Chương 7: Trưởng thôn trẻ tuổi.

[Kết nhóm sinh hoạt]

Ngu Gia thôn dựa lưng vào dãy núi Yến Sơn, ở biên giới Tây Nam có một dải rừng trúc xanh um tươi tốt kéo dài, còn phía Đông là ruộng đồng mênh mông bát ngát.

Cánh đồng rộng nằm ngay bên cạnh chỗ ở của Ngu Phong, và cách thôn một đoạn đường.

Vốn dĩ thời gian này phải là bận rộn mùa vụ canh tác, nhưng mà hiện tại đang ở trong vụ mất mùa.

Cốc(1) khô cong vẹo mà đứng ở trong đất, bông lúa cũng không biết đã bị ai tuốt ra hết.

Cỏ dại thì mọc cao hơn hoa mầu một đoạn lớn, thời điểm này đa số giống hạt đã kết trái, sang năm cũng không biết sẽ sinh trưởng bao nhiêu thế hệ con cháu.

Tô Diệp nhìn vùng đất bỏ hoang trước mặt, lặng im không nói.

Ngu Phong vỗ ngực bảo đảm, “Ngày mai, không, hôm nay ta lập tức đi. thu dọn lại, ta sẽ đi trồng củ cà rốt , cây rau cải cay (2), nhất định là sẽ đủ ăn qua một mùa đông mà!”

Tô Diệp lặng lẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía nhà lá xung quanh đều lọt gió ở bên cạnh.

Ngu Phong vội nói: “Vốn dĩ cái nhà này dựng lên là để trồng dưa, đề phòng có người lấy cắp, tuy rằng nhìn qua thì thấy đã hỏng, nhưng đầu gỗ còn dùng được tốt, bên ngoài có quét nhựa cây để đề phòng côn trùng, mấy đại nương cũng thường xuyên qua đây dọn dẹp—- ta lập tức sửa xong ngay!”

Tô Diệp gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Trước tiên phải thu dọn lại nơi này đã, sợ rằng mấy ngày nữa thời tiết sẽ thay đổi.”

Ngu Phong vội vàng đồng ý .

Thừa dịp Ngu Phong đang tu sửa nhà lá, Tô Diệp tìm những khối đất lớn ở ngoài ruộng —- đất bỏ hoang nhiều năm không trồng trọt, đất khô cằn cứng cỏi, khắp nơi đều có thể thấy cục đất còn lớn hơn so với nắm tay người trưởng thành.

Tô Diệp cầm từng cục từng cục để chung với nhau, mất khoảng thời gian uống cạn một chén trà để xếp thành một mô đất có hình dạng như cái lò nhỏ .

Bên trong nhà lá có gạo, dầu, muối được các thôn dân đưa tới, còn có nửa rổ trứng gà và một nắm rau hẹ (*), vừa đủ cho hai người dùng trong mấy ngày.

Vốn dĩ Tô đại nương muốn gọi bọn hắn đến nhà cùng ăn, nhưng Ngu Phong lại sợ Tô Diệp sợ người lạ, nên từ chối.

Tô đại nương liền đưa qua một cái nồi sắt nhỏ, để cho bọn hắn tự làm cơm được thuận tiện hơn.

Dựa vào ký ức của thân thể này, Tô Diệp đoán , tình hình của cải vật chất và chế độ xã hội bây giờ tương đương với giai đoạn đầu của thời Hán, chiến tranh nhiều năm liên tục khiến cho cửa khẩu suy yếu, kinh tế suy thoái, người thống trị mới nhậm chức có lẽ phải áp dụng hàng loạt biện pháp, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Không thể nghi ngờ đây chính là một chuyện tốt đối với dân chúng, mà việc này đối với người từ bên ngoài vừa mới đến như hắn cũng là một việc may mắn.

Những ý nghĩ này xoay quanh trong đầu, nhưng tay Tô Diệp cũng không ngừng làm, gần vùng thành cốc khô cằn, có sẵn bó củi, hắn dùng đá lửa đốt, đốt làm nóng lò, rồi lấy bắp ra đãi và rửa sạch đem xuống để vào trong ống trúc.

Đợi khi xúc rau xào từ nồi sắt ra, nước trong thùng gỗ chỉ còn lại gần một nữa.

Tô Diệp xoay cổ nhìn xung quanh—- không biết gần đây có sông không?

Ngu Phong vẫn luôn theo dõi tình hình của hắn, đúng lúc nói: “Trong thôn có một cái giếng, một năm bốn mùa đều đủ nước, không cần phải tiết kiệm đâu, ăn xong ta lại đi múc.”

Tô Diệp đáp một tiếng, trong lòng cảm thấy rất kiên định.

Dường như chỉ cần có người này ở đây, toàn bộ vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Đến khi nhà lá được sửa xong, vừa ăn bữa cơm nóng hổi, thì sắc trời đã đen xuống.

Bên ngoài không có đèn, nhưng hai người đành phải vào trong nhà sớm.

Lúc này Tô Diệp mới phát hiện, trong nhà chỉ có một giường.

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút lúng túng.

Ngu Phong lên tiếng trước: “Tiểu Diệp tử ngủ ở trên giường đi, thân thể ta khỏe mạnh chịu lạnh được, trên mặt đất có lót nhiều cỏ tranh, làm một chiếc chiếu là được.”

Bên ngoài có sương mù nổi lên, cỏ tranh không kịp hong khô, không cần nói cũng biết là người nào ngủ cũng không chịu nổi.

Tô Diệp lắc đầu, nói “Ngày mai rồi hãy tính, đêm nay tạm ngủ chung một hôm trước đã, được không?”

Tất nhiên là được rồi!

Trong lòng Ngu Phong hồi hộp, tay chân lanh lẹ nhanh chóng đem cỏ tranh thu dọn bằng phẳng, lót chiếu, rồi nhìn về phía Tô Diệp ánh mắt sáng rực.

Vốn dĩ cũng không có việc gì, nhưng mà vừa bị Ngu Phong nhìn như thế, Tô Diệp không tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Trong lòng Tô Diệp cảm thấy không thích hợp, nên ngoài miệng liền không nể mặt, “Đều là nam nhân, ngươi nghĩ bậy bạ gì đó ? Nhanh ngủ đi!”

Nói xong, liền đi đến nằm sát một bên giường, sau đó giống như trước, đem áo ngoài cởi ra đắp lên trên người— nhất định phải mau chóng vào trong thành một chuyến, ít nhất phải mua chăn bông giường chống lạnh.

Ngu Phong cũng nhanh chóng nằm xuống, tay dài chân dài duỗi một cái, chiếm gần hết hai phần ba giường.

Tô Diệp không dấu vết rụt vào trong một cái.

Ngu Phong giống như không cảm thấy được, không chút bận tâm nói: “Bây giờ cuộc sống không tốt, hôm nay chắc hẳn mấy đại nương đã lấy hết những thứ tốt trong nhà đem đến đây, không biết mấy ngày sau phải ăn cái gì.”

Y dừng một chút, nói tiếp: “Ngày mai ta muốn vào núi săn chút dã vật (*), để có chút thức ăn chia cho mọi người.”

(*) động thực vật ngoài trời.

Tô Diệp vừa nghe đã vô cùng động lòng, săn thú mùa này chính là thời điểm tốt, “Có thể dẫn ta cùng đi hay không? Ta sẽ bắn cung, độ chính xác vẫn tạm được.”

Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười khẽ của Ngu Phong, vẫn là giọng nói thẳng thắn, “Nếu tiểu Diệp tử không sợ khổ cực, thì tất nhiên là theo được, trong núi có nhiều nấm, nếu gặp được có thể nhân tiện hái một chút.”

Tô Diệp cũng nghĩ như vây.

Hắn nhìn nhà lá khắp nơi gió lùa, không khỏi cảm khái nói: “Trước đây ở trong sách ta thấy người khác lấy công việc đi săn thú để sinh tồn, ta còn vô cùng hâm nộ, không nghĩ tới có một ngày tự bản thân mình trải nghiệm.”

Một lúc lâu cũng không thấy Ngu Phong nói tiếp, đến lúc Tô Diệp tưởng rằng y đã ngủ rồi, thì y mới mở miệng nói tiếp, “Tiểu Diệp tử, nếu như ngươi có thể ở lại luôn thì ta sẽ rất vui vẻ.”

“Ngươi đang mời ta cùng kết nhóm sinh hoạt sao?”. Tô Diệp nói đùa hỏi.

Ngu Phong nhìn đỉnh nhà lá đen thùi lùi, lầm bầm nói: “ Ba tuổi ta đã không có cha mẹ, ăn cơm của Ngu Gia thôn, của dân làng mà lớn lên, thời điểm trước luôn cảm thấy không biết ngày nào đó sẽ chết đói, thế nhưng, ông trời cũng không khiến ta chết đói.”

“Sau khi đủ tuổi trưởng thành đi đánh giặc, luôn cảm thấy ngày sau sẽ không về được, ai ngờ…Chỉ có một mình ta trở về.”

“Tướng quân nói ta là một người có phúc, tương lai nhất định có thể được sống tốt. Ta cảm thấy tướng quân nói đúng, ta vừa trở về thì gặp được ngươi.”

Trong bóng tối, Tô Diệp nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nói: “Nghe ý tứ này, ngươi xem ta là ‘Chiến lợi phẩm’ của ngươi sao?”

Ngu Phong không lên tiếng, hắn thực sự đúng là nghĩ như vậy.

Tô Diệp cười lạnh một tiếng, một quyền nện lên bụng y, “Ở đâu ra vẻ mặt như vậy, hả?”

Ngu Phong bắt lấy tay của hắn, cười khanh khách.

Bên ngoài nhà lá, mây đen bị gió thổi đi, lộ ra vầng trăng khuyết sáng trong.

Ngày mai, chắc chắn là thời tiết sẽ tốt.

—–

Ngày thứ hai, trời chưa sáng hai người đã thức dậy, chuẩn bị lên núi.

Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa, lại thấy có người đi tới trước mặt.

“Ôi, ngươi, người trưởng thôn này ở thật là xa, nhưng mọi người lại bảo chúng ta là dễ tìm!”

Người nói chuyện là một hán tử trung niên đen đen gầy teo, là trưởng thôn của Tiểu Trúc thôn bên phía Tây Nam, Ngu Phong biết người này.

Bên cạnh hắn còn có hai người đứng cầm bút mực, thẻ tre (thời xưa dùng để viết ), không cần phải nói đến quần áo hay phong thái đều khác với những người chân đất ( người quê mùa ).

Ngu Phong vội vàng ra đón tiếp, nhiệt tình chào hỏi: “Hầu thúc, sao ngài lại rãnh rỗi tới đây? Đây là khách nhân nơi nào? Mời vào bên trong.”

Hầu trưởng thôn cười khoát tay, “Không vội, không vội, hai vị này là quan Hộ Chính(4) đại nhân và quan Hộ Tá đại nhân, đến mấy làng này để kiểm tra dân số một chút.”

Ngu Phong gật đầu một cái. — Chiến tranh đã chết rất nhiều người, cũng có nhiều người chạy trốn vào trong núi trở thành dân lưu lạc, tân hoàng đế đăng cơ, muốn kiểm tra số lượng dân số một lần nữa.

Hầu trưởng thôn cười ha ha nói: “Nghe nói bây giờ ngươi đã là trưởng thôn của Ngu gia thôn, nên ta liền dẫn hai vị đại nhân tới.”

Ngu Phong có chút mông lung— Y trở thành trưởng thôn từ lúc nào ?.

Tô Hoa đại nương vác giỏ đi tới, liền nói: “Trong thôn lúc này chỉ còn một mình ngươi là nam nhân trưởng thành, người không làm trưởng thôn thì ai làm?”

Nói xong, cũng không quản Ngu Phong có ý kiến hay không, trực tiếp nói với quan Hộ Chính : “Đại nhân, đừng để ý đến hắn, vốn dĩ Ngu gia thôn chúng tôi có 108 hộ, lúc trước khi xảy ra chiến tranh đã có rất nhiều người đi tham gia đánh giặc, năm ngoái chạy nạn mất đi một nhóm, đến bây giờ còn lại 66 hộ, già trẻ lớn bé tất cả là 213 người, thôn trưởng họ Ngu tên Phong, xin ngài ghi lại.”

Chiến tranh, nạn hạn hán khiến cho nông dân không có ruộng đồng đói khát mất mạng, quan Hộ Chính cũng không ngạc nhiên, không nhanh không chậm viết trên thẻ tre.

Tô Diệp thấy rõ ràng, hắn là viết chữ triện (5).

Dưới sự giáo dục ở Vĩnh An Hầu, thân thể này đã đọc rất nhiều sách, chữ cũng viết rất khá, những kỹ năng này cũng tiện cho Tô Diệp.

Thời điểm viết tới tên họ trưởng thôn, có lẽ quan Hộ Chính nhìn thấu Ngu Phong không tình nguyện, cố ý dừng bút, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của hắn.

Tô Hoa đại nương để mắt nhìn y chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy uy hϊếp.

Ngu Phong chỉ đành phải gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Trưởng thôn thì trưởng thôn đi!”.

Tính tình của quan Hộ Chính vui vẻ nói cười cũng không hà khắc, lúc này nghe Ngu Phong chấp nhận, liền ghi xuống.

Quan Hộ Tá là trợ thủ của Hộ Chính, nhìn qua tuổi không lớn lắm, còn là một người nhã nhặn.

Hắn vỗ vỗ vai Ngu Phong, dường như có quen biết nói: “Ngu Huynh đệ, ngươi cũng đừng thấy không tiện, ta đi theo đại nhân nhà ta qua nhiều thôn như vậy, cũng xem như chuyện gì cũng gặp phải.”

“Ngay tháng trước, một người bên thôn Hà Tây, còn có đứa con trai mười một tuổi làm trưởng thôn! Không có cách nào a, hoàng đế trước vô tâm, chỉ cần đứa trẻ nào hơn mười tuổi khỏe mạnh đều bị bắt đi làm, đến nay một người cũng chưa trở về, ai!”

Quan Hộ Chính trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Nói cẩn thận!”

Quan Hộ Tá cười hắc hắc, ngậm miệng không nói, nhìn về phía Ngu Phong nháy mắt mấy cái.

Đúng lúc này, Tô Diệp đang trầm mặc một lúc thật lâu chợt mở miệng nói: “Đại nhân, chữ ‘Phong’ trong tên Ngu Phong , có nghĩa là ‘Sơn Đoan’ (*), có lẽ là cách viết như vậy—- ”

(*) Đoan: Ngay thẳng

Nói xong, liền nhặt một cây gỗ lên, trên mặt đất vẽ ra một chữ “Phong”.

Quan Hộ Chính cũng không trách hắn khoa tay múa chân, trái lại còn lộ vẻ kinh ngạc, “Ngươi biết viết chữ?”

Tô Diệp gật đầu một cái.

Không trách quan Hộ Chính ngạc nhiên, thời đại này thậm chí có nhiều người làm quan cũng không biết chữ, chớ nói đến dân thôn quê.

“Không đúng a, đại nhân, hắn viết cái gì vậy ?, nhìn thật lạ.” Quan Hộ Tá nhìn ngó chữ trên đất, nghi ngờ nói.

Quan Hộ Chính liếc mắt nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: “Đây là chữ Lệ (6), đương nhiên là ngươi không hiểu.”

Rõ ràng ánh mắt hắn khi nhìn về phía Tô Diệp đã thay đổi, trong giọng nói cũng có ít nhiều tôn trọng, “Huyện lệnh đại nhân đang triệu tập sắp xếp lại hộ sách công văn, nói rõ muốn tìm người biết chữ Lệ, không biết ngài có hứng thú không?”

Công văn dưới quyền Huyện lệnh là quan cửu phẩm phụ trách, cấp bậc tuy thấp,nhưng cũng chính thức hưởng bổng lộc của triều đình, một mai trúng cử, đối với dân chúng mà nói cũng coi như có tiền đồ lớn.

Tô Diệp mím môi một cái, bình tĩnh nói: “E rằng không được, ta là song nhi.”

Ánh mắt Hộ Chính sáng lên một chút, lắc đầu, “Đáng tiếc.”

Song nhi không thể làm quan.

Ngu Phong nhìn về phía Tô Diệp, trong ánh mắt đều là vẻ tiếc nuối.

Tô Diệp âm thầm thở dài, đây chính là kẻ địch lớn nhất mà hắn phải đối mặt— thời đại của những xiềng xích.