Chương 20

Năm đầu tiên Tô Mộc tới Vân Thành học đại học cũng chính thức trở thành bạn gái của Cố Trừng Huy, lúc đó cũng thuận lý thành chương gặp được Cố Trừng Huy một chúng phát tiểu.

Đó là buổi tối ngày thứ hai sau tết Nguyên Đán, Cố Trừng Huy lái xe tới cổng trường đón cô. Lúc đó Tô Mộc mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài đến chân, dưới chân đi một đôi giày tuyết, cô yên lặng đứng một bên dậm dậm chân, một bên hướng hai tay hà hơi. Nhìn thấy xe của Cố Trừng Huy, cô vội vàng nhìn anh vẫy tay gọi.

Khi lên xe, Cố Trừng Huy phát hiện khuôn mặt tươi cười của cô đỏ bừng vì lạnh, liền vội vàng bật máy sưởi trong xe lên: "Trước giờ anh không phát hiện ra em lại sợ lạnh như vậy."

"Nơi này không thể so với thành phố S." Tô Mộc xoa xoa tay, không khí ấm áp trong xe làm cô thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Trừng Huy hừ nhẹ một tiếng: "Không phải người ta đều nói, cái lạnh phương Bắc là tấn công vật lý, cái lạnh phương nam là công kích ma thuật sao, sao em không mặc thêm quần áo vào."

Tô Mộc lên xe liền cởi bỏ áo khoác ngoài ra, khi Cố Trừng Huy quay người sang thắt dây an toàn cho người bên cạnh liền biết được tại sao cô lại bị đông lạnh thành như vậy. Thời tiết bên ngoài âm mười mấy độ nhưng cô nãi nãi này cư nhiên bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, phía dưới lộ ra một đoạn cẳng chân trắng tuyết.

"Đây là mẫu mới nhất của năm nay…Hai ngày nữa anh phải đi…Nếu không mặc sợ sẽ không có có cơ hội…" Tô Mộc cúi đầu, càng nói âm thanh càng nhỏ.

Cố Trừng Huy một tay lái xe, một tay xoa xoa đầu cô: "Em ngốc quá, có thể chờ lần sau anh trở về thì mặc a."

Tô Mộc không phục, khuôn mặt nhỏ phồng lên: "Ai biết lần sau anh trở về là khi nào, lỡ như không hợp mùa? Lỡ như kiểu dáng lỗi thời? Lỡ như em béo thì phải làm sao?"

Anh mới nói một câu, tiểu nha đầu này lại bùm bùm nói một đống. Cố Trừng Huy đem tay Tô Mộc nắm vào trong tay mình, ủ ấm cho cô: "Vậy mà không phát hiện em có thể nói như vậy a."

"Anh có phải hối hận rồi hay không?" Đôi mắt Tô Mộc sáng lấp lánh nhìn về phía Cố Trừng Huy.

"Ừ, hối hận." Cố Trừng Huy nhéo nhéo tay cô: "Hối hận không có đem em trói lại sớm một chút."

Sau khi quan hệ giữa hai người đã xác định, Cố Trừng Huy cũng đã nghĩ tới chính mình khi nào liền nổi lên tâm tư với Tô Mộc, là khi cô không thể giải quyết được vấn đề liền đẩy đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ phồng lên, cau mày nói: Cố Trừng Huy, em một chút đều không thích hắn nha; là khi cô dựa vào khung cửa, nói với anh: Thật ra em rất dễ nuôi; hay là vào đêm khuya, cô gửi tới một tin nhắn: [Cố Trừng Huy, hôm nay là sinh nhật em, ba đã đi Mỹ, mẹ cũng đang còn tăng ca, anh có thể cùng em nói một tiếng sinh nhật vui vẻ được không?]

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Tô Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy nhìn cô cười cười: "Không có gì, lát nữa sẽ mang em đi gặp mấy người bạn."

-----------------------------------

Thời điểm Tô Mộc và Cố Trừng Huy đi đến nơi, bên trong đã ngồi một bàn người, cả trai lẫn gái, ước chừng có □□ (Nguyên văn là hai cái ô vuông đó nha) người. Cố Triều Dương, Mạnh Hàn Tùng, Lục Dịch Thành, Liêu Chính Dương, Trịnh Dịch, Thẩm Việt đều đang ngồi ở đó. Trịnh Dịch dẫn theo bạn gái, Mạnh Hàn Tùng trong tay đang ôm một cô người mẫu nhỏ vừa xuất hiện trên trang bìa tạp chí thời trang, còn có một cô gái đặc biệt xinh đẹp tên là Thẩm Tiêu Tiêu, là tiểu thư ngàn kiều vạn sủng của Thẩm gia.

"Yo, yo, yo, nhìn xem ai tới đây?" Mạnh Hàn Tùng mở lời trước: "Trừng Huy, cậu đem chúng tôi đều gọi tới đây, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, gia đây đã uống ba bình trà hoa cúc rồi đấy."

"Ai bắt cậu uống nhiều đâu, hơn nữa uống nhiều thanh hỏa, buổi tối đỡ phải lăn lộn cô nương nhà người ta a." Bọn họ là một đám cậu ấm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên nói chuyện cũng không cần câu nệ. Nhìn thấy có Tô Mộc ở đây nên Mạnh Hàn Tùng cũng không có nói nữa, chỉ cười cười trưng ra một vẻ thiếu đánh: "Còn không nhanh nhanh giới thiệu."



Tô Mộc vốn dĩ có chút khẩn trương, lúc này lại nghĩ đến Cố Trừng Huy vì mua quần cho mình nên đến muộn nên lại càng xấu hổ hơn. Đúng vậy, Cố thiếu gia không thể nhìn cô lộ ra cẳng chân trắng bóc ra bên ngoài nên vào giờ cao điểm lúc sáu giờ tối đã phải đi đường vòng đến trung tâm thương mại mua cho cô một chiếc quần nhung giữ ấm bên trong.

"Bạn gái của tôi." Cố Trừng Huy nắm tay Tô Mộc ngồi vào vị trí: "Về sau nếu như tôi không có ở Vân Thành thì mọi người nhớ chiếu cố cô ấy một chút."

"Trả lại con gái cho nhà người ta đi, tiểu cô nương còn chưa thành niên đâu." Mạnh Hàn Tùng bày ra một bộ mặt khinh thường nhìn Cố Trừng Huy.

Tô Mộc bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu, nghe Mạnh Hàn Tùng nói xong thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh triệt sáng ngời: "Em vừa sinh nhật xong, đã mười tám tuổi rồi."

Lời vừa nói ra, Mạnh Hàn Tùng lập tức bị nghẹn, cô gái này ánh mắt quá thuần lương, quá nghiêm túc, phảng phất như không phải đang cùng hắn đùa giỡn mà chính là thập phần thành khẩn nói với hắn: Em đã mười tám tuổi, không còn là trẻ vị thành niên.

Nghe xong mọi người chợt bật cười haha: "Cố Trừng Huy, cậu nhặt được bảo bối như này ở đâu vậy."

Sau đó, khoảng thời gian Tô Mộc ở Vân Thành vẫn luôn được những người này chiếu cố. Ngày lễ ngày tết, khi Cố Trừng Huy không có ở đây, cô cùng với bọn họ đi ăn cơm, còn nhân đó mà tống cổ được năm ba người theo đuổi. Có thể nói cuộc sống đại học của Tô Mộc được những người này chiếu cố, một đường trôi chảy. Tô Mộc cùng với Đồng Hiểu và Thẩm Tiêu Tiêu còn trở thành một "Bộ ba mỹ nữ", cùng nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất.

A, đúng rồi, vì cái gì mà nói mấy lời này? Thật ra là bởi vì lúc đó Tô Mộc cho người ta cảm giác là một cô gái thanh thuần, ngoan ngoãn nên bọn họ âm thầm đặt cho cô một cái biệt danh gọi là "Tiểu phù dung."

Lúc này, Cố Trừng Huy nhìn tin nhắn mà Mạnh Hàn Tùng gửi đến [Tiểu phù dung trong giây lát liền biến thành xương rồng bà.] liền biết Tô Mộc khẳng định đã xảy ra chuyện. Anh đẩy quân bài trên bàn ra: "Hôm nay tôi mời, bây giờ có việc nên đi trước một bước." Nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe sải bước đi ra ngoài, để lại Lục Dịch Thành, Lục Tiếu và một người đàn ông khác ngơ ngác nhìn nhau.

------------------------- Bệnh viện người đến người đi, trong không khí luôn ẩn ẩn mùi vị của nước sát trùng.

Trong một phòng bệnh, bác sĩ trên người mặc blouse trắng, một tay cầm nhíp, một tay cầm kính lúp nghiêm túc "đi tìm gai." Cô gái đang ngồi trên ghế tên là Trần Thất, là sinh viên khoa toán học của Vân Đại, đang vừa học vừa làm ở studio chỗ Tô Mộc.

"Chị Tô Mộc, cái này sẽ không làm hỏng mặt của em chứ." Khuôn mặt của Trần Thất nhăn lại.

Tô Mộc nhăn mày, nhìn cái nhíp kim loại của bác sĩ đang kẹp một cái gai nhỏ ra khỏi cái cổ trắng ngần của Trần Thất: "Có nghiêm trọng không bác sĩ?"

Bác sĩ đang nhổ gai là một lão thái thái hơn năm mươi tuổi, trên mặt là một chiếc kính lúp dày cộp, bác sĩ đẩy đẩy cái kính trước mắt: "Yên tâm đi cô bé, miệng vết thương rất nhỏ, trở về bôi thuốc đúng hạn thì mấy ngày nữa vết thương sẽ tốt thôi."

Tô Mộc cùng Trần Thất lúc này mới yên lòng. Nhưng mỗi lần cây nhíp hạ xuống lại nhổ lên một cái gai, Trần Thất vẫn không nhịn được mà run lên một cái, Tô Mộc nhìn mà thấy khó chịu, cũng cảm thấy có lỗi với cô bé: "Chị vào nhà vệ sinh một chút, rất nhanh sẽ quay trở lại."

Tô Mộc đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại liền thấy hai người đàn ông đang đứng chờ ở ngoài hành lang. Thời điểm xuống xe, Tô Mộc đã cảm ơn Mạnh Hàn Tùng, cũng nói hắn không cần phải đợi ở nơi này, lát nữa hai người các cô có thể tự bắt xe trở về. Lúc này, không chỉ có Mạnh Hàn Tùng đang tùy tiện ngồi gác chân trên ghế mà còn có cả Cố Trừng Huy đang đứng bên cạnh.

"Thế nào, tiểu Mộc? Cô bé kia không có việc gì chứ?" Mạnh Hàn Tùng thấy Tô Mộc đi ra, vội vàng đứng lên hỏi.

Tô Mộc lắc đầu: "Bác sĩ nói đều là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ lành lại. Chỉ là trên người có tương đối nhiều gai nên lúc này vẫn đang ở bên trong để xử lý."

Mạnh Hàn Tùng gật gật đầu, lại nhìn đến Cố Trừng Huy đang đứng ở một bên, cúi đầu sờ sờ chóp mũi: "Cái kia…Mình đi mua bao thuốc lá…hai người." Lúc này hắn cũng không muốn ở đây để làm một cái bóng đèn chướng mắt.

Mạnh Hàn Tùng vừa đi, chỉ còn lại hai người Tô Mộc và Cố Trừng Huy. Xung quanh có mấy người thấy đôi nam nữ xuất sắc này thì ngẩng đầu nhìn lên nhiều lần. Rất nhiều ánh mắt nhìn qua đây nên Tô Mộc cảm thấy không được thoải mái.



"Cái kia…" Tô Mộc nuốt nuốt nước miếng: "Sao anh lại ở đây?"

Cố Trừng Huy nhìn Tô Mộc một thân sạch sẽ, cũng không có miệng vết thương, liền biết mình bị Mạnh Hàn Tùng lừa. Lại ngại mặt mũi, không thể nói là nghe thấy cô bị thương nên vô cùng lo lắng chạy đến xem. Anh ho nhẹ một tiếng: "Có một người bạn ở tầng trên nên tới đây xem một chút."

"À." Tô Mộc giả vờ gật gật đầu: "Người anh nói đến là anh Trừng An sao, anh ấy ở tầng bốn."

"Ừ." Cố Trừng Huy mất tự nhiên gật gật đầu: "Cô gặp qua anh ấy?"

Tô Mộc lại gật gật đầu, cười khanh khách nhìn anh: "Cố Trừng Huy, đã có người nói với anh chuyện này chưa, mỗi lần anh nói dối đều sẽ không tự giác mà ho nhẹ một tiếng."

Bị lộ rồi.

"Anh đến tìm em sao?" Tô Mộc bước đến gần, ngẩng đầu lên nhìn Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt mi mắt cong cong, nghĩ đến sáng nay cô còn vì mình mà làm một bữa sáng phong phú, trong lòng không tự giác mà mềm xuống: "Có bị thương không?"

Lời này nói ra khiến Tô Mộc cười đến vui vẻ, trên mặt đều là ý cười. Cô duỗi cánh tay trắng nõn đến trước mặt Cố Trừng Huy: "Nếu không, anh thử kiểm tra xem?"

"Đây là bệnh viện." Cố Trừng Huy lạnh giọng nói.

Đây chẳng phải là muốn nói, nếu không phải bệnh viện thì liền kiểm tra sao? Đương nhiên lời này Tô Mộc không có nói ra, cô bỗng dưng nhớ đến người phụ nữ một thân váy đỏ ở Vinh Viên, sắc mặt thay đổi: "Lý Hi Nguyệt khi dễ em!"

"Nhân tình của anh!" Tô Mộc lại nói thêm.

Cố Trừng Huy nhíu mày, anh mơ hồ nhớ ra ngoài cô và cô dâu thì hình như còn một cô gái nữa, vừa nãy Mạnh Hàn Tùng có nói qua cô bị thương nhưng không thể so với cô gái kia được: "Là người khiến cô phải chụp ảnh ngoài trời giữa thời tiết này?"

Tô Mộc sửng sốt, lập tức liền biết vừa nãy Cố Trừng Huy cũng ở Vinh Viên, còn có khả năng thấy rõ mọi chuyện xảy ra: "Quả nhiên là nhân tình!" Tô Mộc nói xong những lời này liền xoay người trở về phòng bệnh, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Vị bác sĩ già sợ đến mức tay run lên, chiếc gai vừa mới rút ra thiếu chút nữa lại muốn chui vào. Tô Mộc cũng nhận ra được mình thất thố nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.

"Chị Tô Mộc, ai khiến chị tức giận vậy?" Trần Thất ngơ ngác nhìn Tô Mộc hỏi.

"Một tên hỗn đãn!"

Ngoài cửa Cố Trừng Huy nghe thấy một tiếng "rầm", cô gái khuôn mặt tràn đầy tươi cười vừa đảo mắt đã cho anh một cái bế môn canh*, có chút khó hiểu, cũng có chút cứng họng. Kỳ thật anh chỉ theo bản năng muốn hỏi xem chuyện này có phải là do Lý Hi Nguyệt làm hay không, ai ngờ cô liền tức giận.

(Bế môn canh: đóng cửa không tiếp)