Chương 37: 【 Tước bỏ tước vị Hầu gia 】

Tô Diệp cùng Ngu Phong điều khiển xe ngựa trở lại Hầu phủ, phát hiện ngoài cửa tập trung rất nhiều người.

Hoắc Đạt mặt lạnh vác đao bản rộng, đang đứng ở bậc thang cao nhất, chỉ huy bọn binh sĩ vào trong phủ khuân đồ.

Đại quản gia cùng nhị quản gia đứng ở cách đó không xa, áo mũ không chỉnh tề, đầu tóc rối bời.

Người qua đường không dám tới gần Hoắc Đạt, tất cả đều vây ở bên cạnh hai người bọn họ, tò mò dò hỏi.

Đại quản gia cúi thấp đầu, trong mắt loé ra một vệt sáng tinh ranh , thời điểm ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang theo vẻ bi thương.

“Tiểu song nhi của Hầu phủ kiêu ngạo làm bậy, đem những thứ này, chúng tôi và người hầu cũ trong tộc an bài, đuổi tất cả ra ngoài!”

Nhị quản gia giận dữ tiếp lời, “Người bất hiếu như vậy chúng tôi cũng không muốn hầu hạ!”

Xa xa Tô Diệp đã nghe được câu này, lông mày nhíu lại —— đây là định dùng dư luận để tạo áp lực cho hắn? Học được nội dung vở kịch tầm thường rách nát ở nơi nào vậy ? !

Đại quản gia nhìn thấy xe ngựa Hầu phủ, càng nói to hơn , “Hắn còn nói, từ đây Tô gia là Tô gia, Vĩnh An hầu phủ là Vĩnh An hầu phủ, từ nay hắn cùng Tô gia sẽ không còn một chút quan hệ gì!”

Lúc này Tô Diệp đang được Ngu Phong che chở nhảy từ trên xe xuống.

Nhị quản gia chỉ tay vào hắn, la lớn: “Hắn đang ở kia !”

Mọi người liền nháo nhào nhìn sang, hướng về phía hắn chỉ trỏ, nói cái gì bất kính bất hiếu, không biết điều, là những lời khó nghe.

Ngu Phong tức giận vô cùng, muốn đi tranh cãi, lại bị Tô Diệp ngăn cản.

Tô Diệp lại giống như không nghe những câu nói đó, sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào, bước từng bước một lên bậc thang.

Hoắc Đạt nhìn hắn, lấy làm kỳ lạ —— đây đâu có giống tiểu mít ướt mà hắn từng biết.

Đại quản gia cắn răng, giương giọng hô: “Tộc trưởng nói, kể từ hôm nay Tô Dạ Lan liền tách khỏi tộc, đứng một gia phả khác riêng, từ nay về sau không có liên quan gì tới bộ tộc Tô thị, hai bên không liên quan gì đến nhau!”

Đoàn người ồ lên lần nữa, vậy thì cũng giống với chuyện bị tộc xoá tên rồi!

Tất cả mọi người đều cảm thấy là Tô Diệp bị thiệt to rồi, thậm chí có người bắt đầu đồng tình với hắn —— không còn dòng họ giúp đỡ, một song nhi như hắn thì sống thế nào?

Đại quản gia thấy có hiệu quả, cùng nhị quản gia liếc mắt nhìn nhau, hài lòng lặng lẽ rời đi.

Tô Diệp nhìn bóng lưng của bọn họ cong môi khinh thường—— bọn họ cho là ở trước mặt người khác nói một vài lời ba hoa chích chòe thì có thể đả kích hắn sao?

Thực sự là chuyện cười!

Lời bàn tán của người khác không đả thương được một giọt máu nào của hắn, cắt không tới một miếng thịt của hắn, còn lâu hắn để ý.

Nhưng, hắn vẫn còn có chút hiếu kỳ, Tô gia hận không thể sao khô ép mỡ hắn, tại sao lại chủ động truyền bá việc này ra ngoài?

Tầm mắt của hắn không khỏi đặt ở trên người Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt hắng giọng một cái, thừa nhận: “Ta chỉ thoáng tiết lộ chuyện Hầu phủ có thể sẽ bị tước, chắc hẳn bộ tộc Tô thị lo lắng phải chịu liên lụy, nên vội vã rũ sạch quan hệ thôi.”

Tô Diệp cười cười, trong lòng hiểu rõ.

Hoắc Đạt cũng không cảm thấy làm như vậy là tự mình chủ trương, hắn còn hướng về phía Tô Diệp tranh công, “Đoạt lại tất cả những đồ vật mà Tô gia đã cướp từ trong phủ, mặt khác còn tìm nhiều ra rất nhiều, ngươi kiểm tra một chút.”

Tô Diệp bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Vì sao lại lấy nhiều như vậy?”

Hoắc Đạt không lắm tự nhiên tằng hắng một cái, đáp lại nói: “Ngươi chớ để ý, mau đi xem một chút, chỉ cần không ít là được rồi!”

Tô Diệp gật gật đầu, thật ra tâm lý cũng không quá lưu ý.

Từ khi chi này của Tô gia từ kinh thành chuyển tới đây, ăn và dùng bên nào mà chẳng dựa vào Tô Ương cung cấp, đừng nói lấy nhiều mấy thứ đồ, kể cả dời toàn bộ Tô gia cho trống rỗng, cũng không tính là chiếm tiện nghi của bọn họ.

Hoắc Đạt bỏ ra nhiều công sức, đương nhiên Tô Diệp cảm kích.

“Tướng quân bị liên lụy với, xin mời vào.”

Hoắc Đạt hài lòng gật gật đầu, nghênh ngang theo Tô Diệp vào nhà.

Phủ đệ to lớn, ngoại trừ binh sĩ ở tiền viện, chỉ còn lại ba người bọn họ, còn có một Tô Nha Nhi, nên rất thanh tĩnh.

Ngu Phong chủ động đảm nhiệm vai trò tiểu tôi tớ, bày đệm ra cho Tô Diệp cùng Hoắc Đạt, bưng trà rót nước.

Hoắc Đạt lấy ra một xâu tiền từ trong lòng ném cho hắn, “Hầu hạ cũng khá lắm, lĩnh thưởng!”

Ngu Phong không cần mặt mũi mà đỡ lấy, một khuôn mặt nịnh hót nâng lên đưa cho Tô Diệp, “Tô Diệp Tử, ngươi nhận đi.”

Hoắc Đạt cười mắng, “Tiểu tử ngươi…”

Ngu Phong cười đắc ý.

Tô Diệp bị hai người này đùa giỡn cho không chịu được, nhất thời cảm giác uể oải cũng vơi đi hơn nửa.

Ba người ngồi xuống.

Hoắc Đạt móc ra mấy khối mộc bài từ bên hông, ném lên trên bàn, “Cái này cho ngươi.”

Tô Diệp liếc mắt xem xét, hóa ra là sinh lễ ăn hỏi mà Hoắc Đạt đã nói tới, mặt trên có khắc chữ “Ba mươi mẫu ruộng tốt nào đó” hoặc “ một cửa hiệu có mặt tiền hướng nam nào đó”.

Hắn lắc lắc đầu, kiên trì nói: “Cái này ta không thể nhận.”

Hoắc Đạt tức giận, “Ngươi thật sự không đặt cái hôn ước vào mắt một chút nào sao?”

Lông mày Tô Diệp cau lại, tự hỏi phải đáp lại thế nào.

Ngu Phong không chịu nổi hắn khi hắn bị làm khó dễ dù chỉ là chút xíu, không tiếc có thể phải chịu nguy hiểm là sẽ bị mắng, oán vị tướng quân mà hắn kính yêu nhất, “Nếu tiểu Diệp Tử nói không nhận, tại sao tướng quân phải làm khó hắn? Ở chỗ đó xa như vậy, tiểu Diệp Tử cũng không trồng được, ngươi —— “

“Tô Diệp Tử — tiểu Diệp Tử— tiểu Diệp Tử!” Hoắc Đạt cầm lấy đao, tức giận gõ vào gáy của hắn, “Ngươi chỉ biết hắn là ‘Tô Diệp Tử’của ngươi, ngươi có biết hay không, hắn và ta đã đính hôn trước, là vợ chưa cưới của ta, a?”

Ngu Phong hơi yếu thế, nhưng mà, vẫn tối tăm tăm nói lầm bầm: “Đính hôn trước thì đã làm sao? Tô Diệp Tử không thích ngươi…”

Hoắc Đạt nhất thời trầm mặc, gương mặt hắn lạnh lùng, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt.

Đúng lúc này Tô Diệp nói: “Hoắc tướng quân, ta biết hôn ước này cũng không phải là xuất phát từ ý muốn của ngươi, nếu như ngươi muốn tiếp tục duy trì, ta có thể phối hợp, nếu như muốn mau sớm giải trừ, cũng không cần phải lo lắng cho thanh danh của ta gặp trở ngại… Ít nhất, trong ba năm đến năm năm, ta không có ý định kết hôn.”

Tô Diệp nói khiến cho Hoắc Đạt thoáng tỉnh táo lại.

Hắn trầm ngâm chốc lát, nghiêm trang nói: “Hôn ước không thể giải trừ, ít nhất trong thời gian ngắn là không thể, hi vọng ngươi có thể hiểu được.”

Tô Diệp gật gật đầu, không có dị nghị.

Hắn biết rõ, triều chính mới được thành lập, thế cục trong triều vẫn chưa được rõ ràng, Hoắc Đạt làm người tâm phúc bên cạnh tân đế, tuổi còn trẻ đã nắm giữ mười vạn đại quân Tây Bắc, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu người vót đến nhọn cả đầu, muốn nhét người vào bên cạnh hắn.

Còn nữa, nếu nói hôn sự này là miếng bia đỡ đạn cũng không sai.

Ngu Phong nhìn Tô Diệp, liền nhìn Hoắc Đạt, tâm lý vui mừng mà sức lực thì khỏi phải nói —— hắn đã biết, tướng quân cùng tiểu Diệp Tử căn bản là không có ý định kết hôn!

Uổng hắn ngây ngốc mất chừng mấy ngày, thỉnh thoảng còn ở trước mặt tướng quân khoe tiểu Diệp Tử đối tốt với hắn nhiều đến mức nào, khà khà khà…

Hoắc Đạt nhìn bộ dạng của hắn, có ý đồ xấu mà nói rằng: “Ngươi cười ngây ngô cái gì? Không nghe người nhà ngươi nói sao, trong vòng ba năm đến năm năm không có ý định kết hôn!”

Ngu Phong tội nghiệp mà nhìn về phía Tô Diệp.

Tô Diệp chỉ để ý uống trà, cũng không trả lời.

Hoắc Đạt liền thêm một cành củi, “Hơn nữa, trước khi giải trừ hôn ước, hắn vẫn là vợ chưa cưới của ta, ngươi cách xa hắn một chút cho ta.”

Vẻ mặt Ngu Phong nhất thời chuyển thành bất mãn, còn có xoắn xuýt.

Hoắc Đạt thành công đem cảm giác khó chịu của mình tái giá ra ngoài, hài lòng rời đi.

Ngu Phong như con chó lớn chỉ đòi xương cốt, gọi Tô Diệp: “Tô Diệp Tử, ta —— “

“Có đói bụng hay không?” Tô Diệp vỗ vỗ đầu hắn, “Đi, đi ăn cơm.”

Đúng lúc, Tô Nha Nhi từ phía sau nhà chính đi tới, trên tay nâng hộp giữ ấm cơm.

Tô Diệp đứng dậy trước, đến phòng chính dùng cơm.

Ngu Phong nhìn bóng lưng tiểu song nhi, tối tối tăm tăm tiếp sức cho chính mình, “Ba năm, năm năm cái gì, không thành vấn đề !”

——

Sau khi trời tối, Giang Toàn tự mình bố trí dẫn theo người tới đây.

Kéo đồ đạc từ Tô gia trở về, ngay cả cái rương cũng không mở ra, Tô Diệp thoáng kiểm kê sơ qua rồi gọi bọn họ trực tiếp lôi đi.

Giang Toàn xem hết từng loại rồi chuyển lên trên xe, cười ha hả nói rằng: “Nhiều như vậy, nghĩ đến tình cảnh dời trống một nửa Tô gia, khi ấy phỏng chừng không dễ nhìn ?”

Tô Diệp hừ cười một tiếng, nói: “Đừng nói là một nửa Tô gia, ngay cả là toàn bộ Tô gia, nên dời cũng phải chuyển, phụ thân ta nhọc nhằn khổ sở kiếm được đồ vật, chẳng lẽ muốn để cho đám người lòng lang dạ sói bức nhi tử của người đi đến con đường chết chiếm được tiện nghi sao?”

Giang Toàn cười cười, kéo người hầu bên người ra, nói với Tô Diệp: “Tên tiểu tử này gọi là Linh, năm đó là Hầu gia cứu được từ trong tay sơn tặc, là đứa trẻ tốt, người cũng lanh lợi, về sau thuộc hạ có tin tức gì sẽ sai hắn đi thông báo cho ngài, còn người khác chủ nhân không cần tin.”

Tô Diệp gật gật đầu, “Giang thúc nghĩ chu toàn.”

Giang Toàn vung vung tay, liền bộc lộ quan tâm một phen, sau đó mới dẫn người cáo từ.

Về phần mấy thanh niên trai tráng mà hắn mang đển kia, đã được Ngu Phong đi dẫn an bài xong xuôi, tạm thời sung làm hộ vệ.

Trên đường trở về, tiểu Linh đang nhìn vài đồ vật trên xe ngựa, vui mừng nói : “Hôm nay thực sự là sảng khoái! Không ngờ rằng tiểu chủ nhân nhìn như thư sinh yếu ớt, nhưng cũng thật lợi hại.”

Giang Toàn hài lòng gật gật đầu, cảm khái nói: “Tuy nói tiểu chủ nhân là một song nhi,lại không kém Hầu gia chút nào, ai, Hầu gia của chúng ta nha, chính là quá sĩ diện, cũng quá trọng tình nghĩa !”

Tiểu Linh nghi ngờ nói: “Trọng tình nghĩa là không tốt sao?”

“Có lúc tốt, có lúc lại bị liên lụy, thậm chí còn có thể bị người khác lợi dụng.”

Giang Toàn nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Hầu gia, đau lòng mà thở dài.

Có lẽ tiểu chủ nhân không biết đâu nhỉ ? Hầu gia đã từng nói qua, phải gạt hắn, không cần báo thù hận.

——

Tô Diệp cùng Ngu Phong ở Hầu phủ đợi trong thời gian nửa tháng, triều đình mới ban xuống ý chỉ.

Chắc hẳn thí nghiệm giấy dầu đã thành công, tân đế mới thực hiện cam kết.

Tô Diệp bị tước bỏ tước vị Hầu gia , giáng thành thứ dân, và việc thành thân với Hoắc gia vẫn có hiệu lực như trước , hoàng đế còn đặc biệt nhắc nhở người của tộc Tô thị không được làm khó dễ hắn.

Điền sản trên danh nghĩa của Vĩnh An bị tịch thu, còn lại coi như tiền ban thưởng , đồ vật trong phủ có thể mang đi toàn bộ hoặc bán thành tiền.

Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, ít nhất những thứ mà lúc trước hắn gọi Giang Toàn mang đi giờ đã có thể bảo vệ một cách quang minh chính đại rồi.

Dưới tình huống này, đối với hắn đây đã là kết quả tốt nhất .

Chỉ là, nghĩ đến Vĩnh An hầu trong ký ức của Tô Dạ Lan, sâu trong nội tâm Tô Diệp vẫn có cảm giác mất mát nhàn nhạt.

Vì sao song nhi không thể kế thừa tước vị?

Song nhi cũng không hề kém nam tử, lẽ ra nên cùng nam tử ra trận gϊếŧ địch, làm quan trên triều.

Ngu Phong nhìn ra tâm tình của Tô Diệp, y cẩn thận khuyên nhủ an ủi, “Tô Diệp Tử, đừng nản chí, coi như không có tước vị, ngươi cũng là song nhi lợi hại nhất!”

Không thể ngờ câu nói này đã đánh thức Tô Diệp, đúng, hắn là người hiện đại, đứng ở trên vai người khổng lồ, làm sao có thể bị đả kích bởi một chuyện nho nhỏ như vậy?

Ai nói song nhi không thể phong tước vị?

Chờ hắn nâng cao năng suất lúa mì a, trồng rau cải trắng trong veo như nước, sau đó trồng ra quả dưa hấu ngọt tí tách, đến lúc đó xem hoàng đế có dám không cho hắn làm Hầu gia. !

HẾT QUYỂN 1