Chương 46

Sau lần thứ hai mươi lăn lộn trên giường, Tô Mộc vẫn cảm thấy giống như đang mơ.

Không phải thật, thật sự quá không chân thật.

Cô đã thực sự trở thành bạn gái của Cố Trừng Huy một lần nữa.

Không, phải là vị hôn thê.

Lần nhảy vọt này, thậm chí là một bước nhảy vọt, khiến cho Tô Mộc có chút khó thích ứng nổi.

Nhưng sau khi bình tâm suy nghĩ kỹ lại, Tô Mộc cũng có chút phiền muộn.

Theo ý muốn chăm sóc Cố Trừng Huy, thời gian này, chẳng phải cô đã theo đuổi anh với tư cách là hôn thê của anh sao?

Đây chuyện gì vậy?!

Sao lại có chuyện trêu đùa người khác như vậy?

Cố Trừng Huy, tên hỗn đản này!

Tô tiểu thư lần nữa lấy lại địa vị, sau khi cân nhắc kỹ càng, phát hiện càng thấy không thể bình tĩnh.

Mộc Mộc: Hiểu Hiểu, mình bị đùa cợt, cần được an ủi... [tủi thân] [tủi thân] [tủi thân]

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Ai lại dám to gan lớn mật như vậy?!

Tô Mộc liếc nhìn cái tên WeChat mới đổi của Đồng Hiểu, khuôn mặt lãnh đạm của Cố Trừng An bất giác hiện lên trong đầu cô, liền cảm thấy ớn lạnh.

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Nói tên đi, chị đây sẽ thay mặt cho mặt trăng đi tiêu diệt người đó!

Mộc Mộc: Hiểu Hiểu, cậu vẫn tốt chứ? Anh bác sĩ bị cậu cưa đổ rồi à?

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Tiểu ca ca vẫn đứng vững chưa đổ! [Ôm ôm]

Mộc Mộc:...

Tô Mộc cảm thấy rằng chủ đề này hơi lạc hướng. Mà Đông Hiểu lại gõ chữ cực nhanh ——

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Cậu và Cố Trừng Huy lại sao thế?

Mộc Mộc: Làm sao cậu biết là anh ấy?

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Có mình ở đây, cậu đừng giả bộ nữa, được không...

Mộc Mộc: Được rồi.

Lúc này, Đồng Hiểu đang ngậm bút trong miệng, ngẫm nghĩ về kịch bản mới của mình. Cô nàng có thói quen dùng bút viết tất cả ý tưởng vào một cuốn sổ nhỏ. Qua một lúc lâu vẫn Tô Mộc ỏ đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh, Đồng Hiểu đang định dùng bút viết thêm một chi tiết thì Wechat vang lên âm thanh nhắc nhở ——

Mộc Mộc: Cố Trừng Huy nói với mình là chúng mình lúc trước chưa từng nói chia tay. Có phải nghĩa là chúng mình thực ra vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn trai bạn gái? Á, không đúng, phải là hôn phu, hôn thê...Vậy thì thời gian này mình đang làm mấy cái linh tinh gì vậy chứ?

Đồng Hiểu hộc máu, nửa đêm ngược chó là vô đạo đức nhất.

Anh bác sĩ thật quyến rũ: Tô đại mỹ nhân, loại việc show ân ái này, đủ rồi, đủ rồi.

Mộc Mộc: [cau mày]

——

Sáng hôm sau, Cố Trừng Huy bay đến Mỹ, còn Tô Mộc thì dọn đến căn hộ của Cố Trừng Huy dưới danh nghĩa mới của mình là "vị hôn thê".

Ô Mễ bị bệnh tỏ ra cực kỳ ỉ lại vào Tô Mộc. Chẳng hạn, buổi sáng kéo giày của cô không cho cô ra ngoài, sau khi không có kết quả thì liền nhìn cô với đôi mắt ngấn nước khe khẽ kêu, ví dụ như khi Tô Mộc đang gõ máy tính, nó sẽ uể oải nép vào bên trên máy tính, nhân lúc Tô Mộc đi lấy nước liền chuyển lên trên bàn phím ngủ. Lần khác, vào đêm đầu tiên Tô Mộc chuyển đến, Ô Mễ từ bỏ căn biệt thự năm sao trên ban công rồi uể oải nép mình trong chăn bông của Tô Mộc, đuổi cũng không đi...

Tô Mộc đã từng nghi ngờ rằng mình đã mở nhầm hệ thống. Cố Trừng Huy có tính cách như vậy, sao lại có thể nuôi một con mèo dính người như thế?

Được một tuần, nói nhanh cũng nhanh, khi Tô Mộc lật lịch, phát hiện còn chưa đầy một tuần nữa là lên đường đến đảo Trường Mai, nói chậm cũng chậm, chậm đến mức Tô Mộc phải tính từng ngày. Sao Cố Trừng Huy vẫn chưa quay về.

Đã nói là một tuần cơ mà? Quá hạn không về thì thôi đi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có...

Mùa này ở Vân Thành, nhiệt độ đã xuống rất thấp. May mắn thay, vào mùa đông miền Bắc, trong nhà rất ấm áp. Tô Mộc và Ô Mễ, một người một mèo nằm trên ghế sofa.

“Mày nói xem, khi nào chủ mày mới quay về?” Tô Mộc đi theo Ô Mễ.

"Meo meo ~"

“Anh ấy sẽ không chạy trốn, không cần hai người chúng ta nữa chứ?” Tô Mộc vừa vuốt lông vừa tưởng tượng hình ảnh chính mình ngàn dặm đi tìm chồng, tâm tình kích động.

"Meo meo ~"

Tô Mộc cúi đầu nhíu mày thanh tú: "Ô Mễ, mày nói cái khác được không?"

Ô Mễ ngẩng đầu với khuôn mặt bánh bao: "Meo meo ~"

Tô Mộc: "..."

——

Lúc này, trước màn hình quảng cáo trên đường phố Manhattan, một cậu bé người Trung Quốc đang đứng. Cậu bé đút hai tay vào túi chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá, khuôn mặt trắng nõn mềm mịn đang nhìn món khoai tây chiên và humburger trên màn hình.

Cố Trừng Huy vừa đi ra từ khách sạn vừa nói chuyện điện thoại, khi anh ngầng đầu lên thì thấy một bé trai đang đứng. Cậu bé có một đôi mắt sáng ngời, lông mi rậm rạp phủ bóng dưới đáy mắt, sau đó không nhịn được nuốt nước miếng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Do you like this?"

Trên đầu có một giọng nam, đứa nhỏ quay đầu lại, liền nhìn thấy chàng trai cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt, ngang với tầm mắt của cậu. Cậu bé khẽ nhíu mày, "Vị tiên sinh này, chú biết cháu sao?"

Cậu bé nói tiếng Trung chuẩn, giọng nói nhỏ nhẹ.

Cố Trừng Huy mỉm cười lắc đầu, đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của cậu bé, "Cháu rất thích ăn món này sao?"

"Chú sẽ mời cháu ăn sao?"

Cố Trừng Huy gật đầu, "Có thể."

Một đôi mắt sáng ngời bất giác lộ ra một chút cảnh giác, nhưng cậu bé lại lắc đầu, “Mẹ của cháu nói, những kẻ dùng đồ ngon để dỗ trẻ con là kẻ xấu!” Sau đó, cậu bé đi trên đôi chân ngắn ngủi của mình. hậm hực chạy đi, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, trong mắt hiện lên dòng chữ: Chú này xấu xa quá!

Cố Trừng Huy đứng đó có chút ngẩn người, anh đây là... bị ghét bỏ sao?

——

Ngày hôm sau, trời có chút nắng kèm theo gió nhẹ. Gió tây bắc thổi suốt hai ngày cuối cùng cũng đã dứt hẳn. Bầu trời trong xanh như gột rửa, nắng ấm khiến người ta trở nên lười biếng.

Buổi chiều, Tô Mộc ngồi trước bàn làm việc thẫn thờ một chút. Khi Tưởng Vân Chu đi ngang qua, anh gõ bàn của cô, "Mọi người đều sắp điên luôn rồi, em sao lại nhàn nhã tự tại vậy."

“Dựa theo phân phó của ông chủ Tưởng.” Tô Mộc ngáp một cái, chớp mắt nhìn Tưởng Vân Chu kiêu ngạo.

"Tối nay có một hội sách. Là mẹ một người bạn của tôi mở. Em đi giúp đỡ một chút được chứ?"

Tô Mộc nhướng mày, "Việc công hay việc tư?"

“Việc tư.” Tưởng Vân Chu mỉm cười, “Tôi coi như em tăng ca, sẽ trả tất cả chi phí.”

“Mượn việc công làm việc riêng a.” Tô Mộc ném xuống một câu sau đó cầm theo máy ảnh trên bàn đi ra ngoài.

Hội sách được tổ chức vào lúc 7 giờ tối tại tòa nhà Quang Minh của Đại học Vân Đại.

Khi Tô Mộc đến, đang là bốn giờ rưỡi. Vừa đúng thời điểm tan học. Khuôn viên trường đông nghịt người, sinh viên đi bộ từng nhóm theo hướng ký túc xá hoặc thư viện, thỉnh thoảng sẽ có nam sinh đạp xe đạp đi qua, xung quanh lại vang lên một trận xôn xao.

"Nhìn kìa, Bùi Thiệu bên Khoa toán!"

Tô Mộc nhìn bóng dáng của thiếu niên, cười cười.

Khoảnh thời gian ở đại học thật sự rất đẹp, có lẽ đây chính là thanh xuân.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngọc trai và quần jean, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dáng dài. Nhìn qua cũng có thế thấy được hình ảnh của một sinh viên.

Tô Mộc hỏi một đồng học xem chỗ bán đồ lưu niệm ở đâu. Cuốn sách mà hôm trước Cố Trừng Huy nói qua, Tô Mộc vẫn luôn nhớ rõ.

Đi theo con đường mà đồng học kia nói, Tô Mộc nhìn thấy chữ "Cửa hàng đồ lưu niệm Vân Đại" bên cạnh quán cà phê ven hồ.

Trong tiệm có rất nhiều món quà lưu niệm, bưu thϊếp, áo sơ mi văn hóa, móc khóa... Tô Mộc nhìn thoáng qua liền thấy một cuốn sách nhỏ vô cùng bắt mắt - "Những năm đó, mỹ thực Vân Đại mà bạn theo đuổi".

Tô Mộc mở tập sách nhỏ, thích thú đọc nó, khẽ cau mày khi thấy điều gì đó mà cô không đồng tình. Nhân viên bán hàng trong cửa hàng cơ bản đều là sinh viên vừa học vừa làm, nhìn thấy vẻ mặt không ngừng thay đổi của Tô Mộc thì bước đến nói nhỏ: "Xin chào, bạn học, tôi có thể giúp gì cho bạn?"

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, "Không, tôi chỉ là có chút kích động khi nhìn thấy thứ này." Cô chỉ vào tập sách trong tay, "Đây đều là do sinh viên trong trường biên soạn?"

"Đúng vậy, phải mất một thời gian khá dài để biên soạn.” Cô gái dừng lại, “Chị cũng học Vân Đại phải không?

“Ừm.” Tô Mộc gật đầu, “Tôi là khóa 09 khoa tiếng Trung.”

“Vậy ạ, em cũng học khoa tiếng Trung. Em tên là Nhạc San San.” Cô gái nở một nụ cười thật tươi, “Chào học tỷ, hoan nghênh chị quay lại trường."

Hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ thì một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, "Xin chào các bạn học, tôi xem trên tài khoản công khai của trường thì nhìn thấy bộ sưu tập ảnh những năm 80 của Vân Đại, không biết bây giờ có còn bán không?"

Tô Mộc quay đầu nhìn lại, người phụ nữ trước mặt khoảng bốn mươi tuổi. Nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt. Trên người mặc một bộ sườn xám nhung tơ dài đến đầu gối. Mái tóc được búi cao, chỉ kẹp một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai đơn giản, cả người nhìn qua giống như một quý phu nhân bước ra từ thời Trung Hoa Dân Quốc.

Ánh mắt của người phụ nữ cũng ở trên người Tô Mộc vài giây, sau đó quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Nhạc San San: "Tôi có thể xem qua bộ ảnh kia không."

Nhạc San San lấy ra một cuốn album có bề ngoài khá giản dị, cô ấy nhiệt tình giới thiệu nguồn gốc sâu xa của cuốn album này. Cuối cùng còn không quên mở miệng hỏi: "A di, dì cũng là học sinh của Vân Đại sao?"

Người phụ nữ khẽ gật đầu và mỉm cười với cô, "Khi tôi còn học ở Đại học Vân Đại, có lẽ cô vẫn chưa chào đời."

"Thật sao? Dì học khóa nào, chuyên ngành gì vậy ạ?"

"Khóa 83, Khoa tiếng Trung."

Nhạc San San sửng sốt, "A, hôm nay thật đúng là một ngày tốt lành, để em gặp được hai vị tiền bối cùng khoa."

Tô Mộc cũng ngẩn người một chút, lễ phép cười với người phụ nữ kia, "Cháu khóa 09."

Vì vậy, vào một buổi chiều ấm áp đầu đông, ba thế hệ già, trung niên và trẻ tuổi của khoa Tiếng Trung Vân Đại gặp nhau trong cửa hàng lưu niệm nhỏ này.

Buổi tối, Tô Mộc ăn một chút đồ trong căng tin của trường rồi vội vã đến tòa nhà Quang Minh.

Tòa nhà Quang Minh được một cựu sinh viên tên là Trần Quang Minh xây dựng cho Vân Đại. Các sinh viên của Đại học Vân Đại đã đặt biệt danh cho tòa nhà này là "đỉnh Quang Minh". Khi Tô Mộc còn đi học, cô đã từng đứng ở tầng dưới trong "đỉnh Quang Minh", hùng hồn nói với Đồng Hiểu: Sau này khi kiếm được tiền, mình cũng sẽ quyên góp một tòa nhà cho trường.

Hai mươi phút trước khi hội sách chính thức bắt đầu, rất nhiều người đã tập trung ở “Sảnh Đào Lí”. Trước khi đến, Tô Mộc đã liên lạc với bên kia theo số điện thoại mà Tưởng Vân Chu cho, người bên kia họ Kiều, bảo cô đến nơi thì gọi cho mình.

Tô Mộc đang đứng bên ngoài Sảnh Đào Lí, vừa cúp điện thoại không bao lâu liền nhìn thấy hai người phụ nữ từ phòng khách VIP đi ra, đi về phía của cô.

Một người dáng người đầy đặn, trạc năm mươi tuổi, có khí chất văn nhân nho nhã; người còn lại là đàn chị khóa 83 đã gặp nhau trong cửa hàng lưu niệm hồi chiều.

“Cháu là Tô Mộc.” Người phụ nữ có dáng người đầy đặn cười nói: “Lần này thực sự làm phiền cháu quá.”

Tô Mộc cười lắc đầu, hào phóng nói: "Cô Kiều không cần khách sáo. Cháu rất thích hội sách kiểu này, nếu cô không chê, về sau lần nào cô mở hội sách, cháu cũng tới chụp ảnh cho cô."

Người phụ nữ đứng một bên nhìn cô gái trước mặt nở nụ cười tươi tắn, trò chuyện đàng hoàng, cuối cùng trên khuôn mặt dịu dàng cũng có chút buông lỏng. Bà khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và một chút nặng nề không dễ phát hiện.

Hội sách kéo dài hơn một tiếng rưỡi, khi kết thúc cũng đã gần chín giờ. Đám đông giải tán, Tô Mộc vừa thu dọn đồ đạc định rời đi, nhưng lại bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại.

“Tô tiểu thư, xin dừng bước.” Người phụ nữ kia nói: “Có tiện ở lại một lúc không?"

Tô Mộc có chút kinh ngạc, không biết vị tiền bối mới gặp một lần muốn nói với cô chuyện gì.

Người phụ nữ bước tới, "Cô Tô, để tôi tự giới thiệu trước."

Sau đó, Tô Mộc nghe thấy một cái tên, lập tức sững sờ tại chỗ.