Quyển 1 - Chương 51

Không ai ngờ tới Thẩm Thanh Vũ lại đột nhiên nôn ra máu té xỉu.

Ngay cả trong đôi mắt Thanh Ninh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi đó là bình tĩnh, bình tĩnh như nước.

Mẹ con gắn bó, vừa hy sinh tính mạng để cứu nàng ta, là ai cũng trong cục diện như vậy cũng đột nhiên té xỉu.

Chỉ là coi như Thẩm Thanh Vũ ói ra tí máu ngã xuống cũng sẽ không thay đổi được gì.

Tổ mẫu và phụ thân hai người vô cùng quan tâm mặt mũi thể diện mà Thẩm Thanh Vũ lúc này ra tay thật sự quá mức hung ác. Nếu Sở di nương không tình nguyện bỏ mạng, Thẩm Thanh Vũ cũng sẽ không qua cửa ải này đơn giản như vậy.

Lui vạn bước. Nếu liền như vậy bỏ qua cho Thẩm Thanh Vũ hoặc Sở di nương, Thanh Ninh sẽ không đáp ứng. Lý Vân Nương phẫn nộ đến cực hạn cũng sẽ không đáp ứng.

Thẩm Thanh Vũ cũng bởi vì trong lòng rõ ràng nên mới có thể dục hỏa công tâm, đột nhiên nôn ra máu ngã xuống.

"Vũ nhi!" Sở di nương hét một tiếng nhào qua đem Thẩm Thanh Vũ ôm vào trong lòng, gấp đến độ hai mắt đều đỏ, thần tình bi thương khóc lên "Con làm sao vậy? Vũ nhi, con làm sao vậy?"

Lụa trắng mỏng che trên mặt Thẩm Thanh Vũ pha vết máu đỏ tươi lóa mắt, như đóa hoa hồng nở rộ.

Cuối cùng vẫn là cháu gái chân chính yêu thương lại nuôi lớn bên người nên trong lòng lão phu nhân trong nháy mắt cũng có chút tức giận đối với Thẩm Thanh Vũ. Nhưng bây giờ thấy nàng ta đột nhiên thổ huyết té xỉu cũng đau lòng. Vì vậy vội vàng nói "Mau, mau. Thúy Hương ngươi mau sai người đi mời đại phu."

"Thế nào đang tốt đột nhiên té xỉu? Không phải là vết thương của nó còn chưa lành chứ?" Thẩm Phong trong mắt lóe lên một chút lo lắng vội hỏi.

"Hài tử này làm sao vậy? Thế nào lại đột nhiên thổ huyết té xỉu?" Bùi thị đứng lên, vừa vội vừa sợ hỏi.

Mặc dù trên mặt Lý Vân Nương hiện lên lo lắng nhưng rốt cuộc là mẹ con nàng ta tính toán con gái bà như vậy cho nên cứng rắn không lên tiếng.

Cũng không có động tác gì.

Lão phu nhân liếc nhìn Lý Vân Nương, thầm thở dài một hơi, chỉ huy mấy nha đầu "Thúy Trân, mấy người các ngươi trước tiên đem nhị tiểu thư dìu đến bên giường nhỏ kia đi. Ngươi đi chuẩn bị trà an thần. Ngươi đi chuẩn bị nước và khăn..."

Nhất thời nha đầu trong phòng đều bận rộn.

Chính là Lâm ma ma ra ngoài gọi người vừa đi tới cửa thấy rõ tình trạng như vậy cũng vội vàng quay lại.

Hạnh Bạch quỳ trên mặt đất mặt xám trắng.

Mấy người Thúy Lan Thúy Trân ba chân bốn cẳng đem Thẩm Thanh Vũ dìu đến giường mềm đặt nằm xuống. Sở di nương quỳ gối bên cạnh giường nước mắt rơi đầy mặt, nắm bàn tay mềm mại vô lực của Thẩm Thanh Vũ trong miêng thấp giọng nói. "Là lỗi của tiện thϊếp, đều là lỗi của tiện thϊếp. Đều là tiện thϊếp hại người. Vũ nhi người tỉnh lại đi."

Nếu không phải do mình kích động Vũ nhi sẽ không động tâm, cũng sẽ không có sự tình hôm nay!

Đã biết thì làm được gì?

Không cho được nữ nhi xuất thân tôn quý, chuyện gì đều không giúp được nữ nhi. Nữ nhi vốn là liền nuốt vào cục tức kia nhưng bởi vì mình mà đem nữ nhi dồn đến tình trạng thổ huyết!

Chính là bỏ tính mạng để bảo vệ nữ nhi nhưng cũng là cắm một đao vào tim nàng.

Đều là tự bản thân đầu độc nữ nhi.

Đem hòn đá kia hung hăng đập vào chân nữ nhi.

"Di nương người đừng khóc. Nhị tiểu thư là nhất thời kích động mới có thể té xỉu." Lâm ma ma thấp giọng khuyên Sở di nương một câu. Đôi mắt nhìn về phía lão phu nhân đang lặng lẽ cho bà một ánh mắt.

Năm đó Lâm ma ma và mẫu thân của Sở di nương đều là người đắc lực bên người lão phu nhân. Lâm ma ma đối với con gái của cố nhân tất nhiên là đau thương.

Sở di nương cầm khăn tay lau nước mắt, ánh mắt cầu xin nhìn lão phu nhân và Thẩm Phong "Lão phu nhân, Hầu gia, tiện thϊếp chết là đúng. Tiện thϊếp không dám cầu gì chỉ cầu nhị tiểu thư suốt đời mạnh khỏe thuận lợi. Nhưng bây giờ nhị tiểu thư thành như vậy, tiện thϊếp sao có thể an tâm?"

Nữ nhi tuy là thứ nữ nhưng huyết mạch tương liên. Hơn nữa nữ nhi lớn lên từ nhỏ trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân thương yêu nữ nhi tất nhiên cũng không tầm thường.

Nữ nhi bây giờ như vậy bà thật sự là lo lắng.

Bà làm sao có thể cứ như vậy bỏ nữ nhi mà đi?

Mong muốn lão phu nhân và Hầu gia có thể xem phần tình cảm ngày trước, nể tình mặt mũi nữ nhi, có thể tạm thời tha cho bà.

Thanh Ninh nghe được lời này gần như muốn nở nụ cười. Sở di nương lúc này thật là có biểu cảm cầu xin tha thứ?

Một di nương mưu hại đích nữ, bà ta không suy nghĩ một chút xem. Coi như là bà ta bỏ mạng để cứu Thẩm Thanh Vũ nhưng nếu truyền ra ngoài Thẩm Thanh Vũ có một mẹ đẻ ác độc như vậy, hơn nữa dung mạo bị hủy, việc hôn nhân của nàng ta sau này nhất định là khó như lên trời.

Nha đầu bà tử phục vụ trong phòng hầu như đều là tâm phúc.

Thế nhưng nhiều người không nhịn được, nhiều người hỗn loạn.

Huống chi Thẩm Thanh Vũ mưu đồ việc này, nàng cũng không tốt bụng như vậy.

"Vũ nha đầu là Thẩm gia tiểu thư Hầu phủ đương nhiên là sẽ suốt đời bình an thuận lợi." Lão phu nhân cau mày không vui nói. Trong ngày thường bà ta tâm tư thông minh, phân rõ nặng nhẹ nhưng hôm nay xem ra con mắt cũng là quá nông cạn.

"Đúng vậy, Sở di nương, không nói những người khác chỉ riêng nói đến mẫu thân, ở Hầu phủ từ trên xuống dưới có người nào không biết lão phu nhân sủng ái nhất chính là nhị tiểu thư? Ngươi nói như vậy có phải hoài nghi nhị tiểu thư không có ngươi sẽ không được đối xử tử tế hay không?" Bùi thị tức giận bất bình nhìn Sở di nương bỏ đá xuống giếng.

Sở di nương thấy rõ biểu tình trên mặt lão phu nhân, còn có khẩu khí vừa rồi của lão phu nhân và Bùi thị nói trắng ra liền tái nhợt nghiêm mặt vội vàng giải thích "Lão phu nhân, Hầu gia, tiện thϊếp không có ý đó. Nhị tiểu thư là tiện thϊếp hoài thai mười tháng dứt ruột sinh ra, tiện thϊếp chỉ là... chỉ là lo lắng nhị tiểu thư."

"Khóc lóc sướt mướt xong chưa?" Thẩm Phong bị tiếng khóc của Sở di nương làm cho đau đầu quá một tiếng, trực tiếp mắng "Ngươi làm ra chuyện như vậy còn dám cầu tình? Lúc ngươi làm việc này sao ngươi không vì nữ nhi mà ngẫm lại? Khuôn mặt con bé bị hủy thì đời này cũng như bị hủy. Tất cả đều là do ngươi một tay tạo thành, chính tay ngươi hại nữ nhi."

Những lời này của Thẩm Phong hoàn toàn không có một chút nào nhớ đến phân tình cùng nhau lớn lên với Sở di nương.

Sở di nương nghe xong, sắc mặt tái nhợt càng xám xịt, ngừng khóc im lặng ch.ảy nước mắt.

Lâm ma ma vừa ấn huyệt nhân trung-giữa mũi và miệng giúp Thẩm Thanh Vũ vừa sai nha đầu lau mặt cho nàng ta. Vội vàng một lúc Thẩm Thanh Vũ cũng hô một tiếng yếu ớt mở mắt "Di nương."

Sở di nương thấy rõ Thẩm Thanh Vũ tỉnh, sắc mặt tái nhợt hiện lên nét vui mừng "Nhị tiểu thư người tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không? Đại phu sẽ lập tức tới ngay người đừng cử động."

"Ta rất tốt, di nương không cần lo lắng." Thẩm Thanh Vũ lắc đầu.

"Không có việc gì là tốt rồi." Sở di nương nức nở nói "Nhị tiểu thư, đều là tiện thϊếp hại người. Mạng sống của tiện thϊếp chỉ như con kiến hôi, không đáng để nhị tiểu thư nhớ thương như vậy. Sau này người phải hiếu kính trưởng bối, tôn kính trưởng tả, bảo vệ khiêm nhường đệ muội. Còn có nhất định phải sống thật tốt biết không?"

"Di nương yên tâm, ta nhất định sẽ sống tốt." Thẩm Thanh Vũ gật đầu.

Mắt Sở di nương ngấn lệ không ngừng nhìn Thẩm Thanh Vũ, như muốn đem nàng ta ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

"Lâm ma ma." Lão phu nhân thấy rõ hai mẹ con sinh ly tử biệt, ánh mắt dời đi chỗ khác phất tay với Lâm ma ma.

Lâm ma ma gật đầu.

Sở di nương dập đầu ba cái với lão phu nhân, Thẩm Phong, Lý Vân Nương rồi im lặng đi ra ngoài.

Hạnh Bạch thấy thế cũng kéo hai chân run rẩy nhũn ra đi theo.

Sau một lát xa xa bên ngoài truyền đến tiếng côn đánh, còn có tiếng la đau nhức thê lương của Hạnh Bạch.

Mọi người trong phòng nghe được âm thanh bên ngoài đều không nói gì. Lão phu nhân trầm mặt. Sắc mặt Thẩm Phong cũng phi thường xấu xí.

Bùi thị tay cầm chén trà, sắc mặt cũng có chút trầm trọng.

Sắc mặt Lý Vân Nương hơi tái nhợt.

Sắc mặt Thanh Ninh bình tĩnh như nước, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Thẩm Thanh Vũ cúi đầu, tay nắm thật chặt quần nơi đầu gối, thân thể dường như theo thanh âm tiếng côn hạ xuống mà nhẹ nhàng run rẩy, cắn chặt môi, vết máu chậm rãi rỉ ra lại không hề phát ra một tiếng nào từ cổ họng.

Nha đầu bà tử câm như hến.

Trong phòng lặng lẽ không một tiếng động.

Một lúc sau thanh âm bên ngoài mới dần ngừng lại. Từ đầu đến cuối không có truyền đến tiếng la của Sở di nương.

Sau đó Lâm ma ma rất nhanh đi vào phòng, gật đầu với lão phu nhân biểu thị hai người bên ngoài đã tắt thở.

"Thi thể nha đầu kia cho người thân của nó đến mang về. Về phần Sở di nương...." Lão phu nhân nói " Ngươi an bài thỏa đáng, mua quan táng đem nàng ta chôn cạnh mộ phần của cha mẹ đi."

Vậy cũng là tình nghĩa cuối cùng dành cho Sở di nương.

Lão phu nhân nói xong ánh mắt quét về những người trong phòng "Chuyện hôm nay, ai cũng không được nói nửa câu ra ngoài."

Mọi người gật đầu.

"Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân." Thẩm Thanh Vũ đứng dậy quỳ ở trên mặt đất nói "Vũ nhi muốn dời vào Tu Tâm viện, muốn mỗi sáng sớm tụng kinh, buổi tối sao chép kinh Phật vì tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân cầu phúc. Mong tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân thành toàn cho Vũ nhi. "

Nét mặt bị che bởi lụa mỏng, tư thái nhỏ bé yếu ớt, quỳ gối cúi đầu nước mắt dâng đầy. Không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt nàng ta, cái khăn che chỉ để lộ ra trong mắt mọi người màu da trắng nhợt đến gần trong suốt và ánh mắt sưng đỏ.

Điềm đạm đáng yêu như hoa nhẹ nhàng trong mưa gió.

Thanh Ninh không khỏi nhíu mày. Bước đi này của Thẩm Thanh Vũ cực hay!

Nàng ta không khóc không cầu không biểu lộ tự muốn đi chỗ đó, đây là lấy lui mà tiến, bắt lấy thương tiếc của lão phu nhân và Thẩm Phong đối với nàng ta.

Đêm Thất Tịch đó Thẩm Thanh Vũ phải nuốt cục tức kia không nói gì thêm mà cũng không thể nói. Thế nhưng hôm nay nàng ta gây ra chuyện này thực sự là thất bại đến cực điểm. Thanh Ninh suy nghĩ một chút chợt bừng tỉnh. Mặc dù không rõ mẹ con nàng ta thương nghị cụ thể thế nào nhưng Thanh Ninh khẳng định hôm nay nháo lớn lên là chủ ý của Sở di nương.

Sở di nương đem chính bà ta đưa vào chỗ chết.

"Chúng ta tất nhiên đều hiểu lòng hiểu thảo của con. Con cứ yên ổn ở Quế Vũ Uyển. Muốn cầu phúc thì sao kinh Phật tụng kinh ngay ở Quế Vũ Uyển cũng là giống nhau." Quả nhiên lão phu nhân ngay tức khắc liền bác bỏ đề nghị của Thẩm Thanh Vũ.

"Tổ mẫu người đồng ý với cháu gái đi. Cháu gái ngoài muốn cầu phúc cho tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, cũng muốn vì di nương làm chút gì đó." Thẩm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn lão phu nhân bi thương nói.

Lão phu nhân thở dài một hơi, trầm mặc chốc lát rồi gật đầu "Vậy cứ như vậy đi."

"Tạ ơn tổ mẫu." Thẩm Thanh Vũ cảm kích dập đầu.

Lão phu nhân liếc nhìn Hạnh Nhân sau lưng nàng ta nói "Giờ bên cạnh con chỉ còn Hạnh Nhân hầu hạ. Đi Tu Tâm viện cứ tạm hoãn hai ba ngày, chờ chọn thêm người hầu thích hợp đã."

Hạnh Bạch chết, nha đầu bên người Thẩm Thanh Vũ giờ chỉ còn Hạnh Nhân tất nhiên là không đủ.

"Trong viện của con có ai cất nhắc được không?" Lão phu nhân hỏi.

Thẩm Thanh Vũ suy nghĩ một chút, hiểu chuyện lắc đầu "Đa tạ tổ mẫu ưu ái. Nhưng việc này không vội, từ từ sẽ có. Bên cạnh cháu có Hạnh Nhân cũng đủ rồi."

"Điều này cũng đúng. Nếu là nha đầu bên người phải chậm rãi chọn cẩn thận." Bùi thị gật đầu.

"Không được! Bên cạnh con có một nha đầu làm sao mà đủ!" Lão phu nhân lắc đầu nói.

Nha đầu bên người Thẩm Thanh Vũ.

Thanh Ninh ngước mắt nhìn Thúy Lan phía sau lão phu nhân.

Tuyết Lan là muội muội của Thúy Lan. Bây giờ tính ra chắc cũng tầm mười bốn tuổi.

Tuyết Lan ăn cây táo rào cây sung, bán chủ. Đời trước chính lúc trở về từ thôn trang, lão phu nhân ban người cho nàng. Sau lại làm nha đầu hồi môn cùng nàng tới An Hầu phủ.

Tuyết Lan kỳ thực ngay từ đầu đã là người của Thẩm Thanh Vũ?

Hay là người của Chu Mi?

Là trong mấy năm theo nàng vào An Hầu phủ bị người ta thu mua?

Bây giờ không biết được rồi.

Thế nhưng Thanh Ninh khẳng định là chuyện của Tuyết Lan, Thẩm Thanh Vũ nhất định là hiểu rõ. Bởi vì lúc đó đối với Tuyết Lan phản chủ, Thẩm Thanh Vũ và mấy nha đầu của nàng ta không có lấy nửa phần kinh ngạc!

Đời này đem nàng ta tới bên người Thẩm Thanh Vũ là được. Một hung ác, một lòng dạ ác độc.

Hai người cùng nhau cấu kết làm việc xấu vừa hay!

Nhưng Tuyết Lan bây giờ ở đâu?

Từ khi trọng sinh trở lại Thanh Ninh đã cố chú ý tới. Hai tỷ muội Thúy Lan, Tuyết Lan đều ở Đào Nhiên Cư nhưng thời gian dài như vậy không hề thấy qua bóng dáng Tuyết Lan.

Ánh mắt Thanh Ninh ngắm nhìn Thúy Lan. Thanh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói với lão phu nhân "Tổ mẫu không cần quá lo lắng như vậy. Nha hoàn ở Đào Nhiên Cư của tổ mẫu không phải đều tâm tư nhanh nhẹn, tay chân chịu khó sao? Tổ mẫu yêu thương nhị muội muội như vậy không bằng đem một nha đầu yêu thích cho nhị muội muội."

Lý Vân Nương liếc mắt theo ánh mắt của Thanh Ninh, gật đầu nói với lão phu nhân "Đúng vậy mẫu thân, nha đầu ở đây ai cũng hơn người. Con thấy mấy người Thúy Lan cũng rất tốt."

"Mấy người Thúy Lan là nha hoàn lão phu nhân quen dùng bên người, sao có thể tùy tiện cho đi." Bùi thị lắc đầu nói.

"Ừ, Nhị thẩm nói không sai. Mấy người Thúy lan là đại nha hoàn bên người tổ mẫu. Các nàng ấy đều vô cùng quen thuộc cuộc sống thói quen sinh hoạt hằng ngày của lão phu nhân. Nếu vạn nhất cho đi, tổ mẫu nhất định không quen." Thanh Ninh gật đầu đồng ý với Bùi thị.

"—–" Bùi thị suy nghĩ một chút. Ánh mắt dừng trên bốn đại nha hoàn Thúy Lan, Thúy Trân, Thúy Hương và Thúy Ngọc quét một vòng. Ánh mắt dừng ở Thúy Lan một chút, đôi mắt sáng ngời "A, ta nhớ ra rồi. Thúy Lan không phải có một muội muội đang làm tam đẳng nha hoàn ở Đào Nhiên Cư sao? Ta thấy nha đầu đấy cũng cực kỳ thông minh. Nó tên gọi là gì? Mà gần đây sao không có thấy đâu?"

Thanh Ninh thấy rõ Bùi thị hết sức tận lực biểu đạt một mảnh quan tâm tình cảm với Thẩm Thanh Vũ lại đem Tuyết Lan ra, khóe miệng mỉm cười không hề nói chen vào.

"Nhị phu nhân quá lời. Muội muội nô tỳ tên Tuyết Lan." Thúy Lan vội nói.

"Ừ, Tuyết Lan thật ra là một đứa cơ trí. Mùa xuân này ta để cha mẹ nó đi Diệu Châu một chuyến, ta sai nó đi theo để trên đường hầu hạ cha mẹ. Thật đúng là vừa vặn mấy ngày trước vừa trở về. Thúy Lan, ngươi đi tìm lại đây. Nếu nhị tiểu thư thích thì cho con bé đi Quế Vũ Uyển hầu hạ nhị tiểu thư." Lão phu nhân nói với Thúy Lan.

Diệu Châu là nguyên quán nhà mẹ đẻ của lão phu nhân. Mặc dù cha mẹ Thúy Lan và Tuyết Lan không phải người hầu bên cạnh lão phu nhân nhưng được đảm nhiệm trọng trách đưa thư cho lão phu nhân. Lần này phái người đi Diệu Châu tất nhiên là có chuyện quan trọng.

Trong lòng mọi người cũng ngạc nhiên.

Thì ra là thế. Thanh Ninh càng hiểu ra.

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Thúy Lan gật đầu, trên mặt cũng không có nửa tia vui mừng.

Nếu là trong ngày thường muội muội từ tam đẳng nha hoàn lên thành a hoàn nhất đẳng bên người nhị tiểu thư, Thúy Lan nhất định sẽ rất cao hứng. Thế nhưng bây giờ tình huống nhị tiểu thư như vậy, tương lai của Tuyết Lan chỉ sợ bị hủy!

Thế nhưng cho tới bây giờ đều chủ tử chọn nô tài, đâu có đến phiên nô tỳ các nàng chọn chủ tử?

Cố gắng, đây cũng không phải chuyện quá xấu! Dung mạo nhị tiểu thư bị hủy, việc hôn nhân trong tương lai sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Có lẽ tốn nhiều thời gian, đến lúc đó Tuyết Lan cũng đến tuổi lấy chồng rồi.

Đến lúc đó cầu xin lão phu nhân, nhị tiểu thư một ân điển với một gã sai vặt hoặc người thành thật ở bên ngoài cũng tốt.

Thúy Lan nghĩ như vậy lắc đầu đi ra ngoài.

"Cảm tạ tổ mẫu ưu ái." Thẩm Thanh Vũ nói lời cảm tạ.

"Chính là gọi người cho con xem qua một chút. Con nếu không thích lại chọn người khác." lão phu nhân nói.

"Ừ, nếu là người hầu bên cạnh thì phải tìm hiểu rõ. Là tri kỷ mới có thể dùng một cách thuận lợi." Bùi thị gật đầu "Tổ mẫu cháu tất nhiên là yêu thương cháu."

"Vũ nhi đã biết." Đôi mắt Thẩm Thanh Vũ hàm chứa nước mắt, ánh mắt quấn quít nhìn lão phu nhân.

Người trong viện tổ mẫu nàng tự nhiên đều biết. Tuyết Lan – muội muội của Thúy Lan nàng cũng từng gặp qua vài lần.

Lão phu nhân trong lòng không còn cảm thấy khó chịu, đối với Thẩm Thanh Vũ rất là thương yêu.

Đối với di nương sinh ra hiếu thuận không quên ân tình, đối với người hạ lệnh xử tử di nương của nó cũng không có một tia bất mãn. Trong lòng lão phu nhân vô cùng thỏa mãn.

Hầu phủ tiểu thư là phải hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa, biết tiến lùi, độ lượng, trong sạch như vậy.

Nhưng thấy lụa mỏng trên mặt nàng, nhớ đến vết thương trên mặt không thể lành, lại nghĩ tương lai việc hôn nhân không có khả năng trợ giúp thêm Hầu phủ, khó mà đòi hỏi được Hầu phủ che chở, lão phu nhân lại cảm thấy đau đầu.

Thẩm Thanh Vũ trước mặt điềm đạm đáng yêu, dáng dấp mảnh mai, là cháu gái thương yêu nhiều năm. Đáy lòng lão phu nhân thầm thở dài một tiếng. Thôi vậy, nếu không thể mang đến cho Hầu phủ cái gì tốt, vậy nuôi ở Hầu phủ được rồi. Hầu phủ cũng không thiếu tiền nuôi nó miếng cơm ăn.

Chỉ chốc lát Thúy Lan đã trở lại, muội muội Tuyết Lan đi theo phía sau.

"Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, Hầu gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư." Tuyết Lan vào phòng quỳ gối hành lễ.

Ánh mắt Thanh Ninh nhìn qua nàng ta.

Váy sam màu xanh nhạt, mặt mày thanh tú, thanh âm trong trẻo.

Than Ninh cảm giác rõ ràng được như lúc nàng ta ôm chặt hai chân nàng.

Lúc đó mặc dù nàng không nể trọng tín nhiệm nàng ta bằng Ngọc Trâm nhưng đối xử cũng coi như tốt. Nhưng nàng ta lại là độc xà nằm vùng bên cạnh nàng, lúc nàng gặp nguy hiểm nàng vươn nọc cắn một cái.

Đáy mắt Thanh Ninh không khỏi dẫn lên một tầng băng tuyết lạnh lẽo.

"Đứng lên nói đi." Lão phu nhân nhìn Thẩm Thanh Vũ hỏi "Vũ nha đầu, có được không?"

Thẩm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Tuyết Lan, sau đó quay đầu nói với lão phu nhân "Tôn nữ dĩ nhiên là thích. Đa tạ tổ mẫu."

Lão phu nhân gật đầu nói với Tuyết Lan "Vậy sau này ngươi đi theo nhị tiểu thư đi, phải tận tâm hầu hạ."

"Vâng thưa lão phu nhân. Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ nhị tiểu thư." Lúc tới Thúy Lan đã nói vấn đề này, còn đơn giản phân tích cho nàng lợi hại vì vậy Tuyết Lan trả lời.

"Được. Vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút, lúc nữa đi theo nhị tiểu thư đi."

"Dạ, lão phu nhân. Nô tỳ xin cáo lui trước." Tuyết Lan quỳ gối, lại nói với Thẩm Thanh Vũ "Nhị tiểu thư, nô tỳ đi dọn đồ đạc."

"Ngươi đi đi." Thẩm Thanh Vũ gật đầu.

"Ta đã nói nha đầu kia thông minh mà, nhất định hợp với nhị nha đầu." Bùi thị ha ha nở nụ cười.

Lúc này đại phu được mời tới cũng vào phòng.

Lão phu nhân vội vàng mời đại phu chẩn mạch cho Thẩm Thanh Vũ.

Lão phu nhân nghe được đại phu nói Thẩm Thanh Vũ không có gì đáng ngại mới yên lòng.

Thẩm Thanh Vũ chừ đại phu đi đứng dậy khom lưng xin cáo từ.

"Tuy đại phu nói ngươi không có việc gì thế nhưng cũng không thể khinh thường." Lão phu nhân gật đầu.

"Vâng tổ mẫu." Thẩm Thanh Vũ nói "Tổ mẫu, bây giờ bên người Vũ nhi đã có thêm Tuyết Lan. Vũ nhi quay về thu dọn xong đồ đạc tức khắc sẽ đi Tu Tâm viện."

"Gấp như vậy..." Lão phu nhân nhíu mày, cuối cùng gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Thẩm Thanh Vũ.

Thẩm Thanh Vũ rưng rưng cảm tạ lão phu nhân, hành lễ rồi dẫn theo Tuyết Lan đang mang bao quần áo và Hạnh Nhân đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Vũ đi ra sân liền dừng chân. Trong sân đã được thu thập sạch sẽ, không thấy thi thể Sở di nương và Hạnh Bạch, chỉ còn lưu lại vết máu trên đất và không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Mắt Thẩm Thanh Vũ nhìn vết máu trên mặt đất, nhắm mắt lại đè ép nước mắt rơi xuống thấp giọng "Hạnh Nhân, tí nữa ngươi cầm bạc đưa cho người nhà Hạnh Bạch."

Về phần di nương, bà trên lưng gánh tội danh mưu hại đích nữ, nàng vì nghĩ muốn giữ đạo hiếu nên chỉ có thể tìm cớ, lui về Tu Tâm viện ở xa.

"Vâng, nhị tiểu thư."

++++

"Ai." Lão phu nhân trong lòng thở dài một cái, tay xoa trán ngước mắt nhìn Lý Vân Nương nói "Con dâu cả, ngươi cũng đã nghỉ một thời gian lâu như vậy, chuyện trong phủ ngươi tiếp nhận đi. Ta bây giờ lớn tuổi, tinh thần cũng không được khỏe. Nếu ngươi vẫn chưa khỏe hẳn thì để vợ lão nhị giúp đỡ, để nó chia sẻ với ngươi."

Đây là —

Thanh Ninh ngầng đầu nhìn lão phu nhân lộ ra thần sắc suy sụp.

Lần trước bị từ chối, hôm nay có phụ thân và nhị thẩm lại nói với mẫu thân. Nhìn giọng điệu và tư thế này là khiến mẫu thân không thể cự tuyệt a!

Đây là định đem Hầu phủ ném cho mẫu thân. Muốn hút máu mẫu thân đây mà.

Ánh mắt Lý Vân Nương trấn định, lại giống như kinh hãi đứng lên, áy náy nói với lão phu nhân "Khiến mẫu thân mệt nhọc là lỗi của con dâu."

"Người một nhà không cần nói những lời khách khí. Sức khỏe ngươi không tốt tất nhiên là cần an tâm tĩnh dưỡng." Lão phu nhân nói.

Lúc đó xảy ra chuyện ở Vương phủ giờ lại bắt bà trở về!

Lý Vân Nương trải qua nhiều chuyện như vậy đã triệt để bỏ đi tâm tư chưởng quản Hầu phủ. Vì vậy suy nghĩ một chút thản nhiên nhìn lão phu nhân nói "Vì mẫu thân phân ưu là chức trách của con dâu, thế nhưng mẫu thân..."

Lý Vân Nương liếc nhìn Thẩm Phong lại nhìn Thanh Ninh, vừa thương tâm áy náy vừa tiếp tục nói "Qua nhiều năm như vậy con dâu dưới gối cũng chỉ có Thanh Ninh là một nữ nhi. Nghĩ lại con dâu cuộc đời này sợ là khó có thể tiếp tục sinh dưỡng cho nên thế tử tương lai của Hầu phủ không phải do con sinh ra. Mà tương lai Hầu phủ tất nhiên là phải giao đến tay thế tử phu nhân tương lai. Con dâu dự định qua hai năm sau chờ Thanh Ninh lấy chồng, con dâu lúc đó ở Mộ Lan viện ăn chay niệm phật...cho nên, xin mẫu thân tha thứ cho con dâu bất hiếu."

Lời này rõ ràng thản nhiên biểu đạt thái độ của bà. Bà không hề tiếp nhận chuyện Hầu phủ.

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống "Hồ ngôn loạn ngữ. Thế tử tương lai mang danh con trai trưởng của ngươi, thế tử phu nhân tương lai cũng là con dâu ngươi? Ta trước giờ chưa từng nghe ngươi nói như vậy bao giờ. Nhìn vợ của ngươi nói gì đi. "

Lão phu nhân quay đầu ánh mắt nhìn Thẩm Phong.

Thẩm Phong nhìn Lý Vân Nương nói "Phu nhân, sức khỏe của ngươi cũng đã tốt. Mẫu thân lại lớn tuổi, trời thì nóng. Giờ mẫu thân mà ngã bệnh thì phải làm sao? Ngươi nghe mẫu thân nhận xử lý chuyện trong phủ. Lại nói ngươi là phu nhân Hầu phủ cho nên việc bếp núc của Hầu phủ tất nhiên do ngươi quản lý."

"Mẫu thân, Hầu gia, lòng ta đã quyết." Ánh mắt Lý Vân Nương kiên quyết, không nhượng bộ chút nào.

"Ngươi...." Lão phu nhân tức giận chỉ vào Lý Vân Nương nói "Ngỗ nghịch bất hiếu!"

"Mẫu thân." Thẩm Phong rót một chén trà cho lão phu nhân, ngẩng đầu nhìn Lý Vân Nương không tin được nói "Nhìn ngươi đem mẫu thân tức giận thành như nào? Mẫu thân lớn tuổi, ngươi theo giúp không được sao? Nói cái gì mà khó thể sinh dưỡng. Bất kể tương lai thế tử có phải do ngươi sinh ra không, mẫu thân nói rất đúng, đây còn không phải con trai trưởng dưới gối ngươi hay sao? Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần có người sinh con trai sẽ là con nuôi dưới gối ngươi, tay ngươi nuôi nấng, cũng thành thân cận bên ngươi?"

"Mẫu thân, bớt giận." Bùi thị vội vàng đứng dậy đi về phía sau lão phu nhân, nhẹ nhàng chậm rãi giúp bà thông khí.

"Hầu gia, lòng người khó đoán." Lý Vân Nương lắc đầu bác bỏ, lại nói "Còn có di nương trong viện mà sinh con trai, xuất thân cuối cùng cũng không thích hợp."

"Mi nhi bây giờ mang thai, xuất thân quan gia. Ta coi là cực tốt." Thẩm Phong nói.

"Phụ thân, Chu di nương nếu có thể sinh một đệ đệ tự nhiên mẫu thân sẽ vui vẻ vạn phần, thế nhưng..." Thanh Ninh mang theo dáng vẻ tươi cười, nhíu mày một cái "Thế nhưng vạn nhất là muội muội thì sao đây?"

Con trai!

Nghĩ hay thật!

Về phần nhi tử vài năm sau, phụ thân tính tình tham lam những mỹ sắc mới mẻ, kiếp này kiếp trước bất đồng. Chu Mi bây giờ là di nương không có nhà mẹ đẻ, đệ đệ còn không nhất định là từ trong bụng người nào đi ra.

Lý Vân Nương thở dài gật đầu "Hầu gia nói không sai, Chu di nương tất nhiên là rất tốt. Nhưng Ninh nhi nói cũng không phải không có lý."

Đúng vậy, còn chưa có sinh ra được mà!

Vạn nhất là một nữ nhi? Như vậy Thẩm Phong thâm tâm chỉ muốn có nhi tử cũng có chút nhụt chí.

Ánh mắt Lý Vân Nương nhìn Bùi thị đang đứng sau giúp lão phu nhân thuận khí nói "Mẫu thân, Hầu gia. Nếu di nương sinh con trai chung quy lại cũng có chút không tốt. Tương lai Hầu phủ giao vào trong tay nó có thể sẽ bị người người xa lánh. Con thấy hai người con trai của đệ muội vô cùng tốt. Hầu gia và Nhị thúc lại là anh em ruột, đệ muội xuất thân danh môn. Mẫu thân, Hầu gia, không bằng—-"

Bùi thị nghe lời của Lý Vân Nương, hai mắt nhất thời tỏa sáng.

Lý Vân Nương liếc nhìn Bùi thị tiếp tục nói "Qua mấy năm nếu tình huống vẫn còn như vậy, không bằng cho làm con thừa tự đi."

Thẩm Phong trên mặt mặc dù không thích thế nhưng cũng không có nói từ chối. Dù sao nếu qua vài năm hắn dưới gối vẫn chưa có con trai thì đưa qua làm con thừa tự là việc phải làm.

Nhị đệ Thẩm Tránh dưới trướng có ba con trai. Thẩm Thanh Ngọc là song sinh với Thẩm Thanh Vận, năm nay mười một tuổi đứng hàng thứ năm, còn có Thẩm Thanh triết vừa tròn bốn tuổi đứng hàng thứ bảy. Hai người đều là con trai trưởng do Bùi thị sinh ra. Còn có một người con do Dương di nương sinh ra đứng hàng thứ sau Thẩm Thanh Huy.

Nếu cho làm con thừa tự, Thẩm Phong tự đánh giá, Thẩm Thanh Triết vừa tròn bốn tuổi là hợp nhất, hơn nữa còn là con vợ cả, thân phận cũng tôn quý.

Lão phu nhân cau mày trầm tư.

Lý Vân Nương nhìn Bùi thị cười cười nói với lão phu nhân "Như vậy việc bếp núc Hầu phủ không bằng để Nhị đệ muội xử lý. Chờ tương lai thế tử thành thân, Nhị đệ muội lại giao cho thế tử phu nhân là được. Chỉ là cực khổ nhị đệ muội."

"Không khổ cực, không khổ cực." Bùi thị mừng rỡ như điên xua tay tỏ thái độ.

Lão phu nhân nhìn thấy Bùi thị như vậy liền bắt đầu tức giận, thấp giọng ho khan một tiếng.

Bùi thị vội vàng cha dấu thần sắc mừng rỡ trên mặt, vội vàng khước từ nói "Tài cán để vì mẫu thân và đại tẩu phân ưu ta vô cùng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng đại tẩu để ta quản lý là không thể. Nếu người khác biết còn không phải chê cười Hầu phủ chúng ta không quy củ?"

"Có nhiều gia đình phu nhân chủ nhà sức khỏe không tốt, tự nhiên cũng là phu nhân còn lại trong nhà quản lý. Nhị đệ muội tâm tư khéo láo, làm việc lại thỏa đáng, quen biết rộng. Muội không cần khiêm nhường." Lý Vân Nương cười tán dương Bùi thị.

Bùi thị nghe xong vẻ tươi cười trên mặt lập tức quay về ba phần "Đâu đâu, đại tẩu khen quá rồi."

Hai người con dâu có qua có lại. Lão phu nhân nhìn Bùi thị dáng vẻ đắc chí liền tức giận đến đen mặt nhìn hai người nói "Con dâu cả ngươi cũng đừng nói gì mà ăn chay niệm phật, cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt. Ngươi đã quyết ta cũng không miễn cưỡng ngươi nhưng vấn đề ăn chay niệm phật ngươi đừng có nói nữa. Ta tuy là bộ xương già vẫn có thể quản lý mấy năm nữa."

Bùi thị thấy rõ thái độ lão phu nhân lập tức nói "Mẫu thân, ngài lớn tuổi dễ sinh bệnh làm sao có thể làm lụng vất vả như vậy? Thế không phải để người bên ngoài nói chúng con là con gái bất hiếu sao?"

"Cứ quyết định như vậy đi. Đại tẩu ngươi thân thể mảnh mai, lại dễ sinh nuôi, ăn uống tẩm bổ điều trị thân thể, cố gắng là có thể thu được tin tức tốt. Ngươi vẫn cứ đi theo chia sẻ giúp ta ít sự vụ." Lão phu nhân trừng mắt nhìn Bùi thị, trầm giọng nói.

Để Bùi thị quản lý việc bếp núc Hầu phủ?

Mấy ngày nay bất quá chỉ để nàng ta chia sẻ xử lý một ít sự tình, nàng ta đã nghĩ trăm phương nghìn kế để từ đó vớt được ít béo bở, nếu Hầu phủ đến tay nàng ta, Hầu phủ vốn đã nguồn vào chẳng bằng nguồn ra còn không phải để nàng ta đào rỗng?

Ánh mắt thiển cận, kiến thức hạn hẹp.

Lý Vân Nương có nhiều đồ cưới như vậy, nếu tương lai đem con nàng ta đưa đến phòng lớn làm con thừa tự, Lý Vân Nương lại quản lý Hầu phủ, vốn là cháu trai giờ thành nhi tử, tình cảm tự nhiên càng thân thiết, Lý Vân Nương chẳng lẽ còn không trù tính một...hai...?

Chỗ tốt này tương lai còn không phải của nhi tử của bà? Nhưng Lý Vân Nương buông tay mặc kệ, xem bộ dạng là chủ ý quyết tâm muốn đêm mọi thứ lưu cho nữ nhi duy nhất.

Hôm nay Hầu phủ kinh tế eo hẹp, đến lúc đó đến tay cháu trai không phải càng thêm đau đầu? Bùi thị há miệng lại thấy rõ mặt lão phu nhân âm trầm, đem lời định nói nuốt xuống.

"Như vậy cũng tốt. Vân Nương chính là an tâm dưỡng bệnh." Thẩm Phong nghe lão phu nhân, ánh mắt đột nhiên sáng ngời nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của Lý Vân Nương.

Nếu có thể có con trai trưởng tất nhiên là tốt nhất, bất quá...

Bất quá—

Ánh mắt Thẩm Phong có chút nghi ngờ nhìn lão phu nhân.

"Đa tạ mẫu thân thương yêu." Lý Vân Nương cười nói tạ ơn. Như vậy chít ít vài năm tới cũng sẽ không nhắc lại vấn đề này. Đến lúc đó nữ nhi cũng đã lấy chồng, còn có cái gì còn phải lo lắng?

Càng không có lý do gì để nhận.

Đáy lòng Thanh Ninh quay đi quay lại trăm vòng. Lời mẫu thân của nàng rất rõ ràng. Mẫu thân là hạ quyết tâm chờ nàng thành thân xong là dự định ăn chay niệm phật.

Thế nhưng—

Thanh Ninh nhìn Lý Vân Nương dung nhan đoan chính thanh nhã, lòng đau như cắt.

Trong khoảng thời gian này mẫu thân liên tiếp bị mọi người làm cho thương tâm. Vì nàng mẫu thân kiên cường thế nhưng những chuyện kia vẫn quanh quẩn trong lòng như đống nước đọng.

"Mở lòng, điều dưỡng cẩn thận. Chốc nữa sẽ tìm mấy đại phu tới bắt mạch cho ngươi. Những việc vặt vãnh cũng đừng quan tâm." Lão phu nhân dặn dò một câu.

"Vâng, mẫu thân." Lý Vân Nương gật đầu, dẫn theo Thanh Ninh cáo từ. Bùi thị cũng cáo từ rời đi.

Thẩm Phong chờ mọi người rời đi mới đem nghi hoặc trong lòng hỏi "Mẫu thân, Vân Nương đã không muốn quản sự, nàng đã nói vậy thì trong lòng nhất định cũng nghĩ vậy. Người đem sự tình giao cho đệ muội xử lý cũng được. Người cũng cần nghỉ ngơi hưởng phúc, sau cứ cứng rắn đem Hầu phủ giao vào tay Vân Nương."

Lão phu nhân thở dài một hơi liếc nhìn Lâm ma ma. Lâm ma ma lập tức hiểu ý đi vào buồng trong đem sổ sách ra đưa cho Thẩm Phong.

"Chính ngươi nhìn đi." Thẩm Phong nghi ngờ nhận sổ sách cúi đầu nhìn. Càng nhìn càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân"Tại sao có thể như vậy?"

"Đây là tình trạng Hầu phủ bây giờ." Lão phu nhân nói.

Thẩm Phong liền lật thêm vài tờ không dám tin nói "Điều này sao có thể? Bất quá con coi sổ sách thu nhập thật sự không có chỗ nào khả nghi, thế nhưng làm sao ra thế này? Mấy năm nay đều thật tốt, lẽ nào gần đây chi nhiều hơn rất nhiều sao?"

"Không phải có biến hóa mà là mấy năm nay vợ ngươi đều tự móc tiền túi ra để chi cho những việc trong phủ." Lão phu nhân thành thật nói.

Sắc mặt Thẩm Phong vừa kinh ngạc vừa quẫn bách.

Tất nhiên hắn cho tới bây giờ đều không hỏi tới các việc vặt trong phủ. Chính hắn cũng không ngờ tới Hầu phủ bây giờ lại đến mức này.

"Rốt cuộc nàng vẫn là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi cũng đừng nghe mấy lời thổi gió bên tai, đối với nàng tốt một chút." Lão phu nhân nói.

Thẩm Phong suy tính một hồi gật đầu "Con hiểu được. Mẫu thân yên tâm, con sẽ cùng nàng nói chuyện thật tốt."

"Hai người kia xử lý gọn gàng, cũng đừng cho hạ nhân trong phủ lắm miệng."

"Vâng, mẫu thân."

+++

Thẩm Phong từ Đào Nhiên Cư đi ra, trên mặt có nét ngưng trọng chưa bao giờ có, phân phó hầu cận đi xử lý hai tên côn đồ rồi mới nhấc chân đi Mộ Lan viện.

Lý Vân Nương đang đứng ở hành lang dặn dò Thu Bội.

Tóc vấn đơn giản, dùng một bạch ngọc trâm trong suốt cố định. Một thân thường phục màu vàng, giản đơn thanh nhã mà tạo ra cảm giác hoa mỹ. Lý Vân Nương tươi cười ôn nhu đứng ở cuối hành lang, nhã nhặn lịch sự đoan trang lộ ra dưới nắng.

Ánh mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ phất qua, hoa trong sân nở rộ, càng cây rũ xuống. Lá cây xanh thẫm sau cơn mưa. Cuối hành lang giai nhân như bức trang mỹ lệ làm người khác không thể dời ánh mắt.

Thẩm Phong bất giác dừng chân, yên lặng nhìn Lý Vân Nương.

Lý Vân Nương ngẩng đầu, thấy rõ Thẩm Phong bình tĩnh nhìn mình thì quỳ gối "Hầu gia."

"Ừ." Thẩm Phong khôi phục thần thái, đi vào nhà.

Lý Vân Nương đi vào theo.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Thẩm Phong chờ nha đầu mang trà vào liền phất tay với Thu Bội và mấy người đằng sau "Tất cả lui xuống đi."

Mấy người Thu Bội không cử động, ánh mắt nhìn Lý Vân Nương. Thấy Lý Vân Nương khẽ gật đầu một cái mới khom người lui ra ngoài.

Thẩm Phong áy náy nhìn Lý Vân Nương nói "Vân Nương, xin lỗi. Hôm nay ta tình thế cấp bạch mới nói với nàng và Ninh nhi những lời không nên nói như vậy."

"Hầu gia nói quá lời thϊếp thân không dám nhận." Lý Vân Nương vội vàng đứng dậy.

"Ngồi đi. Hôm nay đúng là ta lo lắng không chu toàn khiến mẹ con nàng chịu ủy khuất." Thẩm Phong lấy tay đè bà xuống trở về chỗ ngồi. "Ta nhưng thật ra là muốn tốt cho Ninh nhi, không muốn đem sự tình vỡ lở ra. Ta thật không ngờ..."

Thẩm Phong áy náy nhìn Lý Vân Nương nói "Vân Nương, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa."

"Chuyện này tra rõ là tốt rồi, huống chi còn có đổ máu chết người."Trong lòng Lý Vân Nương cười nhạt, nét mặt lại không biểu lộ chỉ thở dài một hơi "Hầu gia, sự tình coi như đã qua, không nên nhắc lại."

Không bao giờ...nữa ư?

Trước kia lúc hắn nạp một mỹ nhân, thề son sắt với bà là người cuối cùng, không bao giờ có thêm nữa. Thế nhưng còn không phải theo thời gian một lại thêm một sao?

"Là ta chọc nàng tức giận, là ta sai. Vi phu nhận lỗi với nàng." Thẩm Phong đứng dậy thở dài hướng về Lý Vân Nương nói.

"Hầu gia, không được." Lý Vân Nương cả kinh nói.

Thẩm Phong lại ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa nói với Lý Vân Nương "Thế nhưng nàng không thể tức giận với cả mẫu thân. Mẫu thân lớn tuổi như thế. Chờ mấy ngày nữa nàng đem mọi chuyện trong nhà nhận lấy đi!"

"Hầu gia, thϊếp không phải tức giận." Sắc mặt Lý Vân Nương nghiêm chỉnh.

"Nhìn nàng vẫn là tức giận." Thẩm Phong cười nói "Mẫu thân nếu đã nói như vậy nàng cũng nghỉ ngơi thật tốt đi. Mẫu thân có gì cần nàng nên giúp một tay."

Nàng là Hầu phu nhân, là thê tử của chính mình cho nên xử lý các việc vặt của Hầu phủ là chức trách của nàng. Nàng là thê tử của chính mình cùng mình hưởng quang vinh. Bây giờ tình trạng Hầu phủ không tốt, nàng đem tiền bạc ra trợ cấp là việc phải làm.

Chỉ kém trực tiếp mở miệng muốn bạc! Lý Vân Nương cũng cười nói "Hầu gia thật biết nói đùa. Mẫu thân xử lý các công việc đều có kinh nghiệm, sao có thể cần ta hỗ trợ?"

Nói tới nói lui lại về chỗ cũ. Nhưng Thẩm Phong cũng không thể mở miệng nói trực tiếp vì vậy không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua, vừa cười vừa nói "Mẫu thân nói cũng phải. Nàng mấy năm nay đã quản lý Hầu phủ nghĩ cũng mệt nhọc, cứ điều dưỡng thân thể cho tốt đã."

Nói xong ánh mắt nóng rực nhìn Lý Vân Nương, cũng đưa tay ra vuốt nhẹ bàn tay Lý Vân Nương.

Lý Vân Nương nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng liền biết hắn muốn làm gì, không dấu vết thu tay đang để trên bàn cười nói "Thϊếp cám ơn mẫu thân và Hầu gia ưu ái."

"Vân Nương!" Thẩm Phong khàn giọng nỉ non một tiếng, ánh mắt nhìn sắc mặt Lý Vân Nương vẫn đoan chính thanh nhã như trước, yết hầu chuyển động "Vân Nương, sinh cho ta một nhi tử khỏe mạnh nhé?"

Lý Vân Nương nhướng mày, đáy mắt hiện lên tia không thích, sắc mặt lại đỏ lựng lên "Hầu gia, nhìn ngài kìa, ban ngày ban mặt."

"Phu thê đôn luân(1) là chuyện thường tình." Thẩm Phong lơ đễnh nói, thấy trên mặt Lý Vân Nương nhàn nhạt đỏ ứng giống như bôi một lớp son, diễm lệ động lòng người không nói nên lời. Thể xác và tinh thần càng khó kiềm chế, dục hỏa trong mắt càng tăng đứng lên nói "Viện của nàng, ai dám có gan nói huyên thuyên thì cắt lưỡi."

(1): chuyện abcxyz của vợ chồng ;))

"Hầu gia!" Lý Vân Nương nhíu mày, trên mặt biểu cảm không hờn giận.

Thẩm Phong chỉ coi là bà xấu hổ, tay lại lôi kéo Lý Vân Nương "Vân Nương, ta có bao lâu rồi chưa tới phòng nàng? Nàng rất tức giận đúng không? Nàng đừng tức giận, ta nhất định sẽ đối đãi nàng thật tốt. Nàng cũng không nên cùng mấy di nương ghen toan nhỏ nhặt. Các nàng chỉ là ta chơi đùa thôi."

"Hầu gia hiểu lầm. Thϊếp làm sao có thể nhỏ nhen như vậy, ăn dấm chua của các nàng ấy." Lý Vân Nương cau mày nói.

"Vân Nương là hiền lương rộng lượng nhất. Trong lòng ta đều biết." Thẩm Phong vu.ốt ve ngón tay Lý Vân Nương, thẳng thắn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lý Vân Nương cười nói.

"Đây là thϊếp nên làm." Lý Vân Nương rút tay về, sắc mặt tiếp tục suy sụp, nghiêm nghị nhìn Thẩm Phong nói "Hầu gia."

Thẩm Phong hoàn toàn không thấy ánh mắt bà, bàn tay vừa buông lỏng xuống rất nhanh nắm trở về, sắc mặt rất là sung sướиɠ.

Trong lúc trêu chọc đem ly trà của Lý Vân Nương đánh rơi.

Lý Vân Nương kinh hô một tiếng, chén trà dọc theo đùi Thẩm Phong rơi xuống đất thành năm sáu mảnh.

"Hầu gia, phu nhân làm sao vậy?" Thu Bội giữ ngoài cửa nghe tiếng vang đẩy cửa chạy vào.

"Không có việc gì, không cẩn thận bị đổ trà thôi." Lý Vân Nương nói một câu nhìn đũ.ng quần Thẩm Phong bị nước trà đổ ướt sũng, vội vàng rút khăn tay "Hầu gia, ngài có sao hay không? Đều là thϊếp không cẩn thận."

Nhóm người Thu Bội vội vàng cúi đầu thu dọn.

Thẩm Phỏng cầm khăn tay của Lý Vân Nương xoa xoa lắc đầu "Không có việc gì."

Trong lòng cũng thở dài. May mắn là mùa hè nên trà chỉ ấm áp.

"Hầu gia, thϊếp đi tìm y phục cho ngài." Lý Vân Nương nói xong liền sai Thu Bội chuẩn bị nước.

Nháo loạn như vậy Thẩm Phong cũng không còn hăng hái, đổi xong y phục ngồi một lúc liền rời đi.

Mặc dù lão phu nhân đã hạ mệnh lệnh rõ ràng thế nhưng chuyện Sở di nương vẫn là bị lộ ra ngoài. Đồng thời vết thương trên mặt Thẩm Thanh Vũ không thể khỏi cũng truyền ra ngoài.

Người trong thành lại càng thổn thức, đồng tình với Thẩm Thanh Vũ mấy phần.

Còn truyền ra lời đồn Sở di nương biết được tâm tư con gái cho nên mới nghĩ ra độc kế như vậy, càng không ngờ hậu quả xấu lại là con gái mình.

Từng chuyện từng chuyện, lại nhớ đến lời đồn trước đó, người đời càng thêm tin tưởng Thẩm gia nhị tiểu thư và An Hầu phủ thế tử thật tình yêu nhau.

Thanh Ninh nghe xong cười ha ha, trăm người ngàn ý thật đúng là lợi hại.

Lão phu nhân thịnh nộ, tra tới tra lui cũng ra là côn đồ làm lộ.

Bọn côn đồ đã bị Thẩm Phong phái đi xa nên lão phu nhân cũng đành phải thôi.

Hưng Ninh Hầu phủ nổi danh cả thành.

Phu nhân các nhà thế gia cũng không khỏi tính toán. Hầu phủ liên tiếp truyền ra hai ba chuyện gièm pha chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương giận chó đánh mèo An hầu phủ và Hưng Ninh Hầu phủ. Tuy rằng Hoàng Hậu nương nương đối đãi tốt với Hưng Ninh Hầu phu nhân nhưng Tống Thế tử yêu là Hưng Ninh Hầu phủ nhị tiểu thư.

Lão phu nhân nghe được lời đồn thần kỳ truyền đi khắp kinh thành cũng lo lắng.

Đến tháng tám, Hoàng Hậu nương nương sai cung nữ đến Hưng Ninh Hầu phủ truyền lời nói đã lâu không gặp Lý vân Nương và Thanh Ninh, rất nhớ nên gọi mẹ con nàng tiến cung một chuyến.