Chương 6: Trưởng Thành

Leyla bước ra khỏi biệt thự đúng lúc hoàng hôn xuất hiện và cô được chào đón bởi một cơn gió êm dịu khi bước ra khỏi lối vào vườn hoa hồng.

Leyla tự tin bước đi, nắm chặt đồng tiền vàng trong tay phải. Tuy nhiên, những bước đi táo bạo của cô không kéo dài được bao lâu khi cô nhìn thấy Claudine đang ngồi dưới giàn dây leo gần những bông hoa hồng đang nở rộ.

Cô gái tóc nâu đang trò chuyện vui vẻ với anh em họ của mình, và Claudine nở một nụ cười mơ hồ khi ánh mắt nhìn vào Leyla.

“Tạm biệt.”

Claudine là người chào cô đầu tiên. Những chàng trai trẻ ngồi cạnh Claudine đều nhìn Leyla với ánh mắt thu hút cô.

Nhưng may mắn thay, Công tước Herhardt không ở đó. Vì vậy, Leyla nhanh chóng cúi đầu chào tạm biệt.

Sau khi khuất khỏi tầm mắt của họ, Leyla bắt đầu bỏ chạy. Cô nóng lòng muốn thoát khỏi thế giới kỳ lạ và vô định, cô cũng chỉ muốn quay trở lại ngôi nhà của chú Bill càng sớm càng tốt.

Nhưng có vẻ như nỗi bất hạnh tồi tệ nhất của cô đã đến vào giây phút cuối cùng.

Leyla bị vấp ngã ở lối đi qua rừng. Đồng tiền vàng của cô lăn xuống đá lát, bỗng nó đáp xuống mũi giày của một người đàn ông.

Cô cau mày nhìn đồng tiền vàng đang quay tròn, người đàn ông dùng mũi giày dẫm nhẹ lên đồng xu để dập tắt tiếng leng keng của nó.

Leyla chậm rãi đưa mắt đến đôi giày được đánh bóng kỹ lưỡng, lên đến đôi chân dài và cuối cùng là khuôn mặt của người đàn ông hiện ra trước mắt cô.

Đó là Công tước Herhardt.

Leyla giật mình và ngay lập tức đứng dậy. Chiếc váy trắng của cô có vết máu và bụi từ đầu gối bị trầy xước. Với vẻ mặt điềm tĩnh, Công tước rõ ràng nhìn chằm chằm vào Leyla với đôi môi đỏ mọng, dường như hơi cong sang một bên.

Leyla mím môi và phủi bụi trên quần áo. Trong khi đó, Công tước Herhardt thong thả lùi lại một bước thì đồng xu dưới chân anh tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu ánh nắng.

Leyla cúi người xuống trước mặt Công tước, mặc dù cô muốn rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

Ngay khi cô định dang tay ra để lấy đồng xu, cô nhớ lại những gì Claudine đã nói.

"Không hơn gì một con chó."

Những lời nói đó đã khắc sâu vào vết thương trong lòng Leyla. Cô nhận lấy đồng xu và lịch sự cúi chào Công tước Herhardt.

Leyla không dám ngẩng đầu lên. Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm là cúi đầu thấp nhất có thể và nín thở. Khi cô cúi đầu, ngạc nhiên thay, nỗi đau cô cảm thấy khi ngã không còn nữa.

Leyla rời Công tước và tiếp tục cuộc chạy đua của mình. Vì đầu gối bị thương nên cô không thể chạy nhanh như trước. Đồng thời, cô liên tục đẩy đôi chân đầy máu của mình; cô cảm thấy có thứ gì đó đang mọc lên từ tận đáy lòng đến tận cổ họng.

Leyla nhận ra đó là gì sau khi băng qua con đường rừng và đối mặt với ánh sáng từ ngôi nhà nhỏ.

Đó là nỗi buồn.

***

“Cái này cho chú.”

Đôi lông mày của Bill nhăn lại khi Leyla đưa đồng tiền vàng cho Bill một cách im lặng.

"Đây là cái gì?"

“Một đồng vàng. Tiểu thư Claudine đã đưa nó cho cháu”.

“Claudine? À, là tiểu thư đó.” Bill gật đầu thân thiện với cô như thể ông đã nhận ra.

....

Leyla đã cảm thấy chán nản trong hai ngày kể từ khi cô được mời đến dinh thự. Cô không nói chuyện với ai hay đi dạo trong rừng hay ngoài vườn.



Bill nhớ những ngày xưa tươi đẹp, đặc biệt là thái độ lạc quan của cô khi đó. Kể từ khi đứa trẻ im lặng, thế giới trở nên yên tĩnh. Và ông thực sự không phải là người yêu thích thế giới yên tĩnh.

“ Cháu có thể cho ta biết tại sao lại muốn đưa số tiền đó cho ta không?”

Leyla ngồi thẳng lưng, đối diện với người chú thân yêu của mình, trong khi Bill hơi nghiêng người về phía bàn.

“Bởi vì cháu nghĩ nó rất giá trị.”

“… Mặc dù lúc đầu nhận được đồng xu này khiến cháu rất buồn nhưng không thể vứt nó đi vì nó rất giá trị. Vì vậy, cháu nghĩ rằng nếu đưa cho chú đồng xu này, ít nhất có thể bắt đầu trả nợ cho chú sau khi mắc nợ chú bấy lâu nay.”

"Chết tiệt."

Leyla hơi nao núng trước lời lẩm bẩm gay gắt của Bill, nhưng cô dường như không bận tâm đến lời tục tĩu của ông.

Bill đã lo lắng về việc các quý tộc sẽ làm tổn thương trái tim dịu dàng của Leyla.

Vì tất cả các quý tộc đều giống nhau, nên ông cũng đã đoán trước rằng họ sẽ bắt nạt đứa trẻ vì địa vị thấp kém của cô.

Phần lớn trong số họ đều kiêu ngạo, thô lỗ và xúc phạm những người thấp kém.

Bill sợ làm đứa trẻ rơi nước mắt nếu hỏi chuyện gì đã xảy ra ở biệt thự, nhưng ông biết rõ cô đã bị đối xử tệ bạc như thế nào.

“Leyla.”

Khi ông gọi tên cô, Leyla cười toe toét như trẻ con, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tỏ ra trưởng thành so với lứa tuổi của mình.

“Cháu đã kiếm được tiền nên hãy nhận lấy.”

“Số tiền cháu kiếm được?”

“Đúng, đó là số tiền cháu kiếm được khi làm việc. Thật là đau đầu khi phải đối mặt với một quý tộc buồn chán, nhưng cháu đã vượt qua được. Vì vậy, hãy tự tin nhận tiền thưởng của mình.”

Leyla nhíu mày bối rối. Bill uống cạn cốc bia đặc trước mặt trong khi nhìn cô đang trầm tư.

"Thật sự?" Leyla nghiêng đầu gõ nhẹ vào đồng tiền vàng.

"Đúng rồi." Bill lau bia dính trên râu bằng lưng tay áo.

"Số tiền mình kiếm được."

Biểu cảm của Leyla trở nên tươi sáng hơn rõ rệt. Bill cắt một miếng thịt lớn và đặt vào đĩa của cô.

"Chào mừng đến với thế giới người lớn, Leyla."

“Người lớn? Cháu ư?"

“Chà, cháu được coi là người lớn khi cháu có thể tự mình kiếm tiền.”

“Nhưng cháu chỉ kiếm được một đồng vàng…”

“Trên thế giới này, có rất nhiều người trưởng thành thậm chí không thể kiếm được tiền. Cháu đã có một khởi đầu tốt."

Anh bắt đầu xếp bánh mì và rau củ nướng lên đĩa của Leyla. Một lượng lớn thức ăn khiến mắt Leyla mở to.

“Chú! nhiều quá rồi.”

“Hãy ăn thật nhiều nhé, vì cháu đã phải ăn thức ăn như một con chim trong nhiều ngày rồi.”



"Nhưng…."

“ Cháu biết đúng không? Ta thích những đứa trẻ ăn như bò”.

Leyla bật cười. “Chú! nếu cháu ăn uống đầy đủ thì cháu sẽ cao lên nhiều phải không?”

“Cứ cho là vậy đi. Nhưng đã có ai chế nhạo cháu vì quá thấp sao?”

“Không hẳn, nhưng cháu nghĩ mình trông còn quá nhỏ con. Vì thế nó làm cháu khó chịu.”

"Đó là bởi vì cháu vẫn còn là một đứa trẻ." Nhưng Bill kiềm chế không nói ra điều mà mọi người đều đã biết.

Leyla thích thú cắt thịt một cách dễ dàng. Bill nghĩ cô đã trưởng thành rất nhiều trong vài tháng qua. Cơ thể của cô không còn giống một xiên sắt nữa và cô dần có khuôn mặt rất đáng yêu.

Thân hình tự nhiên của cô nhỏ và mảnh khảnh, giống như một con chim. Vì vậy, tưởng chừng như cô ấy sẽ không thể trưởng thành và phát triển được vóc dáng to lớn.

Trong đầu ông không còn nghi ngờ gì nữa rằng Leyla sẽ trở thành một quý cô xinh đẹp.

Bill sửng sốt khi nhận ra mình đang khen ngợi vẻ đẹp của Leyla và lắc đầu để trấn tĩnh lại. Đối với phụ nữ nghèo khó, sắc đẹp là thuốc độc và sẽ khiến họ gặp rắc rối.

Đó là lý do tại sao Bill kiên quyết gửi cô gái đến một nơi mà bản thân có thể tin tưởng. Ông không tin vào trại trẻ mồ côi vì đó là nơi hoàn hảo để hủy hoại cuộc đời một đứa trẻ.

"Thế giới là một nơi khủng khϊếp. Con người thật khốn khổ."

Bill uống phần bia còn lại trong khi chửi bới những người đã bỏ rơi đứa trẻ cho ông chăm sóc.

Thật khó để giải thích tại sao cuộc đời của Bill Remmer lại đầy rẫy những lo lắng như vậy. Ông khao khát những ngày mà cuộc đời chỉ có hoa và cây.

"Chú. Nếu cháu kiếm được tiền, cháu có thể thoải mái tiêu nó, phải không? Leyla tự hỏi khi cô đang nhai thức ăn.

"Tất nhiên rồi. Cháu có thứ gì muốn sao?

“ Cháu đã hết trang trong sổ tay của mình rồi. Cháu muốn mua một cái mới.”

"Được thôi."

“Um... cháu có thể mua cả bút chì màu được không?”

"Chắc chắn rồi."

“Chú ơi, chú có cần gì không?”

"Tại sao cháu lại muốn mua gì đó cho ta?”

“Ta sẽ yêu cầu cháu mua thứ gì đó cực kỳ đắt tiền cho ta đó”

Vẻ mặt Leyla đã chuyển sang trang nghiêm. Khi cô gái trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt cô tối sầm và mở to, tạo cho cô vẻ ngoài dễ thương hơn.

Bill bật cười khi rót nước táo vào ly của Leyla.

Leyla cầm lấy chiếc ly trong tay và ra hiệu cho Bill chạm ly của ông vào ly của cô. Bill vui vẻ đập mạnh chiếc cốc của mình về phía chiếc cốc mà đứa trẻ đã đưa tay lấy.

Nhưng Bill bắt đầu lo lắng rằng đứa trẻ sẽ bắt chước thói quen uống rượu của mình sau khi ông nhìn thấy Leyla uống hết nước trái cây của mình trong một lần.

Bill lắc đầu không tin khi nghĩ đến việc Leyla là một kẻ nghiện rượu.

"Mình chỉ cho phép con bé trong ngày hôm nay thôi." Anh cố tự trấn an mình.

****************