Chương 9: Thạch nhĩ tươi hiếm.

[ Phải leo lên trên, nhưng không xuống được ]

Dần dần hơi thở của hai người cũng bình ổn lại, rồi chú ý quan sát con mồi của bọn họ.

Không tính cái đuôi, đầu con lợn rừng này dài gần hai thước, người cả thôn ăn cũng đủ.

Một con lợn như vậy, nói ít cũng phải nặng bốn năm trăm cân nếu chỉ dựa vào hai người bọn họ khẳng định chắc chắn là không khiêng nổi.

Ngu Phong suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Diệp tử cùng ta xuống núi, tìm người đến khiêng giúp một tay, được không?”

Tô Diệp không chút nghĩ ngợi nói: “Ta ở chỗ này trông giữ, thuận tiện hái mấy quả bí ngô kia xuống.”

Hắn đi qua lùm cây bên kia chỉ chỉ, Ngu Phong liền thấy được, ở đó mọc ra một gốc dây leo dài, lá cây gần như khô héo, chỉ còn lại mấy quả và hoa tùy tiện mọc ra.

Không biết tại sao nó không hề bị chim hay thú ăn mất.

Tiểu song nhi như thế này mà phải sống vất vả qua ngày, trong lòng Ngu Phong có thêm vài phần tôn sùng.

Nhưng mà, y vẫn còn có chút lo lắng, “Ngộ nhỡ lại gặp phải dã thú, tiểu Diệp tử một mình ngươi có thể ứng phó được không?”

Tô Diệp vỗ cung tên đặt bên cạnh một cái, cho Ngu Phong một ánh mắt “Hãy yên tâm”.

Ngu Phong còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Tô Diệp nhanh nhẹn để ống trúc ở ngoài miệng.

“Nếu người không đi nhanh, lát nữa trời tối đến lúc đó xuống núi mới thật sự là nguy hiểm.”

Đối điện với ánh mắt nghiêm nghị của Tô Diệp, Ngu Phong theo bản năng “A” một tiếng.

Y liền lấy ống trúc đựng nước trên tay Tô Diệp uống một ngụm lớn, sau đó ngất ngất ngây ngây mà đi xuống núi.

Đôi mắt Tô Diệp nhìn theo bóng lưng của y dần dần biến mất trong rừng rậm dầy đặc, lúc này mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Hắn đạp lên trên thân mình mập của con lợn để trả thù, bám lấy cành cây, bước cao bước thấp trở lại bờ suối.

Chân của hắn đầy vết xước, thậm chí có vết nghiêm trọng hơn còn bị chảy máu—-vừa nãy chạy quá nhanh, ngay cả giày cũng không kịp mang.

Tô Diệp cũng không để ý lắm, đối với hắn mà nói vết thương này chính là một chuyện nhỏ.

Hắn chậm rãi từng bước đi tới hòn đá đã “cứu” hắn một mạng, lấy chân đạp, trịnh trọng nói “Cảm ơn nhé!”

Nếu không phải là hòn đá kia làm cho hắn bị trượt chân, có lẽ bây giờ Tô Diệp đã bị lợn rừng ẩn nấp trong bụi cây tấn công và gặm mất, ngay cả đường chạy trốn cũng không có.

Tô Diệp đi đến chỗ tảng đá kia, vừa cúi đầu xuống nhìn, lại phát hiện ra một thứ tốt— Thạch nhĩ (1).

Bên ngoài của nấm thạch nhĩ rất giống với nấm mộc nhĩ (2) mềm xốp, nhưng có giá trị dinh dưỡng cao hơn, nếu đem đi phơi nắng có thể cất giữ lâu hơn.

Tô Diệp rất may mắn, hắn phát hiện ra ở gần trên vách đá đó có một cụm rất lớn.

Trong lúc nhất thời hắn đem chuyện hái bí ngô vứt qua một bên, bắt đầu chuyên tâm hái thạch nhĩ.

Khác biệt với núi củi với địa hình ruộng dốc bằng phẳng thì rõ ràng núi Bát Trảo cao hơn rất nhiều, nước suối từ khe núi chảy xuống, đến ngóc ngách sẽ có một đường chảy vào khe núi.

Nhìn về phía Tây thì vẫn là vách đá dốc đứng là khung cảnh chính.

Có nhiều chỗ tương đối cao, Tô Diệp phải víu vào cành cây, rễ cỏ mới có thể hái được.

Mặc dù mệt mỏi đến mức thở hồng hộc, nhưng Tô Diệp vẫn rất hăng hái.

Đối với hắn mà nói thì cảm giác có thể tùy ý vận động cơ thể vẫn hết sức mới mẻ, mặc dù có trí nhớ của chủ nhân cũ của thân thể này, nhưng khi tự mình trải nghiệm vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Sau đó, Tô Diệp càng đi càng hăng say, không biết từ lúc nào đã đi khỏi vị trí cũ.

Thời điểm Ngu Phong dẫn người vào rong rừng, tìm ở vị trí bên cạnh lợn rừng, bên bờ sông đối diện cũng không thấy Tô Diệp đâu cả, cả người y liền cảm thấy không tốt.

Giống như đánh mất thứ gì đó, y chạy trượt đến dưới sườn núi, vừa chạy trong nước vừa hô to: “Tiểu Diệp tử! Tiểu Diệp tử! Ngươi ở chỗ nào—“

Sau đó, từ trong tiếng nước chảy ào ào, y loáng thoáng nghe được âm thanh có chút yếu ớt của một người—-

“Ta ở chỗ này…”

Ngu Phong sửng sốt một chút, mắt nhìn theo ven suối một lượt nhưng không tìm được người.

Tô Diệp đang “treo” mình ở trên vách núi đá, dù thế nào cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Cho đến khi Ngu Phong vì lo lắng mà kêu lên một lần nữa, hắn mới hướng về phía bên kia phất phất tay, lên tiếng: “Ngu Phong, ta ở chỗ này, ngươi đi về phía bên trái, nhìn lên phía trên.”

Ngu Phong ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện hắn đang treo mình ở trên vách núi.

Thời điểm này, trời đã hơi gần tối, màu quần áo của Tô Diệp gần tiệp màu với màu của vách núi, vì vậy y mới không tìm ra.

Ngu Phong ngửa đầu nhìn tiểu song nhi giống như con thằn lằn đem mình kẹp giữa thân cây ở giữa vách núi, thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, không khỏi cười nói: “Tiểu Diệp tử bò cao như vậy làm gì? Mau xuống dưới.”

Tô Diệp làm ra vẻ cao thâm im lặng không nói.

Hắn sẽ không nói, là vì hắn mê hái nấm thạch nhĩ quá mà quên mất, càng bò càng cao, cuối cùng phát hiện ra…mình không xuống được.

Ngu Phong không suy nghĩ nhiều, rốt cuộc vì lo lắng một mình Tô Diệp xuống thì sẽ gặp nguy hiểm nên không cần Tô Diệp tự hành động, mà chính bản thân y liền chủ động leo lên rồi.

Động tác của Ngu Phong rất nhanh, cũng rất vững vàng, rõ ràng là đã quen thuộc với việc leo trèo.

Tô Diệp lén lút thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, ngoài mặt thì lại nghiêm trang nói: “Đúng lúc, hái thạch nhĩ hơi nhiều, người cầm một phần.”

Lúc này Ngu Phong mới chú ý tới cái sọt phía sau lưng hắn, bên trong cái sọt chất đầy một sọt “rêu” ẩm ướt.

Y cầm lấy cái sọt, khoác lên trên lưng, vừa che chở đỡ Tô Diệp xuống, vừa thuận miệng hỏi: “Cái này cũng có thể ăn sao?”

Tô Diệp gật đầu một cái, “Giống như nấm mèo vậy, có thể rang hoặc luộc đều có thể ăn.”

“Nấm mèo? Cái loại nhăn nheo mọc ra trên cây khô đó sao?”

Tô Diệp gật đầu.

Ngu Phong nhíu nhíu mày, “Cái kia không thể ăn, khi còn bé ta đã ăn thử rồi, ăn xong trên người sẽ bị ngứa, mặt cũng sẽ sưng lên, rất khó chịu.”

Khi đó mẹ y vừa qua đời không lâu, y chỉ còn có một mình, không có cơm ăn, giống như một con ngựa hoang chạy khắp núi đồi, tìm được cái gì cũng bỏ vào miệng, có nhiều lần suýt chút nữa là mất mạng.

Nếu không phải sau đó y được chồng của Tô Hoa đại nương, cũng chính là thôn trưởng cũ tìm về, thì chắc chắn là y sẽ không sống được tới bây giờ.

Ngu Phong kể rõ cho Tô Diệp nghe tình huống lúc ấy, nấm mèo tươi có chứa porphyrin(*) thứ chất cảm quang kết hợp với ánh nắng có thể dẫn tới bệnh viêm da, thậm chí có khả năng bị sưng cổ họng hô hấp dồn dập.

“Chỉ cần đặt ở dưới ánh nắng mặt trời sau đó phơi một chút, lúc chuẩn bị ăn dùng nước ấm ngâm cho nở ra là tốt rồi.”

Tô Diệp đỡ tay của Ngu Phong rơi xuống đất, cười nhợt nhạt, “Về ta sẽ xào một đĩa to cho ngươi, ăn rất ngon.”

Tô Diệp không hay cười, lúc này vẻ mặt tươi cười đột ngột xuất hiện khiến cho Ngu Phong ngây người cứng ngắc mà nhìn, y ngây ngẩn mà gật đầu, đỡ tay của Tô Diệp không chịu buông ra.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của y, Tô Diệp còn tưởng rằng y tham ăn, ý cười càng thêm sâu.

Mấy hán tử thân thể cường tráng đứng bên kia dòng suối nhỏ, đoàn người vây xem con lợn rừng, quay đầu lại nhìn thấy hai người, lớn tiếng hỏi: “Phong tử, có đi nữa hay không vậy? Trời sắp tối rồi!”

Bây giờ Ngu Phong mới kịp phản ứng, luôn miệng nói: “Đi chứ, chờ một chút đi, đến chỗ này đã!”

Y hai ba bước chạy đến lùm cây bên cạnh, đem quả bí ngô lớn Tô Diệp tâm tâm niệm niệm(1) kéo xuống, vứt vào trong sọt.

(1) Nghĩ tới thường xuyên và tự nhắc mình để luôn ghi nhớ.

Quả thực Tô Diệp không ngờ tới, nay lại càng thêm thỏa mãn— Hắn cũng đã quên hết, may là Ngu Phong còn nhớ kỹ.

Nhân lúc Tô Diệp đang vui vẻ, Ngu Phong hỏi cũng không hỏi một tiếng, mà lập tức ôm ngang người khiêng lên trên vai.

Bên bờ bên kia các hán tử phát ra tiếng cười xấu xa.

Ngu Phong cũng cười theo, hắn vừa cười vừa đạp lên khe suối, hai bước ba bước đã chạy tới rồi.

Tô Diệp còn chưa kịp phản đối, hai chân đã được đặt xuống đất.

Lúc này Ngu Phong mới nhếch môi giải thích: “Ta sợ giầy ngươi dính nước, sẽ cảm lạnh…. “

Tô Diệp liếc mắt nhìn, vừa cười vừa vò đầu hán tử, có chút bắt đắc dĩ.

Bên kia, các hán tử sớm đã nhấc lợn rừng lên trên giá gỗ, đoàn người gánh lên vai đi về hướng sườn núi, vừa đi vừa trêu ghẹo, “Tiểu ca nhi anh tuấn lắm, khi nào thì Phong tử lấy tức phụ? “

Ngu Phong chỉ cười hắc hắc, cũng không phản bác lại câu nào.

Tô Diệp tức giận liếc y một cái, nhưng rốt cuộc cũng không vạch mặt y.

Thời điểm các hán tử mang lợn rừng vào thôn, trời đã tối đen rồi.

Trong nhà Ngu Phong chỉ có một cái chén sành lớn lấy ra cho đoàn người múc nước, các hán tử lau lau sạch mồ hôi trên trán, thay phiên nhau uống nước, sau đó liên tiếp phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Tô Diệp nhìn một màn này với ánh mắt sáng tỏ, rõ ràng hắn đã cảm nhận được hơi thở nồng đậm của cuộc sống.

Hắn thật sự rất vui mừng.

Ngu Phong cũng cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Tô Diệp, cũng rất vui vẻ.

Y vui tươi hớn hở mà nói với các hán tử: “Ban nãy mấy ca cực khổ rồi, ta sẽ tranh thủ lúc còn sáng trăng để nấu thịt, sau đó sẽ gọi các ca ca cùng nhau uống rượu.”

Các hán tử rối rít xua tay, “Huynh đệ một lòng vào sinh ra tử, nói chi đến việc này!”

Tuổi tác người kia hơi lớn, dựa vào ánh sáng của ánh trăng để quan sát Tô Diệp bên cạnh, sau đó cười nói: “Chờ tới lúc ngươi mở rượu cưới, kêu lên các ca ca đến là được, đến lúc đó tất nhiên là phải uống một trận thoải mái!”

Ngu Phong liền vội vàng nói: “Nhất định, nhất định!”

“Không còn sớm, chị dâu ngươi ở nhà một mình, chúng tôi nên trở về trước đã.”

Vẻ mặt Ngu Phong tươi cười mà theo tiễn mấy người ra ngoài.

Tô Diệp có chút ngạc nhiên, “Ngươi tìm người ở nơi nào? Không cần cho người ta tiền sao?”

“Ở thôn láng giềng, ngày trước đã từng ở trong doanh trại làm lính, đánh xong chiến tranh lại cùng nhau làm bạn trở về quê cũ, giao tình không tệ.”

Ngu Phong vừa lấy cỏ tranh phủ lên mình lợn rừng, vừa nói: “Người trong thôn không có tâm địa gian xảo nhiều như vậy, hôm nay ngươi giúp ta xây gian phòng, ngày mai ta giúp ngươi làm ruộng, cũng chưa hề nói đến tiền, tiểu Diệp tử sau này ngươi cũng không cần câu nệ.”

Tô Diệp vừa nghe liền nhớ tới chuyện trước kia hắn tưng nói phải trả “Tiền thuê phòng”, a, ý tứ này chính là tâm địa của hắn gian xảo quá?

Hắn cầm lấy bó cỏ bên cạnh, oành một cái đánh thẳng vào ót Ngu Phong , sau đó quay người vào nhà trong chớp mắt.

Ngu Phong xoa xoa đầu, nhìn tiểu song nhi hất cao cái cằm nhỏ, đắc chí mà cười hắc hắc.

Chú Thích Thêm:

(*) Porphyrin da là bệnh do rối loạn tổng hợp nhân hem gây nên. Tuỳ theo vị trí rối loạn tổng hợp hem sẽ gây nên những nhóm bệnh porphyrin khác nhau. Có những nhóm bệnh nguy hiểm đến tính mạng người bệnh như rối loạn porphyrin cấp tính có hoặc không có các biểu hiện ngoài da. Tuy nhiên, porphyrin da chậm là hình thái lâm sàng phổ biến nhất trong nhóm bệnh porphyrin.

NGUYÊN NHÂN

– Bệnh porphyrin da được coi là một bệnh da do ánh sáng với các biểu hiện là thương tổn ở vùng hở, bộc lộ với ánh sáng mặt trời mà chất cảm quang ở đây chính là porphyrin tồn tại trong các lớp biểu bì da.