Quyển 1 - Chương 37

Thanh Ninh ăn điểm tâm uống hai hớp trà, dẫn theo hai người Trà Mai và Ngọc Trâm phân hoa phật liễu (1) theo ánh mặt trời đi Đào Nhiên cư.

(1): chỉ nữ tử bước đi tư thái đẹp đẽ

"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu." Thanh Ninh vào phòng quỳ gối cúi chào lão phu nhân.

Trong phòng đã tới không ít người. Lúc Thanh Ninh tiến vào mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Áo trên màu vàng nhạt, vạt áo vắt sang phải. Quần màu xanh lá, thắt lưng buộc hai dải lụa màu băng lam. Chiếu sáng trên búi tóc đen thuần là một trâm cài đầu hoa đôi bằng như ý màu băng lam, giữa đóa hoa điểm xuyết hai hạt ngọc trai nhỏ trơn bóng, cài trên tóc trông tươi mới như thật. Trên cổ tay trắng nõn mang chuỗi vòng tay san hô. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ cóđiểm sáng như vậy.

Tươt mát mà thanh nhã, linh động mà xinh đẹp.

Bùi thị cười khánh khách nắm tay lão phu nhân nói "Nhìn xem Ninh nhi trang phục đơn giản như vậy mà ăn mặc như thế trông lại trưởng thành quá."

Lão phu nhân cười ha ha khẽ nâng tay "Mau dậy đi."

"Tạ ơn tổ mẫu." Thanh Ninh hành lễ xong đứng dậy hành lễ với Bùi thị "Nhị thẩm."

Ngồi bên trái lão phu nhân là Thẩm Thanh Vận, bên phải là Thẩm Thanh Vũ.

Không thấy Thẩm Thanh Nghiên nên chắc còn chưa tới.

Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Vũ đứng dậy hành lễ với Thanh Ninh "Đại tỷ tỷ."

"Nhị muội muội, Tứ muội muội."

"Mau tới đây ngồi." Lão phu nhân cười gọi Thanh Ninh.

Thanh Ninh đi tới ngồi ở ghế tựa trống bên cạnh.

Thúy Lan vừa dâng trà choThanh Ninh, Bùi thị liền quay đầu nhìn Thanh Ninh hỏi "Ninh nhi, hôm qua ra ngoài một ngày đêm sức khỏe mẹ ngươi thế nào? Thân thể cũng vừa đỡ lên được một chút."

Làm trò trước mặt lão phu nhân hỏi sức khỏe mẫu thân. Thanh Ninh không tin Bùi thị thực sự lo sức khỏe mẫu thân như vậy. Liếc nhìn lá trà óng ánh trong chén trà, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, thấy rõ trong mắt bà không che dấu chút nào là không vui, Thanh Ninh lúc này mới quay đầu nhìn Bùi thị nói "Đa tạ Nhị thẩm lo lắng. Mẫu thân thân thể càng suy nhược. Đại phu nói mẫu thân cần tĩnh dưỡng không thích hợp làm lụng vất vả. Tất nhiên hôm qua xuất môn đều do tổ mẫu phân phó người chuẩn bị, dọc đường đều có hạ nhân hầu hạ nên không khiến mẫu thân mệt mỏi. Huống hồ dâng hương là chuyện tốt, chú trọng thành tâm. Bồ Tát trên trời cũng hiểu chắc chắn phù hộ mẫu thân."

Thanh Ninh nói xong quay đầu nhìn lão phu nhân, mặt lộ vẻ cảm kích lại áy náy nói "Mẫu thân thân thể không tốt may mắn có tổ mẫu thương tiếc."

Chỉ nói một câu nha đầu kia đã nhắc tới Bồ Tát thần linh, Bùi thị bị chặn họng thở không ra hơi.

Lão phu nhân nghe Thanh Ninh nói tia không vui trong mắt cũng giảm đi, vừa cười vừa nói "Người một nhà không cần khách khí."

Nói xong liếc nhìn Bùi thị "Nhị thẩm ngươi cũng thực có tâm, lo lắng cho mẹ ngươi."

Biết lão phu nhân cho tới bây giờ đều thích thiên vị Bùi thị, Thanh Ninh nói "Cảm ơn Nhị thẩm."

"Hài tử này, người một nhà cần gì khách khí vậy." Bùi thị cười nói sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện "Mẫu thân, bây giờ trời bắt đầu nóng lên. Băng trong phủ cũng nên dùng tới."

Nhắc tới cái này giữa lông mày lão phu nhân liền nhăn lại nói "Nói sau đi, lúc này còn chưa nóng. Còn có mấy tỷ muội các ngươi, nữ hài tử mọi nhàđều dùng ít những đồ vật lạnh thôi."

Thanh Ninh xem xét mắt lão phu nhân bưng trà gật đầu uống hụm nhỏ, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.

Mùa hè dùng băng tất nhiên là bình thường. Hàng năm mùa hè Hầu phủ tiêu hao băng không ít: để trong phòng hạ nhiệt, ướp hoa quả tươi và vân vân đều tự nhiên có thể dùng đến. Thanh Ninh biết trong phủ có hầm băng.

Thế nhưng nghe khẩu khí lão phu nhân ý tứ tựa hồ như là không quá nguyện ý.

Đang nói Lý Vân Nương và Thẩm Thanh Nghiên cùng tới. Hành lễ xong Lý Vân Nương cười nói "Vừa rồi ở trên đường gặp phải nha đầu này, cho nên cùng nhau tới."

"Trời nóng lắm." Lão phu nhân phân phó Thúy Hương dâng trà nhìn Thanh Ninh nói "Thân thể mẹ ngươi không lanh lẹ, cũng may nha đầu hầu hạ chăm sóc chu đáo. Ninh nha đầu ngươi đã nói ta tâm tính thiện lương chiếu cố mẹ ngươi. Trời nóng như vậy các ngươi cũng không cần mỗi ngày đều tới."

Lý Vân Nương gật đầu "Tạ mẫu thân thương cảm."

"Lão phu nhân, Hầu gia tới."

Thẩm Phong cước bộ nhẹ nhàng dáng vui vẻ tươi cười vào cửa.

Lão phu nhân thấy Chu Mi phía sau mắt liền trầm xuống.

"Mẫu thân."

"Tham kiến lão phu nhân, phu nhân, Nhị phu nhân, các vị tiểu thư." Chu Mi hành lễ.

Hành lễ với Thẩm Phong xong, lúc ngồi lại về chỗ của mình Thanh Ninh nhìn Chu Mi.

Một thân quần áo dài màu đỏ gấm, eo thon nhỏ nhắn. Phía trên vạt váy thêu nhiều hoa mai đỏ chụm lại nở bung ra. Tóc vấn trụy mã kế (2). Trên búi tóc cắm cây trâm mẫu đơn bằng ngọc nhưý.

(2):

Trên mặt trang điểm một làn phấn mỏng, mặt phấn má đào làm rung động lòng người.

"Mẫu thân..." Thẩm Phong sau khi ngồi xuống mở miệng nói với lão phu nhân.

"Tỷ muội các ngươi đi vào trong Noãn các trò chuyện đi." Lão phu nhân cắt lời Thẩm Phong, quay đầu phân phó Thúy Hương nói "Đi đem mấy trái cây mới ra đưa đến phòng khách đi."

Biết lão phu nhân cố ý đem tỷ muội các nàng tránh đi để nói chuyện Chu Mi, Thanh Ninh dẫn theo mấy muội muội lui ra đi đến phòng khách.

Chờ tỷ muội Thanh Ninh lui ra ngoài, lão phu nhân trầm mặt nhìn Thẩm Phong nói "Tỷ muội các con các cháu đều ở đây. Mấy đứa đều là cô nương giữ trong nhà, ngươi không thể chờ đợi sao?"

"Vâng, là nhi tử lo lắng không chu toàn." Thẩm Phong vội vàng xin lỗi "Mẫu thân, Mi nhi đã vào phủ. Mi nhi cực kỳ hiếu thuận, còn nói với nhi tử việc khế ước bán thân toàn bộ đều theo ý mẫu thân người."

Bùi thị liếc mắt nhìn Lý Vân Nương. Thấy rõ Lý Vân Nương ngồi đoan trang, nụ cười trên mặt không giảm, giả vờ giả bộ. Bùi thị trong lòng vui thầm thu hồi ánh mắt.

Lão phu nhân uống một ngụm trà, ngẩng đầu quan sát Chu Mi, đưa ánh mắt cho Lâm ma ma bên ngoài. Lâm ma ma lập tức đi vào phòng đem văn khế bán thân đã chuẩn bị bưng ra.

"Chờ nàng ta sinh hài tử, đến lúc đó lại nâng lên làm di nương." Lão phu nhân nói.

Chu Mi vừa định kí tên liền dừng lại.

Sinh hài tử mới nâng làm di nương? Vậy nàng bây giờ là cái gì? Nha đầu thông phòng sao?

Chu Mi rơi lệ mang theo tia u oán nhìn Thẩm Phong.

Thẩm Phong nhìn lão phu nhân nói "Mẫu thân, Mi nhi dù sao cũng là nữ nhi quan lại nhà người ta, là nhi tử hủy trong sạch của nàng. Ký khế ước bán thân làm di nương đã là bôi nhọ nàng. Bây giờ còn để cho nàng làm nha đầu thông phòng, việc này nếu truyền ra ngoài nhi tử sẽ bị người ta nói sống bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm."

"Ngươi...đứa con bất hiếu này..."

Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ "Mẫu thân bớt giận. Hầu gia suy tính cũng đúng. Nếu việc này truyền ra ngoài người đời chắc chắn nói Hầu gia không đúng. Hơn nữa là sợ là đối với danh dự Hầu phủ cũng không tốt. Trong phủ vẫn còn mấy cô nương tuổi vừa mới lớn."

Bùi thị nghe vậy cũng khuyên "Mẫu thân, bất quá là sự tình mấy tháng nữa. Sớm muộn gì đều không phải cũng như nhau sao?"

Lão phu nhân hung hắc liếc Chu Mi rồi gật đầu với Thẩm Phong.

Chu Mi nước mắt lưng tròng, ủy khất ký tên mình vào khế ước bán thân rồi nhấn dấu vân tay.

Thẩm Phong mặt mày hớn hở lập tức cho dâng trà, muốn Chu Mi dâng trà cho Lý Vân Nương định danh phận di nương.

Lý Vân Nương cũng không làm khó dễ nàng. Trước khi uống giáo huấn nữ giới tới việc khuê phòng tầm hai nén hương rồi uống một ngụm trà, đem trâm cài đang đeo trên đầu thưởng cho Chu Mi.

Lúc Chu Mi đứng dậy sắc mặt trắng bệch, hai chân như bị kim đâm đau nhức.

Kính trà xong lão phu nhân vẫy tay cho lui lại sai Lý Vân Nương dẫn Chu Mi về nhận thức mọi người một chút.

Biết được nhóm người bên kia đã dời đi, tỷ muội Thanh Ninh cáo từ lão phu nhân.

Lúc Thanh Ninh bước qua cửa liếc Lâm ma ma cách xa mấy bước, giống như vô ý lẩm bẩm một câu "Hôm qua vừa ép đến cửa như vậy hôm nay cư nhiên cúi đầu đồng ý?"

Ở chỗ hành lang gấp khúc thấy Chu Mi từ phía đối diện chân thành đi tới Thanh Ninh nở nụ cười nhạt.