Chương 18

"Cố Trừng Huy, anh muốn uống gì không?" Tô Mộc mở tủ lạnh ra: "Có coca, nước chanh, sữa bò, soda,.."

"Nước soda đi." Cố Trừng Huy ngồi trên sô pha, nhìn quanh bốn phía, căn hộ của Tô Mộc cũng không quá lớn, tầm năm mươi mét vuông, có một phòng khách và một phòng ngủ, nhìn qua khá sạch sẽ. Cảm giác dưới mông có cái gì đó mềm mại, anh duỗi tay ra lấy. Màu da, hình bán nguyệt, chất liệu silicon…

Cố Trừng Huy nhíu mày.

Tô Mộc nhìn thấy đồ vật trên tay Cố Trừng Huy, lấy vận tốc trăm mét chạy vụt tới, một phen đoạt lấy đồ vật trong tay Cố Trừng Huy giấu sau lưng. Sau đó lại lộp cộp chạy vào phòng ngủ.

Cố Trừng Huy nhịn không được mà bật cười, còn không phải là miếng dán ngực sao, làm gì mà khẩn trương như vậy.

Thời điểm Tô Mộc từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha khóe môi đang ẩn ẩn ý cười, đây là lần đầu tiên anh cho cô một sắc mặt tốt khi gặp lại.

Tô Mộc hoài nghi: Còn không phải là miếng dán ngực sao, liền cao hứng như vậy? Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Nhìn thấy người phụ nữ đang ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng ngủ, Cố Trừng Huy nhìn về phía cô: "Tô tiểu thư, tối nay cô tính toán để tôi ngủ ở đâu?"

Khuôn mặt Tô Mộc nháy mắt đỏ bừng lên.

Lúc này lại biết thẹn thùng? Cố Trừng Huy cảm thấy từ sau khi về nước người phụ nữ này lúc nào cũng trêu chọc anh, bây giờ có phải anh cũng nên đáp trả một chút.

n, xác thực rất thú vị.

Chỉ có một phòng ngủ. Nếu như ngủ giường không biết Cố Trừng Huy có nghĩ là cô trêu chọc anh hay không? Ngủ sô pha, Tô Mộc nhìn cái sô pha 1m2 của nhà mình, lại nhìn thân hình ước chừng hơn một mét tám của anh, như vậy có phải hay không quá ủy khuất cho anh?

Trong lúc Tô Mộc còn đang do dự, Cố Trừng Huy đã gối đầu lên cánh tay, đôi chân dài co lại nằm trên sô pha. Anh nhắm mắt lại: "Sáng mai tôi còn có cuộc họp, tắt đèn, đi ngủ."

Ánh sáng của phòng khách tối sầm xuống, Tô Mộc rón ra rón rén vào phòng ngủ thay áo ngủ. Lại rón ra rón rén chạy vào nhà vệ sinh, trong ngực ôm một đống chai lọ, nhẹ nhàng đặt lên kệ, ngồi xổm trên mặt đất tháo trang sức. Đợi đến khi cô tắm rửa xong đi ra từ phòng ngủ, trong phòng khách đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của Cố Trừng Huy, xem ra anh đã ngủ rồi.

Tô Mộc đi chân trần đến bên cạnh anh. Tư thế ngủ của Cố Trừng Huy rất tốt, anh không ngáy ngủ, cũng không đá chăn. Tô Mộc phát hiện, anh đã trắng hơn rất nhiều so với lần cuối cùng cô gặp anh, rốt cuộc cũng không bị dãi nắng dầm mưa trên biển quanh năm suốt tháng nữa nên trắng hơn là điều đương nhiên.

Trong lúc ngủ khuôn mặt của anh cũng bớt đi vẻ lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú, mơ hồ có thể thấy được hình bóng ngày xưa.

Tô Mộc lại quay trở lại phòng ngủ, lấy ra một chiếc chăn. Bây giờ thời tiết ban đêm đã có chút lạnh, nếu như để Cố Trừng Huy ngủ cả đêm như vậy thì nhất định anh sẽ bị cảm mạo.

---------------------------

Thời điểm Cố Trừng Huy tỉnh dậy đã là nửa đêm. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, anh thấy trên người mình được đắp một chiếc chăn màu hồng nhạt, phía trên có in hình Hello kitty cực lớn, trên chăn vẫn còn mang theo mùi hương của nước giặt quần áo, giống với mùi hương trên người Tô Mộc.

Lúc này anh cảm thấy trong lòng có chút bực bội không rõ lý do.

Đứng dậy đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy ra một chai soda, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào lục phủ ngũ tạng, lúc này mới đè ép được một chút nóng bức hồi nãy.

"Không cần!" Trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra tiếng hô của Tô Mộc, Cố Trừng Huy vội chạy vọt vào, trên tay còn không quên cầm theo một cái ghế dựa ở bàn ăn.

Tô Mộc ánh mắt vô hồn ngồi ở trên giường, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, tóc mai dán chặt vào gương mặt. Nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, cô khẽ nhíu mày tựa hồ có chút hoang mang không biết vì sao Cố Trừng Huy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Em nhìn thấy ba em…Ông từ trên lầu cao nhảy xuống…Cả người đều là máu…" m thanh và ánh mắt của Tô Mộc lúc này đều vô hồn, tại thời điểm yên tĩnh này từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong lòng Cố Trừng Huy.

Anh khoác vai Tô Mộc, đêm thân thể mảnh khảnh của cô ôm vào lòng, lúc này anh mới phát hiện Tô Mộc bây giờ thật gầy: "Đừng sợ, đây chỉ là một giấc mơ thôi. Hiện tại, tất cả đều đã qua…Không cần sợ hãi."

Tô Mộc nhéo lấy cánh tay anh, gắt gao mà nhéo, móng tay cơ hồ cắm sâu vào da thịt Cố Trừng Huy. Nhưng lúc này anh cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, anh phát hiện vốn từ của mình rất nghèo nàn, đến nỗi bây giờ không biết nên an ủi người trong l*иg ngực như thế nào được.



Một lúc sau, Tô Mộc cứ như vậy dựa trong l*иg ngực Cố Trừng Huy nặng nề ngủ thϊếp đi. Anh nhẹ nhàng đặt đầu cô lên trên gối, muốn từ phía sau đầu Tô Mộc rút cánh tay của mình ra nhưng cô lại xê dịch về phía anh, giống như tìm thấy được một cỗ ấm áp nào đó, cô ôm lấy eo anh, lại tiếp tục dịch chuyển về phía trước, giống thực vừa lòng với vị trí này nên nằm yên không nhúc nhích nữa.

Nhưng mà, chình bản thân Cố Trừng Huy cũng không biết, ở thời điểm này, trái tim lạnh lẽo của anh rốt cuộc cũng có một góc sụp đổ.

------------------------------- Khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua tấm rèm cửa màu xanh lam len lỏi vào phòng cũng là lúc Tô Mộc tỉnh dậy.

Đập vào mắt là một mảnh vải trắng như tuyết, chất liệu vô cùng tốt, trơn nhẵn mềm mại, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ. Cánh tay của Tô Mộc theo tấm vải đi xuống, liền chạm được một thứ gì đó giống như da người, đại não Tô Mộc cấp tốc xoay chuyển. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc không có uống rượu nên tự nhiên trí nhớ cũng không có bị mất đi. Cô tinh tường nhớ rõ hôm qua Cố Trừng Huy bị cô giữ lại, nhưng anh không phải là đang ở phòng khách sao, vì cái gì hiện tại lại ở trên giường cô? Xuất hiện ở trên giường cô còn chưa tính nhưng vì cái gì bây giờ cô lại đang ôm Cố Trừng Huy?

"Sờ đủ rồi?" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Tô Mộc.

Tô Mộc nuốt nuốt nước miếng chậm rãi ngẩng đầu lên liền bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt. Cô bất ngờ gỡ bàn tay đang ôm hông Cố Trừng Huy ra, quấn chăn lại để ngăn cách khoảng cách giữa hai người với nhau.

Cố Trừng Huy từ trên giường ngồi dậy. Giấc ngủ của Tô Mộc rất nông, anh sợ đánh thức cô nên cả đêm đều duy trì tư thế này, hiện tại cảm thấy eo đau lưng nhức. Anh từ mép giường đứng lên, quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Mộc quấn chăn lên đến cổ, vẻ mặt có chút hoảng sợ.

Cái biểu tính và động tác này là gì? Giống như thể là ngày hôm qua anh đối với cô làm cái gì đó vậy? Sau đó liền nghe được giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ: "Cố Trừng Huy, ngày hôm qua em không có làm gì với anh đúng không?"

Tô Mộc nhìn anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, đầu óc cân nhắc một chút, hẳn là không có phát sinh cái gì đó đi.

"Nghĩ cũng thật đẹp." Cố Trừng Huy cười khẽ một tiếng sau đó bước chân ra khỏi phòng ngủ.

Khi Tô Mộc đi ra từ phòng ngủ, Cố Trừng Huy đang đứng gọi điện thoại ở ngoài ban công. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ một chút, lại từ ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay lấy ra một cái bàn chải đánh răng và khăn lông chưa qua sử dụng đặt lên kệ rửa tay, sau đó lộp cộp chạy vào phòng bếp.

"Leng keng ----------" tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

"Tới đây ~" Tô Mộc mặc một chiếc tạp dề, một tay cầm muôi, một tay mở cửa. Thời điểm cánh cửa mở ra, trong nháy mắt Tô Mộc ngây ngẩn cả người, Hạ Chinh cũng sững sờ.

Ông chủ cũng quá nỗ lực đi!

"Tô tiểu thư" Hạ Chinh mặt không đổi sắc cùng Tô Mộc chào hỏi: "Tôi tới đưa quần áo cho Cố tổng."

"Nga." Tô Mộc ngốc ngốc cầm lấy túi xách, quay đầu nhìn người đang gọi điện thoại ở ban công: "Cố Trừng Huy còn đang gọi điện thoại, anh có muốn vào nhà ngồi không?"

"Không cần, phiền cô nói với Cố tổng một tiếng, tôi ở dưới lầu chờ anh ấy."

"Được." Tô Mộc đem túi đặt trên sô pha, nhún vai, không phải chỉ là ở nhà cô một đêm thôi sao, Hạ Chinh làm gì mà giống như nhìn thấy quỷ vậy chứ?

Chờ Cố Trừng Huy tắm rửa và thay quần áo xong, thời điểm đi ra liền nhìn thấy một hình ảnh ----------

Trên bàn ăn hình chữ nhật có hai ly sữa bò cùng với hai đĩa sứ trắng. Trên đĩa có bánh mì sandwich đã cắt sẵn, còn có một ít rau củ hồng hồng xanh xanh. Tô Mộc treo tạp dề lên, mái tóc dài đã được cột cao, trong tay cô đang cầm điện thoại chụp vài bức ảnh.

Tô Mộc ấn nút "gửi đi" sau đỏ ngẩng đầu cười rạng rỡ nhìn Cố Trừng Huy: "Anh ăn trước đi, em đi thay quần áo."

Cố Trừng Huy ngồi trước bàn ăn, mấy thứ sặc sỡ trên đĩa là bông cải xanh và cà rốt, sandwich kẹp thịt xông khói và trứng chiên, sữa bò vẫn đang còn nóng, nhưng lúc này vẫn không nóng bằng một chút ấm áp nảy lên trong lòng người đàn ông này.

Tô Mộc vừa đăng một ảnh mới.

Cố Trừng Huy nhìn thấy trên màn hình của chiếc điện thoại trên bàn là hình ảnh hai phần ăn sáng kèm theo dòng chữ: "Ngày 3 tháng 9, một ngày mới bắt đầu ăn ------ sandwich kèm thịt xông khói và trứng chiên của Mộc Mộc."



Ở dưới có rất nhiều bình luận, Cố Trừng Huy cũng không phải là người hay tò mò nhưng anh vẫn theo bản năng cầm lấy điện thoại, click mở bình luận:

---- Nữ thần, sớm ~

---- Nữ thần, sớm ~

---- Hai phần bữa sáng! [doge] [doge] [doge]

(Doge: hình ảnh mấy chú cún, ý chỉ đang ăn cẩu lương)

---- Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra trọng điểm! Đây chính là mùi của gian tình!

---- Nói cho ta, nam nhân kia là ai! [tức giận mắng]

---- Có lẽ là nữ nhân…[Husky] [Husky] [Husky]

……………

Thật là một mớ hỗn độn, Cố Trừng Huy cũng không tiếp tục lướt xuống xem nữa mà buông điện thoại xuống đặt trên bàn.

Tô Mộc mặc một chiếc váy dài màu khói bước ra, thấy Cố Trừng Huy ngồi trước bàn vẫn còn chưa bắt đầu ăn.

Đây là không thích ăn sao?

"Cố Trừng Huy, tay nghề của em bây giờ rất tốt, anh có thể thử xem." Tô Mộc nhỏ giọng nói.

"Ừ." Cố Trừng Huy trầm giọng lên tiếng, cầm lấy sandwich trên đĩa ăn một miếng, bánh mì nướng chín vừa vặn, trứng gà chiên chín tám phần, là độ chín mà anh thích, kết hợp với mùi vị của thịt xông khói quả thật rất ngon giống như cô nói.

--------------------------------

Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy bước ra cửa đã thấy Hạ Chinh đang đứng chờ. Xe của Cố Trừng Huy hôm nay đem đi bảo dưỡng nên sáng sớm anh đã gọi cho Hạ Chinh đến đây đón, thuận tiện bảo anh ta mang theo một bộ quần áo để thay.

Vân Thành thời điểm vào giờ đi làm quả thật rất đông đúc nên Hạ Chinh lái xe rất chậm. Vừa rồi Tô Mộc ngỏ lời muốn đi nhờ xe nên Cố Trừng Huy cũng biết được bây giờ cô đang làm ở một studio nhϊếp ảnh ở tòa C của cao ốc Hoàn Vũ.

"Cố Trừng Huy, hôm qua anh ngủ không tốt sao?" Nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Tô Mộc có chút chột dạ: "Em không phải cố ý lăn lộn anh…"

"Cô cũng biết chính mình lăn lộn?" Cố Trừng Huy lạnh giọng nói.

"Anh kỳ thật có thể nằm xuống, cả đêm duy trì một tư thế như vậy khẳng định rất mệt." Tô Mộc vậy nhưng vẫn không quên được bộ dạng lưng đau eo nhức của người nào đó.

Cố Trừng Huy hừ nhẹ một tiếng.

"Chẳng lẽ là em…Không cho anh…" Tô Mộc thăm dò thử hỏi.

"Cũng không biết là ai, tôi vừa động, liền hừ hừ."

"Em không có hừ hừ…Em chỉ cảm thấy như vậy thật thoải mái, không nghĩ sẽ động…"

Hạ Chinh một đầu hắc tuyến: Tôi cái gì cũng chưa nghe được…

Nhưng mà, hai người mới sáng sớm đã bàn đến cái đề tài này cảm thấy thật sự thích hợp sao?