.

Hắn còn chưa kịp bộc lộ lòng cảm kích và quan tâm, Ngu Phong liền nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, một cước bay lên, đạp người kia bay ra ngoài.

Tô Diệp nhíu mày, hảo cước lực!

“Tô Diệp Tử, ngươi sao rồi?” Ngu Phong xoay đầu lại, khuôn mặt đầy lo lắng.

Trong mắt của y, Tô Diệp bị lắc đến choáng váng hoa mắt, đờ đẫn chốc lát mới lên tiếng: “Không sao… Ngươi tới rất đúng lúc.”

Lúc này Ngu Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi rất lớn.

Hoắc Đạt cũng đến, phía sau còn dẫn theo vài tên thân binh.

Bọn binh sĩ cấp tốc che ở phía trước Tô Diệp , hình thành thế giằng co với mấy tay chân của Tô gia.

Lão tộc trưởng dựng thẳng lông mày lên, tức giận trách mắng: “Đồ lớn mật ngông cuồng! Lại dám xông vào Hầu phủ của ta!”

Hoắc Đạt nhíu mày, “Từ lúc nào thì Hầu phủ lại trở thành nhà của ngươi. Sao ta lại không biết ?”

Lão tộc trưởng còn muốn nói gì đó, đại quản gia lại vội vã chạy tới, ghé vào lỗ tai lão nói vài câu.

Chỉ thấy rõ lão sững sờ, nhìn Hoắc Đạt bằng ánh mắt ngạc nhiên không thôi.

Tô Diệp cũng có chút buồn bực, lão tộc trưởng chưa từng thấy Hoắc Đạt?

Hắn không biết, ngày thực hiện đính ước từ nhỏ, người trong tộc đã chuẩn bị thật tốt, sẳn sàng đi qua, nhưng mà, ai cũng không ngờ, ngày ấy Hoắc Đạt có quân vụ, tạm hoãn lễ đính ước rồi đi luôn, ngay cả Tô Dạ Lan cũng chưa từng gặp qua.

Đến khi người trong tộc diện trang phục đẹp đẽ, bàn bạc thỏa thuận xong , sau đó nghênh ngang đi qua đấy, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc sững sờ của hai người quản gia.

Lúc này, biết được thân phận của Hoắc Đạt, lão tộc trưởng liền thay đổi vẻ mặt trong nháy mắt, “Hoắc tiểu tướng quân, trí nhớ của lão hủ vụng về , không nhận ra ngài, thứ tội thứ tội.”

Ngay cả ánh mắt Hoắc Đạt cũng không cho lão.

Lão tộc trưởng tức chết đi được, nhưng không dám đắc tội với Hoắc Đạt, chỉ có thể miễn cưỡng mà nhẫn nhịn.

Hoắc Đạt lộ ra một nụ cười châm chọc, nói với Tô Diệp: ” Tự tay ta đã đưa đến tay biểu ca, biểu ca nhìn hết sức hài lòng. Bên cạnh đó chuyện khác thì không dám nói, nhưng ít nhất sẽ bỏ qua chuyện cũ và việc ngươi kế thừa tước vị.”

Tô Diệp nở nụ cười nhàn nhạt, “Đa tạ.”

Hắn biết được, lời này của Hoắc Đạt và cách xưng hô với hoàng đế là cố ý nói để cho người nhà họ Tô nghe.

Quả thật cũng đưa đến hiệu quả, không thấy mỗi một người bọn họ đều trợn to hai mắt sao?

Ai là biểu ca của Hoắc Đạt! Đó là đương kim hoàng đế!

Người họ Tô gia nhìn Tô Diệp với ánh mắt nghi ngờ không thôi, bọn họ thực sự không nghĩ ra Tô Diệp có thứ gì có thể đưa cho hoàng đế, mấu chốt là, còn có thể khiến hoàng đế thoả mãn đến như vậy, thậm chí còn không truy cứu tội hắn mạo danh và thay thế nữa.

Đột nhiên, Tô Nghiêm biến sắc, nghĩ tới một khả năng.

Sắc mặt của lão tộc trưởng cũng khó nhìn đến cực điểm, rõ ràng, lão cùng với nhi tử mình có suy nghĩ giống nhau rồi.

Tô Diệp âm thầm hừ cười, biết thừa bọn họ đang muốn rẽ sang hướng khác rồi.

Cũng tốt, cho bọn họ khỏi phải nhớ đến Hầu phủ, nghĩ đến con dấu.

Hoắc Đạt nhìn một vòng quanh phòng, lại hỏi: “Cần giúp không?”

Tô Diệp vái chào, bình tĩnh nói: “Làm phiền tướng quân, đem những ‘Người nhà họ Tô’ nào đó đuổi ra ngoài —— cùng với chân chó của bọn họ nữa.”

“Chân chó?” Hoắc Đạt không nhịn được cười, “Thực sự là chuẩn xác.”

Thời điểm Tô Diệp nói lời kia, người nhà họ Tô ngồi không yên, nhưng mà, còn không chờ bọn họ phản ứng, người của Hoắc Đạt đã hành động.

Nhưng những người này từng ra chiến trường từng thấy máu, há gì mấy tay chân của Tô gia sao có thể so sánh?

Trong phủ nhất thời loạn cả lên, các trưởng bối Tô thị chửi bới lung tung, có nô bộc gào khóc, thậm chí còn có người định vọt tới trước mặt Tô Diệp, định giáo huấn hắn.

Từ đầu đến cuối Ngu Phong vẫn bên cạnh che chở cho Tô Diệp, không có bất luận kẻ nào có thể đến gần hắn một tấc.

Tô Diệp nhìn bóng lưng cao lớn của y, có cảm giác an tâm không nói nên lời.

Hoắc Đạt lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Tô Diệp, hận không thể tự cho mình một cái tát —— không có chuyện gì lại đi nhìn lung tung nhìn cái gì, tìm ngược à!

Người nhà họ Tô tranh luận ầm ĩ một phen, nhưng cũng là vì muốn lấy lại thể diện lần nữa thôi..

Lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy vẫn tồn tại chút may mắn —— Hoắc Đạt có thể một mực như thế mãi sao? Trong viện đều là người của bọn họ, chờ Hoắc Đạt vừa đi, bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó như trước thôi.

Đương nhiên Tô Diệp cũng nghĩ đến điểm đó, cười nhìn về phía lão tộc trưởng, cất giọng nói: “Tất cả quản sự của Hầu phủ, hộ vệ, người gác cổng, đầy tớ già, bây giờ, lập tức, tất cả đều thu thập bao quần áo, cút đi!”

Lời này vừa nói ra, trên dưới náo động.

Không đợi mọi người kêu oan, Tô Diệp lại bổ sung một câu, “Nghe cho kỹ, ta chỉ cho các ngươi thời gian trong ba nén hương, thời gian vừa đến, bao quần áo cũng không cần thu dọn, trực tiếp ném đi!”

Tất cả mọi người căm hận mà trừng mắt với Tô Diệp.

Ngu Phong che ở trước người hắn, trung khí mười phần (2) quát: “Đều điếc cả sao? Còn không mau đi!”

Một tiếng nói này dường như đã đánh thức mọi người, lúc này bọn họ mới hoảng hoảng hốt hốt bắt đầu chạy, gấp gáp gào lên đi thu dọn đồ đạc.

Một thân ảnh nhỏ gầy liếc mắt nhìn Tô Diệp một cái, không nỡ nhưng chỉ lắc lắc vai, định rời đi.

Một tay Tô Diệp tóm lấy hắn cười nói: “Ngươi không phải đi.”

Tô Nha Nhi vui mừng khôn xiết, rầm một tiếng quỳ xuống, “Nô, nô tài khấu tạ gia…”

Tô Diệp đỡ hắn dậy, bất đắc dĩ nói rằng: “Sau này không phải quỳ đến quỳ đi, trong thôn cũng không lưu hành lễ nghi này.”

Tô Nha Nhi không nghe được nghĩa bóng mà hắn muốn nói, chỉ vừa khóc vừa cười không ngừng.

Lúc này, người của gia tộc Tô ỷ lại không đi cũng bị thân vệ của Hoắc Đạt đến kéo đi, đang muốn vứt ra ngoài cửa.

Dường như Tô Diệp nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “Chậm đã.”

Lão tộc trưởng Tô vèo một cái quay đầu lại, tàn bạo nói: “Tiểu tử, ngươi hối hận rồi sao? Hối hận cũng không kịp, lão phu, lão phu nhất định phải tố cáo tội bất hiếu của ngươi!”

“Xin cứ tự nhiên.”

Tô Diệp nhìn một vòng trong viện xem xét, không nhanh không chậm nói rằng: “Mấy ngày nay ta không ở trong phủ nhưng vẫn có thêm không ít thứ, các ngươi đã lấy những thứ vốn có ở trong phủ này, ta cho các ngươi thời hạn là trong hôm nay phải trả lại. Nếu không, ta sẽ tự mình tới cửa đòi .”

Hoắc Đạt tham gia náo nhiệt: “Ta đi cùng ngươi.”

Lão tộc trưởng mắt trợn trắng lên, bất tỉnh nhân sự luôn rồi .

Gương mặt Tô Nghiêm trắng bệch không còn một chút máu, lạnh giọng nói rằng: “Tô Dạ Lan! Ngươi thật sự là không biết xấu hổ sao? !”

“Mặt mũi?” Tô Diệp cười khẽ, “Hầu phủ của ta từ trên xuống dưới, chỉ cần là đồ có chút giá trị đều bị thay đổi khác trước, đây chính là mặt mũi Tô gia của ngươi sao?”

“Ngươi chờ đó!” Tô Nghiêm ném lại một câu nói hung ác, phất tay áo rời đi.

Dĩ nhiên lũ tay sai cũng nghiêng ngã chạy sát theo.

Ngu Phong vui cười hớn hở nói: “Tô Diệp Tử thật là lợi hại!”

Hoắc Đạt rất tán thành gật gật đầu, lặng lẽ nghĩ nói:Ngày thành thân… Chậm lại vẫn tốt hơn.

(1). Bắt chước, chịu nghe người ta dạy bảo mà bắt chước làm gọi là học.

(2) Trung khí mười phần : Có năng lượng và điều kiện thể chất tốt nhất.