Chương 34: Cô Diệp, có thể ra đây nói chuyện được không?

"Không chắc, nhưng hiện tại đã tìm được người giống Tiên Tiên, cô ấy là du học sinh nước ngoài, tối nay sẽ tới nhà chúng ta". Tạ Y Triết cười nói.

Tạ Y Đình hưng phấn nắm tay anh: "Anh, anh nói thật sao?! Tiên Tiên thật sự sẽ trở lại?!".

Nhìn em trai mình phấn khởi mà giọng nói nghẹn ngào, Tạ Y Triết hốc mắt trở nên ươn ướt.

Trong nhiều năm qua, họ đã tìm kiếm hàng ngàn địa điểm và tiêu tốn số tiền khổng lồ nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào của Tạ Tiên Tiên.

Trong hơn hai mươi năm, họ đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ tới việc được nhìn thấy Tiên Tiên còn sống.

"Anh, Tử Quế chính là ngôi sao may mắn của chúng ta. Em ấy không chỉ chữa khỏi bệnh cho chúng ta mà còn giúp chúng ta tìm ra Tiên Tiên". Nói đến đây, mọi cảm giác tội lỗi trong lòng Tạ Y Đình đối với Ôn Nhan đều biến mất: "Khi Tiên Tiên trở lại, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ".

Cảm xúc của Tạ Y Đình cũng ảnh hưởng đến Tạ Y Triết.

"Khi Tiên Tiên trở lại, em có lẽ sẽ tìm được bạn gái đấy".

Lời trêu chọc của Tạ Y Triết khiến Tạ Y Đình trợn mắt: "Chuyện này anh nên nói với Y Nhân".

"Kể từ khi chúng ta đã thỏa thuận riêng là không kết hôn cho đến khi tìm được Tiên Tiên, Y Nhân đã rất nỗ lực kiểm soát cơ thể mình. Em đoán em ấy sẽ là người đầu tiên kết hôn sau khi tìm được Tiên Tiên".

Nhắc đến Tạ Y Nhân, Tạ Y Đình cũng trở nên dịu dàng.

Y Nhân cũng là em trai út và được họ quý mến nhất.

Nghĩ tới tối nay gặp được người giống Tiên Tiên, Tạ Y Đình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: "Anh, họ vẫn đang đợi, em đi trước cho họ một lời giải thích".

Tạ Y Đình vừa đi tới liền phát hiện bầu không khí có chút không ổn

Tạ Tử Quế đã thay quần áo xong, ngồi cạnh Tạ Hoài Viễn, anh mỉm cười.

Tạ Tử Quế nhìn thấy anh ta đi tới, ánh mắt áy náy nhìn phía khác.

Ôn Nhan trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, khi nhìn thấy ánh mắt đang cười của cô, Tạ Y Đình mím môi, dừng lại.

"Sao con ở đấy lâu như vậy?". Tạ Hoài Viễn nghiêm mặt nói: "Việc thế nào rồi?".

Cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của ai đó.

Tạ Tử Quế túm lấy góc áo, đáng thương nhìn Tạ Y Đình, giọng nói nhỏ nhẹ, nức nở: "Nhị ca...".

Tô Thiển Thiển cũng mím môi.

"Tôi đã xem camera giám sát". Tạ Y Đình nhìn Ôn Nhan, dừng một chút: "Tử Quế nói đúng, là cô Diệp đẩy em ấy".

Tạ Tử Quế đột nhiên thở ra một hơi.

Tạ Hoài Viễn nhìn Ôn Nhan, sắc mặt nghiêm túc.

Ông không ngờ rằng một cô bé có vẻ công bằng và ngay thẳng lại có trái tim độc ác như vậy.

Tạ Y Đình vừa nói lời này, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Anh ta nói với Ôn Nhan: "Cô Diệp, cô có thể ra đây nói chuyện được không?".

Ôn Nhan thở dài lắc đầu, cười duyên dáng và lạnh lùng: "Không cần, nếu đã biết rõ mọi chuyện, tôi nói gì cũng không thể thay đổi được kết quả. Phải không?".

Một cơn ớn lạnh từ đầu ngón tay truyền đến tận cùng trái tim, mọi người và không khí trong căn phòng này khiến từng tế bào trong cô đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Cô chỉ không ngờ rằng ngay cả một người có vẻ chính trực như Tạ Y Đình cũng sẽ thiên vị một cách trắng trợn như vậy.

"Tôi tưởng Luật sư Tạ khác với những người khác". Nụ cười của Ôn Nhan không chạm tới khóe mắt: "Người khác có thể làm bất cứ điều gì để bao che. Nhưng tôi không nghĩ anh sẽ làm vậy, bởi vì anh là luật sư...".

"Ai mà ngờ, tôi quên mất anh cũng là LUẬT SƯ".

Luật sư không chỉ có thể bào chữa cho nạn nhân mà còn có thể bảo vệ kẻ phạm tội.

Đôi mắt của Tạ Y Đình đột nhiên tối sầm lại.

Anh ta đã chuẩn bị một số tiền khổng lồ để bồi thường cho cô, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng người này thậm chí còn không cho anh cơ hội.

Lời nói của cô, từng lời một, đang trách mắng anh.

Cô nói đúng, anh là luật sư, nhưng ở đây, anh ta chỉ muốn làm một người muốn bảo vệ người thân của mình.

Xin lỗi.

Tạ Y Đình nhìn xuống đất, hàng mi dài che đi ánh sáng dưới mắt.

Ôn Nhan ôm chiếc hộp đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi u ám, quay mặt, đi về phía cửa đại sảnh.

Tạ Tử Quế đứng lặng vì lương tâm cắn rứt.

Nhìn bóng dáng đang mờ dần của Ôn Nhan, Tô Thiển Thiển một lần nữa kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của Tạ Tử Quế.

Sự bao dung của Tạ Y Đình đối với Tạ Tử Quế là quá nhiều.

Rõ ràng đó là vấn đề của Tạ Tử Quế, nhưng Tạ Y Nhân vẫn mở to mắt nói dối để bảo vệ Tạ Tử Quế.

Ngay khi Ôn Nhan chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa, giọng nói Tạ Hoài Viễn vang lên: "Vì cô Diệp đã đẩy Tử Quế, cô có thể cho Tử Quế một lời xin lỗi, chúng ta có thể quên chuyện đó đi". Lời nói Tạ Hoài Viễn khiến Tạ Y Đình đỏ mặt.

Tạ Tử Quế cũng tội lỗi liếc nhìn Tạ Y Đình.

Cô ta biết anh đã nhìn thấy, anh chỉ đang bảo vệ danh dự cho cô ta, mục đích của cô ta đã đạt được.

Nhưng nếu lời nói của Tạ Hoài Viễn khiến Ôn Nhan phát điên thì sao?

Cô ta biết, Ôn Nhan này thậm chí còn không thèm nể mặt Cố Kim Mặc.

"Cha, sao cha không quên đi? Cha thấy đấy, con không có chuyện gì cả". Tạ Tử Quế bắt đầu cầu xin, nhìn Ôn Nhan vừa nói.

Ôn Nhan quay lại, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.

Tuy nhiên, Tạ Hoài Viễn không chịu nghe mà nhìn Tạ Y Đình rồi nói: "Nếu con đã kiểm tra camera giám sát và xác nhận rằng cô Diệp đã đẩy Tử Quế, vậy thì con nên đưa cô ấy đến Cục Công an như con đã nói trước đó. Tại sao con lại không làm ngay bây giờ?".

Những lời này khiến Tạ Y Đình xấu hổ càng thêm xấu hổ.

Anh ta muốn bảo vệ em gái mình, nhưng anh ta chưa thể làm được.

Bây giờ đã biết sự thật, anh ta càng không có khả năng làm chuyện quá đáng với Ôn Nhan.

Nhìn Ôn Nhan đứng một mình ở đó, cộng thêm lời nói của cha mình, anh ta cảm thấy có lỗi với Ôn Nhan.

Trong video camera, cô chỉ muốn chiếc hộp nhưng Tạ Tử Quế rõ ràng muốn làm cô xấu hổ.

Bây giờ, không phải Tạ Tử Quế bắt nạt cô mà là cả Tạ gia bắt nạt cô.

Tạ Y Đình đột nhiên cảm thấy tấm thẻ mà Tạ Y Triết đưa cho mình khi chạm vào đã trở nên nóng.

Anh ta nhìn Tạ Hoài Viễn, chần chừ không nói.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Tạ Tử Quế hoảng sợ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tạ Hoài Viễn, nũng nịu nói: "Cha, quên đi, hôm nay cô gái giống Tiên tỷ sẽ đến đây, để cô ấy đi đi cha".

"Ta sao có thể để cô ấy đi?…". Tạ Hoài Viễn nhìn cô đầy ẩn ý: "Nếu cô đã làm sai thì phải xin lỗi, đúng không, cô Diệp".

Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tạ Hoài Viễn, Ôn Nhan cười khúc khích, trên môi nở nụ cười mỉa mai: "Ông nói đúng, nhưng thật sự là tôi làm sai sao?".

Cô không biết tại sao Tạ Hoài Viễn lại ngăn cản mình.

Vừa rồi cô cảm thấy Tạ Hoài Viễn không phải là người xấu như tin đồn nói, chẳng lẽ bây giờ cô sắp bị tát vào mặt sao?

Vì Tạ Y Nhân, cô không muốn nghĩ xấu về Tạ gia.

Bao gồm một loạt chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô đã chịu đựng vì Tạ Y Nhân.

Nhưng điều này không có nghĩa cô là một cô gái yếu đuối.

Thấy cô chất vấn mình, Tạ Hoài Viễn gật đầu: "Ừm, không biết cô có đẩy hay không?".

"Tôi không có đẩy". Ôn Nhan trong tiềm thức buột miệng nói: "Con trai của ông đang nói dối".

Nói xong câu này, Tạ Hoài Viễn cư nhiên cười lớn: "Cô nói đúng, Y Đình quả nhiên là nói dối".