Chương 27

Rạng sáng lúc bốn giờ, Tô Mộc bị điện thoại của Đồng Hiểu đánh thức.

"Mộc Mộc, lần này cậu thật đúng là có tiền đồ!" Bên kia điện thoại, Đồng Hiểu đang đọc mấy cái bình luận trên mạng: "Mấy người trên mạng đều nó cậu làm rất tốt, đáng đánh."

Trong lòng Tô Mộc "lộp bộp" một tiếng, việc Triệu Hoài có người mới cô định khi nào về tới Vân Thành sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Đồng Hiểu. Rốt cuộc cũng là người phụ nữ hai sáu tuổi mới biết yêu đương lần đầu, ai ngờ liền gặp phải tra nam, vì vậy nên Tô Mộc có chút lo lắng Đồng Hiểu làm việc ngu ngốc. Mà trước mắt, hình như là không giấu được nữa.

"Hiểu Hiểu…" Tô Mộc không biết nên mở miệng như thế nào, Đồng Hiểu bên kia cũng im lặng không nói.

Qua hồi lâu, giọng nói nhàn nhạt của Đồng Hiểu truyền đến: "Mình cùng với anh ta chia tay…mới mười phút trước."

"Ừ, cậu ngoan ngoãn ở nhà, ăn tốt, ngủ tốt, chờ mình trở về."

Nghe Tô Mộc nói như vậy, Đồng Hiểu "phụt" cười một tiếng: "Mộc Mộc, cậu sẽ không cho rằng mình vì tình mà tự sát đấy chứ?" Đồng Hiểu vui vẻ cười nói: "Ba mẹ mình nuôi mình hai mấy năm, mình làm sao có thể vì một tên cặn bả mà làm bị thương bản thân rồi khiến cho những người quan tâm mình lo lắng được."

Đầu kia điện thoại, Tô Mộc không có trả lời nên Đồng Hiểu lại cố nói tiếp: "Mình sẽ hảo hảo ăn cơm, hảo hảo ngủ, chờ cậu trở về. Được không, Tô đại mỹ nhân? A a a, cậu đừng đối với mình như vậy, định đem mình bẻ cong sao?"

"Hiểu Hiểu…" Tô Mộc biết, tuy rằng lúc này Đồng Hiểu vừa nói vừa cười, nhưng trong lòng cô ấy hẳn là rất đau khổ.

"Được rồi, cậu đừng bức lão nương khóc a." Đồng Hiểu dong dài trong điện thoại: "Lão nương coi như bị chó cắn…Có câu nói như thế nào…À…Không trải qua đau thương, làm sao có thể trưởng thành được…Ai…lão nương trong một đêm liền già đi mấy tuổi…"

Sau khi cúp điện thoại đã là năm giờ. Đồng Hiểu có thể thông suốt như vậy làm cho tâm trạng Tô Mộc đang treo lơ lửng cũng có thể buông xuống.

Cô cùng Đồng Hiểu, một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người tùy tiện, nhưng trong xương cốt tính cách lại hoàn toàn tương phản. Tô Mộc giống như một con nhím, một khi bị ngoại lực quấy nhiễu thì sẽ dựng thẳng gai toàn thân lên, một bộ "Người nếu phạm ta, ta tất phạm người", cho dù là "Đả thương địch một ngàn, tổn hại mình tám trăm"; mà Đồng Hiểu lại giống như là rùa đen, cho dù chịu ủy khuất cô ấy cũng chỉ biết rúc vào trong mai rùa, chỉ cần tự bảo vệ mình là được. Bây giờ vừa bị Triệu Hoài lừa gạt nên có lẽ về sau trong chuyện tình cảm sẽ trở nên quyết đoán, mạnh mẽ hơn.

Trong đầu Tô Mộc đang nghĩ tới những chuyện Đồng Hiểu vừa nói, âm báo di động đã liên tục vang lên. Cô click mở weibo, quả nhiên đều là @...

----- Lợi hại, nữ thần của ta!

----- Tiểu tỷ tỷ chẳng những lớn lên đẹp, ngay cả đánh người cũng lợi hại như vậy ~ [good] [good] [good]

----- Loại tra nam này, phải đánh đến khi nghe lời mới thôi!!!

----- Nữ thần không chỉ mỹ mà còn soái! [cho ngươi trái tim] [hôn hôn]

----- Thổ lộ với Mộc Mộc ~

----- Thổ lộ với Mộc Mộc ~

----- Thổ lộ với Mộc Mộc ~

…….

Thì ra vẫn có nhiều người tán thành với việc làm của cô, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt nhau.

Tô Mộc cảm thấy không buồn ngủ nữa nên bắt đầu rời giường rửa mặt, thu thập một chút rồi đi ra ngoài.

Sắc trời còn tờ mờ sáng, Tô Mộc đi lang thang không có mục đích trên bờ cát. Thời điểm Cố Trừng Huy rời giường, xuyên qua cửa kính sát đất, liền nhìn thấy hình ảnh đó -----

Xuyên qua lớp sương mù, chân trời phía đông hơi lộ ra sắc cam, phản chiếu lên cả vùng biển. Trên người người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, đôi chân trần dẫm từng bước lên bãi cát, gió biển từng đợt thổi tới hất tung mái tóc đen nhánh của cô.

Không biết qua bao lâu, sắc trởi càng ngày càng sáng, vùng biển nhiễm một màu cam hồng của bình minh, ngẫu nhiên có một con hải âu bay qua cũng bị nhiễm một lớp màu cam. Khoảnh khắc mặt trời ló ra khỏi áng mây, Tô Mộc bỗng nhiên quay đầu lại, giữa những ánh sáng đầu tiên, khuôn mặt động lòng người hiện lên giống như ôn nhu năm tháng, khiến cho l*иg ngực Cố Trừng Huy có chút rung động.

-------------------------------

Hôm nay là ngày cuối cùng ở thành phố M, sau khi hoạt động kết thúc, công việc cũng hoàn toàn xong.

Tô Mộc đã sớm xem qua lịch trình của hoạt động, mười rưỡi sáng Cố Trừng Huy sẽ có một bài phát biểu trong hoạt động. Cô chưa từng gặp qua một Cố Trừng Huy như vậy, nhưng cô biết, bất luận là ở nơi nào, anh vẫn luôn là tiêu điểm trước đám đông.

Bởi vì lần này tới thành phố M chủ yếu là vì công việc nên trang phục Tô Mộc mang theo hầu hết đều là quần áo, chỉ có một chiếc váy vàng là cô đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Đây là hoạt động du lịch quy mô lớn được tổ chức trong năm nay, không chỉ có thương nhân trong giới mà còn có quan chức cấp cao của chính phủ tham dự, vì vậy công tác bảo an ở đây cực kỳ nghiêm ngặt. Thời điểm Tô Mộc tới hội trường, hoạt động còn mười lăm phút nữa mới chính thức bắt đầu. Hội trường vô cùng rộng, biển người tấp nập, bên phía khu vực khách quý cũng đông đúc người, mấy nhà truyền thông lớn nắm chặt cơ hội này mà bắt đầu phỏng vấn.

"Tô tiểu thư." Nghe có người gọi, Tô Mộc quay đầu lại tìm giọng nói đó, liền thấy Lê Duy Duy đang đứng ở ngoài cửa khu dành cho khách quý. Hôm nay cô ta mặc một thân váy trắng, cả người thoạt nhìn rất tao nhã, giống như một đóa hoa sen trắng.

Tô Mộc dẫm lên đôi giày cao gót màu đen, cười cười đi tới: "Lê tiểu thư như thế nào lại ở đây?"

Lê Duy Duy vẫn không có quên đêm đó, Cố Trừng Huy chính là bị hồ ly tinh này câu đi mất. Chính vì vậy nên lúc này cô ta nhìn Tô Mộc chỉ cảm thấy vô cùng ghen ghét.

Hôm nay trước khi ra cửa Tô Mộc đã cố ý trang điểm nhẹ, sắc môi cô vốn đã hồng, bây giờ lại tô thêm một lớp son mỏng nữa, trông càng dụ hoặc. Một đầu tóc đen nhánh xõa sau lưng, chiếc váy màu vàng ôm lấy dáng người lả lướt, thiết kế không tay, cổ chữ V làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cánh tay trắng nõn. Váy dài đến đầu gối, lộ ra cẳng chân thẳng tắp, cả người thoạt nhìn thanh thoát lại không mất đi vẻ ổn trọng.

Bất quá dù có đẹp cũng chỉ là cái bình hoa. Phụ nữ như vậy bên người Cố Trừng Huy không thiếu, cuối cùng rồi cũng sẽ bị ném qua một bên. Trong lòng Lê Duy Duy độc ác suy nghĩ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đoan trang: "Phía trước có mấy phóng viên hẹn phỏng vấn," ngụ ý rất rõ ràng, xinh đẹp thì có ích gì, bất quá cũng chỉ là cái bình hoa trang trí thôi.

Tô Mộc nhàn nhạt cười, cô biết vì sao Lê Duy Duy cứ muốn nhằm vào cô như vậy, nhưng Tô Mộc cô chính là không muốn cho cô ta được như ý muốn: "Lê tiểu thư là danh nhân, mấy ngày trước Cố tổng còn khen ngài tri thức hào phóng." Nghe Tô Mộc nói như vậy, trong mắt Lê Duy Duy hiện lên một tia sáng. "Bất quá…" Tô Mộc dừng một chút: "Anh ấy nói là…vẫn thích kiểu người giống như tôi hơn."

"Cô!" Lê Duy Duy tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tô Mộc lại đứng một bên cười xinh đẹp.

Hoạt động lập tức liền bắt đầu, nhân viên an ninh nhanh chóng sắp xếp lại hội trường, mở ra một lối đi dành cho khách quý. Cánh cửa phòng vip được đẩy ra, đi phía trước là hai người đàn ông mặc tây trang giày da. Một người là chính khách cao cấp, một người là tổng giám đốc của tập đoàn Kim An. Nhưng có lẽ, rất nhanh cũng sẽ trở thành chủ tịch của Kim An.

Hôm nay Cố Trừng Huy mặc một bộ tây trang được thiết kế riêng, sơ mi trắng, cà vạt màu lam, màu sắc trầm ổn khiến cả người anh nhìn có vẻ thâm trầm nội liễm hơn.

Cô gái đứng bên cạnh Tô Mộc ghé tai nói với bạn của mình: "Mau xem mau xem, phía trước chính là Cố Trừng Huy, nhìn thật soái a."

"A a a, mình nếu có thể ngủ với anh ấy một đêm, đời này xem như sống không uổng phí." Một nữ sinh khác thấp giọng la hét.

Người bên cạnh liếc mắt một cái: "Cậu cao một mét bảy sao?! Chân có dài sao?! Là một võng hồng sao?! Cho nên, nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi."

Tô Mộc đứng một bên cảm thấy có chút buồn cười, Cố Trừng Huy bây giờ cũng thật đắt giá. Còn tốt, cô đã quay về. Hơn nữa, cô có mét bảy, có chân dài, có mặt võng hồng, có phải có thể ngủ hay không?

Tô Mộc tà ác nghĩ…

Cố Trừng Huy liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang đứng dựa ở tường, một thân váy vàng, phá lệ chói mắt, giống như đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cô cười đến xinh đẹp vô cùng, nụ cười kia làm anh cảm thấy có chút không khỏe, cảm giác như chính mình không có mặc quần áo đi đi lại lại ở nơi này. Bất quá, nháy mắt anh liền nhìn xuống chỗ cổ tay của cô, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc vòng tay. Bởi vì bên người còn có lãnh đạo nên Cố Trừng Huy cũng không dừng lại nhiều mà đi ngang qua Tô Mộc.

Sau khi khách quý đi vào hết, âm thanh trào phúng của Lê Duy Duy lại vang lên: "Có vài người chính là không tự hiểu lấy mình, cái gì mà thích? Cố tổng ngay cả một con mắt cũng chưa từng nhìn cô."

Tô Mộc lười cùng cô ta tranh chấp, cô nhìn thấy Hạ Chinh đang hướng phía này đi tới, trên mặt còn có chút nôn nóng.

"Hạ tiên sinh." Lê Duy Duy mở miệng chào hỏi, cô ta biết đây là thư ký của Cố Trừng Huy. Hạ Chinh lịch sự đáp lại sau đó quay sang nói với Tô Mộc: "Tô tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn phiền cô một chút, chờ lát nữa có người tới đây đưa thuốc, phiền cô ký nhận giúp tôi. Hôm nay an ninh ở đây có chút nghiêm ngặt, tôi đi ra đi vào không tiện cho lắm."

"Đưa thuốc?" Tô Mộc khó hiểu.

"Cố tổng nói, người đưa thuốc không có giấy tờ chứng minh nên không vào đây được, làm phiền cô rồi." Cũng may gặp được Tô Mộc ở đây, Hạ Chinh cảm thấy việc này nhờ Tô Mộc tuyệt đối là thích hợp.

"Nói thì dễ." Tô Mộc giơ di động lên: "Người giao làm sao biết số của tôi để gọi đây?"

Hạ Chinh bật cười, vội vàng đưa số điện thoại cho Tô Mộc, sau đó liền đi vào trong.

---------------------

Sau khi lãnh đạo đọc xong diễn văn sẽ đến bài phát biểu của khách quý. Người phát biểu đầu tiên chính là một giáo sư của Vân Đại, là một lão tiên sinh đã gần tám mươi tuổi, ông vừa bước lên bục mọi người phía dưới đều vỗ tay nhiệt liệt.

Trong lúc vị giáo sư phát biểu, Tô Mộc đi ra khỏi hội trường một chuyến, cô chạy ra cửa khách sạn nhận lấy thuốc. Chờ đến khi quay vào, ánh đèn trong hội trường đều tắt, trên màn hình LED lớn đang phát một đoạn video, đó là một đoạn phim quảng cáo về hệ sinh thái biển.

Đại dương xanh biếc, khung cảnh dưới nước tràn đầy màu sắc, những chú cá nhỏ với đủ hình dạng bơi xung quanh những khóm san hô, sò hến, sao biển, sứa cùng các loại tảo biển tràn đầy màu sắc nhẹ nhàng chuyển động, một mảnh yên lặng mà lộng lẫy của thế giới dưới nước.

Video phát xong, nữ MC xinh đẹp cầm micro lên, câu chữ rõ ràng: "Người tiếp theo lên phát biểu chắc hẳn mọi người đều không xa lạ lắm, ngài ấy vừa được bầu là một trong một trăm nhà lãnh đạo doanh nghiệp trẻ xuất sắc, xin mời tổng giám đốc của tập đoàn Kim An, Cố Trừng Huy tiên sinh."