Chương 15

Cố Trừng Huy, em để quên chìa khóa ở nhà.

Mấy chữ này như sấm trên mặt đất, làm cho mấy người đang ngồi xem náo nhiệt tỉnh cả người.

Ánh mắt tất cả đều nhìn về thân ảnh cao gầy tinh tế đang đứng ở cửa.

Một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thanh triệt sáng ngời, quyến rũ mà tinh tế.

Còn có cặp chân kia nữa, tấm tắc a.

Bất quá, mấy người bọn họ có mỹ nữ nào mà chưa từng thấy qua. Vì vậy nên trong mắt bọn họ, Tô Mộc nhiều nhất cũng chỉ được xem như là một người đẹp tự nhiên mà thôi, không có gì hiếm lạ. Mà chân chính làm bọn họ hứng thú là trò hay của thái tử Kim An.

Cô gái này, đến đây là vì Cố Trừng Huy.

Trong lúc nhất thời, trên bàn ăn cả nam lẫn nữ đều là một bộ ngồi xem kịch hay.

Ánh mắt Lục Dịch Thành nồng đậm ý cười, mà Lý Hi Nguyệt lại là một bộ mặt lạnh nhạt. Trái lại, đối với đương sự đêm nay là Cố Trừng Huy mặc dù đã uống có chút nhiều nhưng lại vẫn bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, anh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Tất cả ánh mắt, có thiện ý, có địch ý, nhưng nhiều hơn là tìm tòi và đánh giá đều dừng lại trên người Tô Mộc.

Cũng may, cô không một chút lúng túng nào.

Tô Mộc nhìn một bàn cả trai lẫn gái, tất cả đều là những khuôn mặt xuất sắc, quần áo trên người cũng đều là đồ xa xỉ, chỉ cần liếc qua một chút cũng có thể hiểu rõ cái vòng tròn này.

Rất tốt. Tất cả đều đông đủ, cũng đỡ thêm phiền phức sau này cho cô.

----------------------------

Cố Trừng Huy ngồi bên cạnh ghế chủ vị, Tô Mộc bình tĩnh vòng qua nửa cái bàn đi đến trước mặt anh, giọng nói mang theo một chút mềm mại: "Cố Trừng Huy, em đi quá gấp nên để quên chìa khóa ở nhà." Cô lặp lại một lần nữa.

Thời điểm đẩy cửa bước vào Tô Mộc đã suy nghĩ rất nhiều lý do, cũng cân nhắc nên làm thế nào để bất động thanh sắc mà đánh lui quân địch và tuyên thệ chủ quyền. Cuối cùng cô cảm thấy, không bằng trực tiếp một chút, miễn cho có người lại làm bộ không hiểu.

Lúc này, khi nói chuyện với Cố Trừng Huy, Tô Mộc lơ đãng nhìn về phía Lý Hi Nguyệt. Người phía sau mặt mày lãnh đạm, hiển nhiên là không vui khi bị cô phá vỡ chuyện tốt của chính mình.

Tô Mộc trong lòng hừ nhẹ, muốn nhúng chàm người đàn ông của tôi thì cũng phải nhìn rõ tình thế một chút.

Rốt cuộc cũng là danh viện tiểu thư ở Vân Thành, làm sao có thể một câu liền bị bắt chẹt. Cố Trừng Huy bên này không nói gì, nhưng Lý Hi Nguyệt đã cười trước mở miệng: "Vị tiểu thư này là…"

Giọng nói có chút tùy ý, hiển nhiên cũng không đem Tô Mộc để vào mắt, trên mặt cô ta hiện rõ tươi cười trào phúng, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ quan hệ không rõ mà thôi.

Kỳ thật, lúc này Lý Hi Nguyệt có thể bình tĩnh như vậy là có nguyên nhân. Cô ta đã sớm nhờ người điều tra về Cố Trừng Huy, tới bây giờ vẫn không nghe qua chuyện anh có bạn gái. Hơn nữa lại nói, cho dù có thì cô ta cũng không thèm để ý.

Đàn ông a, đều là có mới nới cũ.

Đối với suy nghĩ trong lòng Lý Hi Nguyệt, Tô Mộc rất rõ ràng. Có Lý Hi Nguyệt đi trước, cô cũng đã nhìn ra được, nếu như chỉ với một câu nói của mình thì mấy người phụ nữ này làm sao có thể thấy khó mà lui được.

Mà cách tốt nhất để đánh lui kẻ địch đó là gia tăng lợi thế cho mình.

Ánh mắt Tô Mộc chỉ dừng lại trên người Lý Hi Nguyệt một chút, cô thậm chí cũng không nhìn Cố Trừng Huy mà quay đầu lại, nhìn về phía Lục Dịch Thành đang ngồi ở một bên.

Cô chớp chớp mắt, biểu tình có điểm vô tội, lại ngó mắt nhìn hai ly rượu trắng đầy tràn trên bàn, thật cẩn thận mở miệng: "Thành ca, anh không phải nói cùng mấy người bạn ra ngoài ăn cơm sao, như thế nào còn uống nhiều rượu như vậy…"

Khi nói lời này, Tô Mộc còn cố ý bày ra vẻ mặt tái nhợt, giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, khi đứng trước mấy người bọn họ thì sẽ lộ ra vẻ sợ hãi bất an.

Điều thứ hai để đánh lui quân địch: bên ta tăng thêm sức mạnh, tận dụng khả năng đánh quân địch bất ngờ.

Cô cho rằng tôi là đồ đê tiện, thật xin lỗi, tôi lúc này lại cố tình muốn giả heo ăn thịt hổ a.

Tâm tư Tô Mộc xoay chuyển, mấy người trên bàn này đều là người có đầu óc nên cũng có thể nghe ra được ẩn ý đi.



Lục Dịch Thành là ai chứ?

Là cháu trai của vua bến tàu Lục Lâm Sâm, là nhị thiếu gia trăm năm mới có của nhà họ Lục, lại là người mới chạm tay là bỏng trong giới khoa học kỹ thuật. Hơn nữa nhà ngoại đều là những người quyền cao chức trọng. Có thể gọi hắn một tiếng "Anh Dịch Thành", sợ rằng ở Vân Thành này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vì thế ánh mắt của những người ngồi ở đây nhìn Tô Mộc cũng trở nên cẩn thận hơn.

Tự dưng lại bị điểm tên, Lục Dịch Thành cũng rất vui vẻ mà cấp cho Tô Mộc mặt mũi: "Tiểu Mộc đừng lo, đây là giám đốc Lý của Tin Duyệt, là đối tác của Trừng Huy."

Một câu, đem quan hệ của hai người phủi đến sạch sẽ.

Tô Mộc cũng bày ra vẻ không có nghi ngờ gì đối với lời nói của Lục Dịch Thành, cô thẹn thùng nhìn về phía Lý Hi Nguyệt: "Giám đốc Lý, thật ngượng ngùng, là do tôi đường đột." Dừng một chút, cô lại mở miệng nói: "Giám đốc Lý, cô vẫn là không nên uống nhiều rượu như vậy, bằng không lát nữa sẽ rất khó chịu. Hơn nữa cô lại là phụ nữ, vạn nhất lát nữa uống say lại bị một số kẻ ác ý chiếm tiện nghi."

Lời này nói ra quả thật có thể xứng danh một cái tri kỷ.

Cũng không biết đến tột cùng là đang nói ai không có hảo ý.

Nhưng rốt cuộc cũng là người phụ nữ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sao có thể nghe mấy câu liền bị hù dọa. Lý Hi Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Bất quá là mấy người bạn đến ăn bữa cơm bình thường, uống thêm chút rượu trợ hứng, có cần phải *đại kinh tiểu quái như vậy sao?"

(Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to)

"Lời này không thể nói như vậy được." Tô Mộc nhăn đôi mày thanh tú lại: "Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, uống rượu có thể trực tiếp gây tổn thương gan. Hơn 90% rượu được gan chuyển hóa trong cơ thể, phần còn lại sẽ được thải ra ngoài qua phổi và thận, rượu là nguyên nhân chính gây tổn thương gan."

Tựa hồ cảm thấy hiệu quả còn chưa đủ, giọng nói ngọt ngào lại tiếp tục vang lên: "Mà nếu như bị kích ứng quá mạnh, bị ảnh hưởng trực tiếp nhất sẽ là làn da. Giám đốc Lý nếu như còn uống rượu như thế này sẽ càng đẩy nhanh quá trình chảy xệ và lão hóa da, quá trình trao đổi chất trong cơ thể sau hai năm cũng sẽ chậm lại, thực mau sẽ trở thành một bà thím già."

Không biết trên bàn là ai "Phụt" cười một tiếng, sắc mặt Lý Hi Nguyệt cũng trở nên trắng bệch ra.

Tô Mộc lại ở trong lòng yên lặng làm một cái tổng kết: Trong chuyện đoạt nam nhân này, trước hết cần đoạt người, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Lúc này, xem ai còn dám xem nhẹ bạn, quân địch cũng sẽ không biết được đường đi của bạn.

Như vậy tiếp theo là gì?

Đương nhiên là nên thu hoạch.

Tô Mộc cầm ly rượu trước mặt Cố Trừng Huy lên, bày ra bộ mặt cố gắng trấn tĩnh nhưng thực ra bên trong đang khẩn trương. Cô cố ý nuốt nuốt nước miếng, sau đó hướng về phía mọi người cười xinh đẹp, cất cao giọng nói: "Thành thật xin lỗi, là tôi phá vỡ nhã hứng của mọi người. Tôi trước kính một ly, xem như bồi tội với mọi người." Nói xong, Tô Mộc dứt khoát uống cạn ba ly rượu trắng 52 độ, một giọt cũng không thừa, toàn bộ đều xuống bụng.

Tiểu bạch thỏ cũng không có nhiều người ghét, nhưng nếu là tiểu bạch thỏ hào sảng không ngượng ngùng thì tự nhiên càng khiến cho người khác có hảo cảm hơn.

Trên bàn quả nhiên có người thích một bộ tiểu bạch thỏ như vậy, chậm rãi vỗ tay: "Thật không nhìn ra lại là một nữ trung hào kiệt."

Lời nói không chút nào che giấu sự thưởng thức.

"Lục tổng, nơi nào nhặt được bảo bối như vậy, có thể giới thiệu cho chúng tôi được không." Người nói lời này là một người đàn ông da mặt trắng nõn mặc một chiếc áo polo màu hồng nhạt, lớn lên cũng không tệ.

Không đợi Lục Dịch Thành mở miệng, Tô Mộc đã chớp chớp mắt, nghịch ngợm mở miệng: "Em tuy rằng là bảo bối, nhưng không phải là nhặt được, em có tên, Tô trong Tô Mộc, Mộc trong Tô Mộc."

Người đàn ông mặc áo màu hồng nhạt nghe xong thì cười haha.

Này quả thật đúng là cmn bảo bối mà.

Khóe miệng Tô Mộc giật giật, cô nghĩ vở kịch này diễn cũng không sai biệt lắm. Quay đầu lại nhìn xem Lý Hi Nguyệt liền thấy hai tay cô ta đang đặt trên bàn, nắm tay nắm chặt lại, móng tay màu đỏ tươi cơ hồ muốn cắm vào da thịt.

"Giám đốc Lý, tôi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện." Tô Mộc nhìn cô ta cười nhạt, tùy tiện nói: "Chất prenyl tryhydroxy chứa trong rượu có thể giống với chất estrogen, có thể ảnh hưởng đến tinh lực…Tất nhiên, giám đốc Lý là phụ nữ, không cần phải lo lắng về điều này…Tuy nhiên, khi nồng độ cồn tăng cao, phản ứng sinh lý đối với sự kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© sẽ yếu đi."

Lời này vừa nói ra, đại não của mấy người ở đây liền ngừng trong giây lát, sau đó phá lên cười.

Tù khi gặp Lý Hi Nguyệt trên hành lang, Tô Mộc liền biết người phụ nữ này đang bàn tính chuyện gì. Dám tính kế lên người đàn ông của cô, cô tuyệt nhiên sẽ không ngại làm đối phương mất thể diện.

Một người phụ nữ cao quý sợ nhất là điều gì? Đương nhiên là đột nhiên phát hiện bản thân mình trở thành một trò cười. Cái Tô Mộc muốn chính là kết quả này, cô muốn cho Lý Hi Nguyệt một cái ấn tượng sâu sắc, thời điểm nhớ về Cố Trừng Huy, liền nhớ đến chuyện hôm nay, nhớ tới bản thân ở trong cái vòng tròn phú quý ở Vân Thành trở thành một trò cười.

Đối với kẻ địch, nếu cần thiết thì đánh một phát. Mà Tô Mộc, cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Thời điểm nói lời này, khóe môi Tô Mộc nhếch lên một cong xinh đẹp, ánh mắt cũng toát lên vẻ đắc ý. Cố Trừng Huy ngồi bên cạnh cô, xem đến rõ ràng, cũng nghe đến rõ ràng.



Không đợi Tô Mộc ngồi xuống, người đàn ông bên cạnh đã đột nhiên đứng dậy. Anh nắm lấy cổ tay cô, đem người kéo ra khỏi phòng riêng.

----------------------------

Lầu ba của nhà hàng chỉ có ba phòng, hơn nữa lại cách nhau khá xa để tạo không gian riêng tư cho mấy kẻ có tiền.

Lúc này phòng riêng ở giữa không có người, Cố Trừng Huy không nói hai lời liền đem Tô Mộc kéo đến phòng riêng bên cạnh, "Phịch" một tiếng đóng cửa.

Ánh sáng biến mất, trong không gian tối đen, một số giác quan sẽ trở nên linh hoạt hơn, chẳng hạn như xúc giác hoặc thính giác.

Tô Mộc bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp giữa Cố Trừng Huy và cánh cửa, mới vừa rồi bị anh kéo đập vào cánh cửa, lúc này phía sau lưng cô còn có chút ẩn ẩn đau.

Trên người người đàn ông là hơi thở mát lạnh, lại có thêm mùi rượu, lúc này có chút gợi cảm không thể giải thích được. Giờ phút này, một tay anh vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay vừa ấm lại vừa thô ráp, cánh tay còn lại đặt lên trên cánh cửa, đôi mắt sâu thẳm như một *hàn đàm.

(Hàn đàm: hồ nước lạnh)

Tô Mộc có chút ghét bỏ cái tư thế này, nó khiến cho cô cảm thấy bản thân thấp hơn Cố Trừng Huy một đọan. Đương nhiên, xác thật cô cũng thấp hơn anh 15 cm, mà trước mắt cái thấp này là thấp về tâm lý, thấp về khí thế.

Bất quá, đây cũng không phải là chiến trường đánh giặc, với kinh nghiệm lần trước, Tô Mộc càng biết cách lợi dụng tình thế trước mắt. Giống nghe được thanh âm không ngừng gào thét của nội tâm, cô tự nói cho chính mình: Tô Mộc, lúc này đây, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

"Chơi đủ rồi?" Cố Trừng Huy trầm giọng nói, giọng nói trầm thấp ban đầu dưới tác dụng của rượu càng trở nên ám muội, Tô Mộc nghe xong cảm thấy bụng nhỏ có chút căng thẳng.

Sau đó…Tô Mộc nhướng mày, đôi mắt có chút hơi nước, thấp thấp thở ra một hơi, giống như đang mê hoặc trong đêm đen.

"Em nói sai sao?" Tô Mộc nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, mùi rượu thơm nồng làm người khác không khỏi cảm thấy khô nóng trong người. Một bàn tay khác không bị trói buộc xoa xoa ngực người đàn ông trước mặt.

Áo sơ mi trên người chất liệu tinh tế mà lạnh lẽo, ngón trỏ của cô hơi hơi dùng sức, từ trên xuống dưới miêu tả đường ngực rắn chắc của anh thẳng đến dưới eo, âm thanh mềm nhẹ vang lên: "Anh vốn dĩ là người đàn ông của em."

Cố Trừng Huy khẽ cười một tiếng, bắt lấy bàn tay đang tiếp tục đi xuống của cô.

Bàn tay nhỏ nhắn tinh tế không thể tiếp tuc đi xuống nữa, vì thế liền rút khỏi tay người đàn ông, một lần nữa lại trở lại ngực, nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng, Tô Mộc nhón chân hôn lên cằm anh.

Thân mình Cố Trừng Huy cứng đờ, anh cảm thấy có một cái lưỡi mềm mại trơn trượt đang miêu tả hình dáng cằm của mình. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập hòa cùng tiếng hít thở.

Đột nhiên, cánh cửa đang mở có chút ánh sáng chiếu vào, Cố Trừng Huy ôm lấy Tô Mộc đi vào phía sau bức bình phong trong phòng.

Bên ngoài bình phong, truyền đến tiếng thở dốc của đôi nam nữ, sau đó là tiếng di chuyển của ghế dựa. Người phụ nữ có chút hờn dỗi: " n ~ nhẹ một chút."

Cách một bức bình phong, Tô Mộc có chút sững sờ, sự tình phát triển như thế này hiển nhiên đã đi lệch quỹ đạo so với kế hoạch ban đầu của cô. Đối với màn trình diễn "Đông cung sống" trước mắt này, Tô Mộc cảm thấy quả thực chính là "Gặp quỷ" mà.

Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt có chút vui đùa của Cố Trừng Huy, anh tựa hồ nhận ra cô đang xấu hổ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, ở bên tai cô trầm giọng nói: "Còn muốn tiếp tục sao?"

Kỳ thật, Tô Mộc rất muốn tiếp tục, chỉ là trước mắt, thiên thời địa lợi nhân hòa, cái nào cũng không có. Cô nhẹ nhàng đẩy Cố Trừng Huy ra, ý bảo anh nhìn xem tình hình chiến đấu bên ngoài bình phong như thế nào rồi.

Cố Trừng Huy nhướng mày, liền nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo ở bên ngoài.

Như vậy…liền kết thúc?!

Tô Mộc bĩu môi, tỏ vẻ cô cũng không rõ ràng tình hình chiến đấu bên ngoài như thế nào.

Sau đó, cánh cửa bị mở ra, lại một lần nữa đóng lại, bóng tối lại buông xuống.

Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy bước ra từ phía sau bức bình phong, căn phòng rộng lớn tràn đầy hương vị khác lạ, không khó để nhận ra ở đây vừa phát sinh sự tình gì. Tô Mộc nhíu mày, vốn dĩ muốn ở đây thực hiện một chút việc, bây giờ thì một chút tâm tư cũng không có.

Đêm nay Cố Trừng Huy uống không ít rượu nhưng lúc này lại vô cùng tỉnh táo. Anh đi theo phía sau Tô Mộc liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của cô:

"Nhanh như vậy, cũng quá vô dụng đi."

Cố Trừng Huy:…