Chương 37

Lần này Tô Mộc tắm rất nhanh. Cố Trừng Huy mới xử lý xong hai tập tài liệu trong tay, trả lời một cuộc điện thoại, lấy một ly nước, khi anh từ quầy bar quay ra đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm từ bên trong mở ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân trắng nõn nà.

Sau đó, Cố Trừng Huy nhìn thấy cô bước ra vô cùng hiên ngang. Trên người mặc bộ quần áo màu xám của anh, khó khăn lắm mới che đi một phần đùi của cô, ống tay áo dài bị cô kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảng. Tóc của cô quấn khăn ướt sũng, trên trán có vài sợi lòa xòa, vài giọt nước trượt dọc theo cổ áo chảy xuống, chạm tới đường cong tinh xảo. Có lẽ là bởi vì vừa mới tắm xong, khuôn mặt tươi cười trắng nõn đã bị nhuộm một tầng hồng nhạt.

Đúng là mỹ nhân vừa tắm xong, quản nhiên là hoạt sắc sinh hương.

Tô Mộc nhìn người đàn ông đang cứng ngắc trước mặt thì có chút khinh thường. Hừm, ai nói phụ nữ mặc áo sơ mi trắng là quyến rũ nhất, trong vấn đề này, trọng tâm chính là khuôn mặt và dáng người, được chứ?

Sau đó, Tô Mộc cảm thấy trước mắt đen kịt, bên tai truyền đến giọng nói tức giận của người đàn ông: "Mặc quần vào!"

Tô Mộc kéo cái quần dài trên đầu xuống, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng đấu tranh cho chính mình: "Anh nói mặc là phải mặc sao!"

"Đã bảo em mặc quần vào, sao em không nghe lời?!"

"Anh nói không giữ lời! Anh nói cái gì cũng không tính!"

Cố Trừng Huy chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn lại: "Nếu em còn lải nhải, tối nay liền ra ban công ngủ cùng Tiểu Mễ."

Tô Mộc chợt dừng, nhe răng cười: "Em không dài dòng, sẽ ngoan ngoãn, em ngủ cùng anh được không?"

Cố Trừng Huy: "……"

Sau đó, "rầm" một tiếng, Cố Trừng Huy đóng sầm cửa nhốt bản thân vào bên trong phòng.

Trong phòng ngủ Cố Trừng Huy bực bội kéo cúc áo sơ mi, Tô Mộc, một người phụ nữ táo bạo, thách thức giới hạn của anh hết lần này đến lần khác.

Cố Trừng Huy cởϊ áσ, để lộ phần thân trên săn chắc và vòng eo cong gợi cảm. Cơ bắp trên cơ thể anh rất đẹp, không phải loại to lớn ngấn mỡ, đều và mịn, tràn đầy hormone nam tính.

Cố Trừng Huy vội đi vào tắm nước lạnh, sau đó mặc vào một chiếc áo phông trắng và quần dài màu đen, tóc trên đầu vẫn đang còn ướt. Lúc bước ra ngoài, anh vừa trả lời điện thoại vừa lấy khăn lau tóc. Đầu dây bên kia là Cố Triều Dương gọi tới nhờ anh ngày mai đến đón Cố Y vì là cuối tuần.

TV trong phòng khách đang bật, đây có lẽ là lần đầu tiên anh bật TV kể từ khi mua nó về. Trên màn hình đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Tô Mộc đang ngồi trên ghế sô pha xem nó một cách say sưa, mái tóc của cô vẫn đang còn ướt xõa phía sau lưng. Hình ảnh bình dị mà mềm mại, khiến Cố Trừng Huy cảm thấy đây là một chút tốt đẹp mà ông trời dành cho anh.

Tô Mộc quay đầu lại, nhìn thấy Cố Trừng Huy ở phía sau, cô vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống cùng nhau.

Cố Trừng Huy cau mày, nhìn chằm chằm vào TV trong vài giây, rốt cục cái thể loại hoạt hình này có gì hay.

“Anh không biết bộ truyện tranh này sao?” Tô Mộc nhướng mày không quay đầu sang cũng có thể biết rõ Cố Trừng Huy nhất định đang bày ra vẻ mặt khinh thường. Cô tự nhủ: “Conan rất thú vị, dễ thương, ngốc nghếch, hơn nữa còn rất thông minh.” Nói xong còn không quên ném vào miệng một hạt đậu phộng.

Cố Trừng Huy lúc này mới phát hiện trên bàn có hai hộp đồ ăn vặt. Mới có một lát mà cô đã có thể gọi thêm hai phần đồ ăn.

Điện thoại còn chưa cúp, Cố Triều Dương ở đầu bên kia mơ hồ nghe thấy một giọng nữ, liền sửng sốt. Cô ấy lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại để xác nhận rằng trên màn hình có phải chính là hai chữ "Trừng Huy" hay không. Không sai a?

Sau đó, Cố Triều Dương liền nghe thấy:

"Đêm nay ăn không đủ no sao?"

"A?"

Cố Trừng Huy nhìn đến mấy cái hộp gồm cánh gà kho, củ sen om và đậu phộng. "Xem ra thật là không được no."

Anh đặt khăn lên đầu Tô Mộc, "Sao tóc em vẫn còn ướt?"

Tô Mộc quay lại, kéo khăn tắm ở bên cạnh, cười nói: "Vậy anh lau giúp em."

Nhìn thấy ý cười trong đôi mắt cười của cô, Cố Thừa Huy ném điện thoại lên sô pha, bất đắc dĩ cầm khăn tắm xoa lên đầu cô.

Tô Mộc vỗ vỗ tay của anh, "Cố Trừng Huy, nhẹ tay chút!"

Cố Triều Dương không còn mặt mũi nào để nghe tiếp... Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không? Bây giờ cô nên không nên quấy rầy đến hai vị nhân gia này có phải hay không?

Cố Triều Dương im lặng cúp điện thoại.

——

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc bị tiếng chuông cửa "Đinh dong đinh dong" đánh thức. Cô nằm trên giường ngơ ngác mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, mới 6 giờ 50

Chuông cửa vang lên một hồi lâu, vẫn không có người ra mở cửa. Tô Mộc chậm rãi đi dép lê, ngơ ngác bước qua phòng khách. Cửa ban công đóng lại, Cố Trừng Huy đã mặc quần áo chỉnh tề, đang nói chuyện điện thoại.

Tô Mộc ngáp một cái, hai mắt còn đang lim dim buồn ngủ cùng với cái đầu như ổ gà cứ như vậy ra mở cửa liền nhìn thấy Cố Triều Dương thần thái sáng lạn đang cười tủm tỉm nhìn cô.

“Này, Tiểu Mộc, chúng ta lại gặp nhau.” Cố Triều Dương mặc một bộ vest chuyên nghiệp với phong cách trang điểm tinh tế, nở một nụ cười ý vị thâm trường nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc nhíu nhíu mày, sau đó giật mình một cái: "Chị Triều Dương?!"

Cố Triều Dương vỗ vỗ vai cô cười: "Sao lại ủ rũ như thế? Hẳn là do tối hôm qua vất vả đi, tên nhóc kia cũng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc."

“?” Tô Mộc không hiểu.

“Chị là người từng trải, không cần phải xấu hổ.” Cố Triều Dương từ trước đã rất thích Tô Mộc, bây giờ nhìn thấy cô gái trong lòng em trai mình đứng trước mặt thì càng vui mừng.

Cố Trừng Huy cúp điện thoại, vừa đi vào liền thấy Cố Triều Dương cười như mẹ già, nhìn Tô Mộc nhẹ nhõm cả người, bước nhanh về phía trước, "Xem ra gần đây Chu Thiếu Thần rất bận?"

Cố Triều Dương không được tự nhiên sờ sờ mũi: "Chị đây là muốn nói với em lát nữa đừng quên tới Star đón Cố Y."

Không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của Cố Trừng Huy đang nhìn mình, Cố Triều Dương nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, cũng không thèm bước vào nhà mà vội vàng quay gót giày bỏ đi.

Tô Mộc có chút không hiểu nhìn Cố Triều Dương tinh thần sáng lạn tới, sau đó lại vội vã rời đi, đầu óc của cô vẫn còn đang trong tình trạng chết máy.

“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì.” Cố Trừng Huy đóng cửa lại: “Về sau phải nhìn rõ ngoài cửa là ai, sau đó mới mở cửa.”

“Chị Triều Dương cũng sẽ không mở sao?” Tô Mộc hỏi ngược lại.

"Không mở."

"Tại sao?"

Cố Trừng Huy quá hiểu tính cách của Cố Triều Dương, chị ấy sao có thể mới sáng sớm đã chạy tới chỉ để nhắc nhở anh đi đón Cố Y. Chắc chắn là do ngày hôm qua nghe thấy tiếng Tô Mộc qua điện thoại, sáng sớm liền vội vàng chạy tới, xem chuyện cười.

Người phụ nữ vừa thức dậy mái tóc còn hơi bù xù, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt hơi ngấn nước, giống như một loại động vật ăn cỏ nào đó. Cố Trừng Huy vươn tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô: "Bởi vì thỏ nhỏ ngoan ngoãn."

???

Một lúc sau, Tô Mộc mới hiểu ra lời của Cố Trừng Huy: Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra ...

Thật trẻ con!

“Sao em vẫn còn thất thần, đi đánh răng rửa mặt đi.” Cố Trừng Huy vừa giục cô vừa đi vào phòng bếp.

Cho dù lúc trước anh là Cố thiếu gia hay Cố tổng bây giờ thì trong từ điển đều sẽ không có hai từ "nấu ăn". Hai mươi phút sau Tô Mộc từ phòng tắm đi ra, trên bàn chỉ có hai lát bánh mì nướng cùng một hộp sữa.

“Em còn tưởng rằng ít nhất anh sẽ chiên cho em một quả trứng.” Tô Mộc chán ghét nhéo nhéo một mảnh bánh mì đen: “Cái này anh có chắc ăn được không?

“...” Cố Trừng Huy có chút bực bội: “Quên đi, ra ngoài ăn vậy.” Sau đó, anh xoay người đi lấy chìa khóa xe.

“Đừng nha.” Tô Mộc gọi anh. Ngón tay mảnh khảnh xé một vòng tròn trên mép bánh mì, phần cháy đen đã bong ra, chỉ còn một trái tim tình yêu to bằng đồng xu nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại: “Anh xem, như vậy là có thể ăn được rồi, bữa sáng tình yêu nha!"

Cố Trừng Huy bình tĩnh nhìn Tô Mộc vài giây, đáy mắt hiện lên ý cười: "Ngốc."

Vừa mới ăn xong "bữa sáng tình yêu", chuông cửa lại vang lên.

Tô Mộc nhìn Cố Trừng Huy với bằng mắt: Anh có muốn mở cửa không?

"Có lẽ là Hạ Chinh."

Tô Mộc mở cửa, quả nhiên là trợ lý Hạ đang đứng bên ngoài, trên tay cầm một túi giấy. Khi nhìn rõ người mở cửa là ai, Hạ Chinh hơi giật mình.

Đây là muốn tiến vào “tẩm điện” sao!

Mặc kệ kích động cực lớn trong lòng, trợ lý Hạ vẫn phát huy được tính chuyện nghiệp, nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn đem túi trong tay cung kính đặt vào tay Tô Mộc: "Tô tiểu thư, Cố tổng phân phó cho tôi chuẩn bị."

Cảnh tượng này mới giống nhau làm sao.

Tô Mộc cầm lấy túi: "Có muốn vào trong ngồi không?"

Hạ Chinh cảm thấy hiện tại Cố Trừng Huy chắc chắn không muốn bất cứ ai làm phiền thế giới hai người của mình, vì vậy anh ta nói vọng vào trong: "Tôi sẽ đợi ở tầng dưới. Phiền Tô tiểu thư nói với Cố tổng một tiếng, chín giờ sáng sẽ có một cuộc hẹn với Phùng tổng của Thân Mậu."

Tiễn Hạ Chinh đi, Tô Mộc trở lại phòng khách, lấy quần áo trong túi ra, từ trong ra ngoài gọn gàng ngăn nắp, vậy mà lại khá giống phong cách của cô. Cô mặc lên quần jean và áo phông rồi bước ra ngoài, Cố Trừng Huy đã đợi sẵn ở cửa.

“Cố Trừng Huy, anh có nhìn trộm em thay quần áo không?” Tô Mộc liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt đầy nguy hiểm: “Nếu không, làm sao anh biết được số đo của em?!”

Cố Trừng Huy đánh giá người phụ nữ đang giả bộ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Anh lại còn không biết em nặng mấy cân mấy lạng sao?"

Tô Mộc cảm thấy mình nhất thời đuối lý, cô muốn ít nhất phải thắng một hiệp, nếu không sau này sẽ bị người đàn ông này ăn sạch sẽ. Cô khoanh tay trước ngực, môi đỏ nhẹ mở: "Anh Cố, anh có thể đã quên rằng Hạ Chinh cũng là một người đàn ông."

Ngài yêu cầu một người đàn ông chuẩn bị quần áo cho người phụ nữ của mình, kể cả nội y nhỏ bé của cô ấy, ngài nghĩ có phù hợp không?

Quả nhiên, sắc mặt của Cố Trừng Huy trở nên đen thui.

——

Trên đường đi, Hạ Chinh lái xe thận trọng, vẻ mặt của ông chủ lúc này thật đáng sợ, có phải hôm qua bị Tô tiểu thư đuổi ra khỏi giường rồi không? Rõ ràng là một bộ dáng không hài lòng... Nhưng tâm trạng của Tô tiểu thư có vẻ rất tốt, còn đang ngân nga một giai điệu nhỏ nữa kia kìa.

Thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa ra. Mau lên mở ra, tôi muốn vào nhà. Không mở, không mở, ta không mở, mẹ chưa trở về, ai cũng không mở...