Chương 1

Bên cạnh một đống rác to bằng quả núi là một thanh niên trong hoàn toàn lạc lõng.

Thiếu niên thoạt nhìn cũng không già lắm đại khái khoảng 17, 18 tuổi. Bộ trang phục cậu mặc khiến anh vốn đã trẻ chung lại càng thêm trẻ trung .Với khuôn mặt thanh tú và xinh xắn, cậu trong như một bức tranh.

Cậu sạch sẽ đến mức trông không giống một người xuất hiện trên một hành tinh giác.

Đôi mắt của cậu trong trẻo, sáng ngời nhìn Ôn Hiểu Vân: "Hãy thờ phụng ta,ta có thể khiến ngươi trở nên giàu có" .

Ôn Hiểu Vân lặng lẽ bỏ những mảnh cơ giáp hư hỏng vừa thu thập được vào trong túi, lại tiếp tục lục lọi trong đống rác.

Cậu chớp mắt bối rối tiếp tục thuyết phục: "tôi đã quan sát qua nét mặt anh, anh là một người rất may mắn ,cho nên anh chỉ cần tôn thờ tôi để bắt đầu giàu có từ bây giờ" .

Ôn Hiểu Vân im lặng.

Cậu vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "là đàn ông, chúng ta không thể thiếu tham vọng như vậy. anh không thể nhặt rác cả đời như thế này, tương lai anh làm sao có thể lấy được vợ, anh sẽ nuôi sống gia đình mình như thế nào" .

Ôn Hiểu Vân cuối cùng cũng ngừng động tác, xoay người nhìn về phía anh.

Hắn ta không hiểu một từ nào phát ra từ miệng cậu.

Tuy nhiên giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu luôn trong tâm trí hắn.

Nhìn thấy Ôn Hiểu Vân đang nhìn về phía mình, đôi mắt của cậu lại phát sáng lên đầy mong đợi .

Ôn Hiểu Vân mở miệng: "ngươi là ai"

......

"Đi đi đi" .

Tiếng ồn cơ học của một con robot nhỏ vang lên trong không trung , mặc dù âm thanh quét rất nhỏ nhưng tiếng ồn này đã được nhân lên vô số lần lọt vào trong tai Ôn Hiểu Vân, người có sức mạnh tinh thần cấp SSS. Nó đột ngột đánh thức anh ra khỏi giấc mơ.

Ôn Hiểu Vân mở mắt ra. Con robot đang chờ mệnh lệnh từ hắn.

Ôn Hiểu Vân tỉnh dậy lại không có lập tức ngồi dậy. Hắn khẽ nhíu mày, nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Hắn hiếm khi có những giấc mơ như vậy. Là đô đốc trẻ tuổi của Đế Quốc, hắn bận rộn chiến đấu với loài côn trùng ngoài hành tinh ở chiến trường. Hắn có rất ít thời gian nghỉ ngơi và thậm trí còn chuẩn bị chiến đấu trong khi ngủ.

Hắn không bao giờ tưởng tượng rằng sau trận chiến lớn với Nữ hoàng côn trùng, hắn đã may mắn thoát chết và đáp xuống hành tinh rác , nhờ đó mà không phải làm gì, thậm chí còn mơ về một thanh niên kì lạ.

Hắn nhớ lại người thanh niên trong sáng, và ngôn ngữ khó hiểu đó. Cả hai như hoàn toàn khác nhau và lạc trên hành tinh rác này là. Nó giống như một giấc mơ.

Ôn Hiểu Vân không lãng phí thời gian suy nghĩ nữa. Nắm lấy con robot nhỏ bên cạnh, trèo ra khỏi khoang thoát hiểm.

Vừa ra khỏi khoang thoát hiểm, Ôn Hiểu Vân toàn thân nhảy dựng lên, cơ bắp lập tức căng cứng. Với một đôi mắt đen sâu thẳm, hắn nhìn không chớp mắt và cảnh giác nhìn người đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

Tại thời điểm này. Người thanh niên có vẻ ngoài sạch sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn đêm qua lại đang đứng ngay trước mặt hắn.

Bất quá Ôn Hiểu Vân chắc chắn, đây là hiện thực không phải mơ. Và cũng không thể nào là một giấc mơ trong giấc mơ.

Hắn là người có sức mạnh tinh thần cấp SSS, sẽ không bao giờ có thể không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực .

Ôn Hiểu Vân nheo mắt lại thật sâu nhìn chằm chằm thiếu niên, không nhúc nhích cũng không phát ra âm thanh.

Trang Chu kéo vạt áo của mình, tựa hồ có chút sấu hổ. Cậu chủ động chào Ôn Hiểu Vân trước: " xin chào " .

Ôn Hiểu Vân không nói gì. Đôi mắt đen tuyền của hắn không có gì thay đổi khi nhìn về phía Trang Chu .

Không nhận được hồi âm, Trang Chu có vẻ có chút khó xử. Thu hết can đảm, cậu tiếp tục hỏi: " xin lỗi, tôi có thể hỏi , nơi này là đâu không? Làm cách nào để tôi rời khỏi đây? "

Ôn Hiểu Vân tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.

Người thiếu niên này sinh ra đã cao lớn và đẹp trai. Các đường nét trên khuôn mặt của cậu cũng rất nổi bật, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Trông như thể có thể nhìn thấu mọi thứ và không để lộ bí mật nào, làm tăng thêm khí chất uy nghiêm của cậu một cách khó hiểu.

Dưới cái nhìn trực diện này, Trang Chu bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Tại sao lại nhìn cậu như vậy? .

Cậu có được công nhận không? .

Nhưng điều đó dường như không thể thực hiện được.

Khi ban cho người đàn ông này một giấc mơ, cậu đã dùng phép thuật.

Sau khi tỉnh giấc, người đàn ông chỉ nhớ được muốn trở nên giàu có thì cần phải thờ Thần Tài. Tuy nhiên, hắn sẽ không nhớ những gì đã nói hoặc làm trong giấc mơ.

Khi một vị thần ban tặng một giấc mơ cho ai đó, nó thật khó diễn tả và huyền bí, ban cho một loại niềm tin và niềm tin tinh thần.

Một vị thần sẽ không để mọi người nhớ đến khuôn mặt của mình.

Cũng giống như sau khi người ta tỉnh dậy từ giấc mơ, họ không bao giờ có thể nhớ rõ ràng người đã xuất hiện trong giấc mơ của mình. Vì lý do kỳ lạ nào đó, họ biết đó là ai nhưng không thể nhớ được khuôn mặt của họ.

Mặc dù Trang Chu là một Thần Tài mới thực tập, không có người theo dõi và một lượng nhỏ thần thông, nhưng phép thuật mà cậu sử dụng chắc chắn đã có tác dụng, phải không? .

Trang Chu giả vờ bối rối, sờ mặt mình hỏi: “Trên mặt tôi có dính gì à?” .

Đây là ngày đầu tiên cậu đi làm. Cậu đã xuống trái đất từ rất sớm. Sau đó cậu đã đến đây.

Khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông này, người kia đang ngủ. Vì vậy, Trang Chu đã ban cho hắn một giấc mơ khi đi ngang qua.

Vâng. Anh ta không thể để bất kỳ người theo dõi tiềm năng nào trốn thoát! .

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó đã đã bị lạc đường. Bãi rác khổng lồ và kỳ lạ này không thể bước ra ngoài được. Chưa kể, nó còn tĩnh lặng đến rợn người.

Trang Chu tính toán thời gian. Nếu không tìm được đường về, có lẽ cậu sẽ về muộn trong ngày đầu tiên đi làm.

Vì vậy, cậu quay lại lần nữa để tìm con người duy nhất ở đây, hy vọng tìm ra cách rời khỏi nơi này.

Khoảnh khắc ngắn ngủi trong khi Trang Chu nói, đã đủ thời gian để Ôn Hiểu Vân đưa ra nhận định về thanh niên đang đứng trước mặt mình.

Thể chất yếu đuối, hoàn toàn không có sức mạnh để tấn công hắn.

Tuy nhiên, Ôn Hiểu Vân vẫn không hạ thấp cảnh giác. Rốt cuộc thanh niên này không hiểu sao lại xuất hiện cực kỳ rõ ràng trong giấc mơ của hắn.

Ôn Hiểu Vân trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?" .

Trang Chu sững người. Anh ấy thực sự... không hiểu lời nói của người này.

Trang Chu nghiêm túc hỏi: “Anh có thể nói tiến phổ thông không?” .

Ôn Hiểu Vân hơi nheo mắt lại.

Trang Chu mở to mắt: “Anh không biết nói tiếng phổ thông à?”

Ôn Hiểu Vân nói: “Mời dùng ngôn ngữ phổ thông của thiên hà” .

Trang Chu: “."

À, cái này…. có vẻ như anh ấy thực sự không biết nói tiếng phổ thông! .

Trang Chu tự lẩm bẩm: “Không có gì lạ. Hôm qua tôi đã cho anh giấc mơ đó và nói rất nhiều, nhưng anh hoàn toàn phớt lời nói của tôi..... .

Vậy ra đó là do rào cản ngôn ngữ! .

Suy nghĩ thoáng qua, Trang Chu nhanh nhẹn chuyển sang tiếng Anh: "Anh có nói được tiếng Anh không?" .

Ôn Hiểu Vân im lặng.

Trang Chu chuyển sang tiếng Pháp: “Tu parles français?" .

Ôn Hiểu Vân vẫn im lặng.

Trang Chu chuyển sang hai ngôn ngữ khác nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Trang Chu im lặng nhìn Ôn Hiểu Vân, ánh mắt giống như đang nhìn một người sống trong rừng sâu.

Ngày nay, làm thần cũng không hề dễ dàng. Các vị thần cũng cần phải tranh giành việc làm . Nếu không học một số kỹ năng hoặc một số ngôn ngữ, thực sự không dễ để có được người theo dõi.

Nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp phải rào cản ngôn ngữ với ai đó :

“Có phải anh chỉ biết nói tiếng địa phương cũ không?”.

Tuy nhiên, rõ ràng có thể thấy rằng Ôn Hiểu Vân cũng không hiểu điều này.

Trang Chu có chút bực bội giật tóc. Cậu đã thực sự phạm sai lầm.

Phải có hơn hàng nghìn phương ngữ cổ khác nhau ở các khu vực khác nhau của Trung Quốc. Tại sao trước đây cậu không học một số tiếng khác! Khi trở về, cậu cần đề nghị với Thượng thần để tất cả các vị thần học được các phương ngữ cổ khác nhau! .

Thảo nào ngày nay các vị thần ngày càng có ít tín đồ hơn. Rất có thể nó liên quan đến rào cản ngôn ngữ! .

Ở nhiều ngôi làng miền núi nghèo khó, tụt hậu về công nghệ, các ông bà lớn tuổi chỉ biết nói tiếng mẹ đẻ chứ không biết nói tiếng phổ thông.

Hãy nghĩ về nó. Nếu những người theo dõi bạn ước một điều ước với bạn, nhưng...... bạn không thể hiểu được điều đó! Ban phải làm cách nào để giúp những người theo dõi bạn đạt được mong muốn của họ? Làm thế nào mà những người theo dõi phải tin vào bạn? .

Cũng giống như bây giờ. Rào cản ngôn ngữ này có một chút rắc rối.

Trang Chu bất lực. Vừa nói, cậu vừa ra hiệu: “Tôi nói...... Tôi đến đây, đi loanh quanh, không thể bước ra ngoài. Sau đó...... tôi bị lạc" .Cậu chỉ vào miệng mình rồi chạy vòng quanh nơi mình đang đứng. Cuối cùng, cậu làm vẻ mặt choáng váng, bối rối để biểu thị rằng mình đã bị lạc.

Nói xong và ra hiệu xong, Trang Chu nhìn về phía Ôn Hiểu Vân với vẻ mặt mong đợi: “Ta nói như vậy, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?" .

Ôn Hiểu Vân nhướng mày: “Ngươi nói ngươi là người của tinh cầu này?" .

Quay vòng tại chỗ rất nhiều lần... điều này cho thấy rằng cậu đã ở trên hành tinh này suốt thời gian qua.

Vậy biểu hiện chóng mặt đó có ý nghĩa gì? .

Rằng cậu bị chóng mặt khi quay vòng tròn? .

Suy nghĩ một lát, Ôn Hiểu Vân xoay người rời đi.

Đằng sau hắn, có một con robot nhỏ cao khoảng đầu gối của một người đàn ông trưởng thành. Nó lăn trên những bánh xe lạch cạch có thể rơi bất cứ lúc nào, bám theo hắn, phát ra những tiếng “di di di”.

Trước đây, khi Trang Chu sống ở thế giới loài người, cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều người máy, nhưng chúng đều là đồ chơi dành cho trẻ nhỏ. Một số cực kỳ thông minh và thậm chí có thể trò chuyện với chủ nhân của chúng. Con robot này và những con robot mà cậu thấy trước đây có phần khác nhau. Cái này trông như được lắp ra từ nhiều bộ phận ngẫu nhiên khác nhau, trông cực kỳ cũ kỹ và rách rưới.Tuy nhiên, lúc này Trang Chu không có tâm trạng đi xem xét con robot nhỏ này. Cậu vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?" .

Ôn Hiểu Vân dừng bước, quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trang Chu đi theo.

Có phải hắn định đưa cậu ra ngoài không? .

Trang Chu vội vàng đi theo.

Năm phút sau, Trang Chu và Ôn Hiểu Vân cùng nhau đứng trước một núi rác.

Trang Chu vẻ mặt ngơ ngác.

Ôn Hiểu Vân vận dụng trí nhớ cực kỳ ấn tượng của mình để tìm ra một cuốn sách tranh mà hôm qua hắn vô tình nhìn thấy khi đang tìm kiếm linh kiện có thể sử dụng được bên trong đống rác này.

Cuốn sách tranh đã bị hư hỏng rất nhiều và cũng rất bẩn.

Người liên thiên hà hiện nay hiếm khi sử dụng loại vật phẩm làm bằng giấy này. Chỉ một số ít người vẫn thích cảm giác lật giở một cuốn sách.

Ngoài ra, việc trẻ sử dụng quá nhiều thiết bị điện tử khi còn nhỏ cũng không phù hợp. Vì vậy, chỉ có trẻ em mới sử dụng loại sách tranh này.

Có một vài dòng chữ lớn trên bìa cuốn sách tranh .

Anh đưa cuốn sách tranh cho Trang Chu: “Học tốt nhé”.

Trang Chu càng thêm bối rối: “Hả? Đây là?" .

Đêm đó, bên trong khoang thoát hiểm, Ôn Hiểu Vân tiếp tụ ghi lại những ngày tháng của mình sau khi bị buộc phải hạ cánh xuống hành tinh rác.

Ngày thứ 8 hạ cánh xuống hành tinh bị bỏ hoang B-324.

Tiến độ khôi phục mảng truyền thông: 2/3.

Có thể hoàn thành vào ngày mai.Thực phẩm bổ sung dinh dưỡng còn lại: 4 chai.

Nhu cầu cấp thiết là tìm ra thực phẩm không bị nhiễm phóng xạ. Tuy nhiên, khả năng là cực kỳ thấp.

Phát hiện 1 người, nghi là cư dân của hành tinh bị bỏ hoang B-324. Không hiểu được ngôn ngữ giữa các thiên hà.

Khía cạnh đáng ngờ: Cơ thể sạch sẽ, không có dấu vết của chất phóng xạ.

Khả năng có những người bản địa khác sống trên hành tinh bị bỏ hoang B-324: cao.