Chương 4

Bóng người trong nhà

hiện



mồn

một

trên

khung cửa sổ làm cho người khác

không

muốn xem cũng

không

được, bên trong phòng là

một

bóng người

đang

cuồng vọng nằm đè

trên

thân của

một

người khác, quần thảo kịch liệt như dã thú.

một

màn dâʍ đãиɠ ái muội như vậy làm cho Lôi

đang

đứng ngoài cửa xấu hổ

không

thôi, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng phía trước, cố gắng

không

để cho mình bị ảnh hưởng bởi

âm

thanh tinh tế, tiếng thở gấp bị đè nén nhưng vẫn

không

kiềm chế được

đang

truyền ra từ trong phòng.

Nữ nhân trong phòng là người thuộc về riêng chủ nhân, cho dù Lôi có đau lòng đến thế nào vẫn

khôngthể nhúng tay vào can thiệp được.

hắn

rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng chủ nhân

đã

lệnh cho

hắn

phải chờ ngoài cửa, ý tứ thế nào

thìhắn

cũng

đã

rất hiểu, đó là chỉ ra và chứng minh cho

hắn

biết rằng Hồng Liên là người thuộc về chủ nhân, tuyệt đối

không

cho phép

một

nam nhân như

hắn

nhúng chàm.

Đột nhiên nghe phòng trong truyền đến tiếng kêu la thống khổ của Hồng Liên, Lôi muốn nhảy vọt vào nhưng lại nghĩ đến mệnh lệnh của chủ nhân, thế là

hắn

bèn dùng ngón tay chọc

một

lỗ

nhỏ

trên

mặt cửa sổ giấy, rồi ghé mắt vào nhìn.

Vừa nhìn thấy được tình cảnh bên trong,

hắn

nhịn

không

được mà thở dốc ra vì kinh ngạc.

Hồng Liên người trần như nhộng nằm

trên

giường, gương mặt trắng noãn bởi kí©ɧ ŧìиɧ mà nhuộm sắc đỏ bừng, hai tay vung vẩy bị Nguyệt Hiên Hoa đặt ở hai bên, giữa hai chân bị tách rộng ra

đang

bất đắc dĩ tiếp nhận du͙© vọиɠ cường hãn của nam nhân nằm

trên.

Hình ảnh tràn ngập ái muội và ý tứ hàm xúc dâʍ đãиɠ làm

hắn

không

khỏi choáng váng.

Mà Hồng Liên ở trong phòng cũng

không

biết hết thảy những hành động của mình

đã

bị rình coi, bởi vì thân thể của nàng

đã

sớm phản bội nàng.

“A......”

một

tiếng rêи ɾỉ thống khổ nhưng mang đầy kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ phát ra từ trong miệng nàng, trong cơ thể nàng dường như

đang

bị

một

ngọn lửa to lớn hừng hực thiêu đốt, lý trí

đã

hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng.

Trả giá cho việc được cứu lại

sự

trong sạch, lại chính là phải trở thành nữ nhân của

hắn!

Hồng Liên cảm thấy

thật

buồn cười, bởi vì chẳng qua nàng chỉ từ tình trạng suýt trở thành

một

nữ nhân của rất nhiều nam nhân mà chuyển sang thành nữ nhân tiêu khiển của riêng

một

nam nhân, nhưng mà

thật

ra vẫn mất

đi

trong sạch của bản thân.

Nhưng

không

biết vì sao, nàng phát

hiện

ra rằng nàng thế nhưng càng lúc càng có khuynh hướng tham luyến hoan ái, càng lúc càng lưu luyến được nằm trong khuỷu tay của nam nhân cường hãn này.

“A......” từng đợt kɧoáı ©ảʍ làm cho Hồng Liên rốt cuộc cũng mất

đi

tia lý trí cuối cùng, cái miệng đỏ mọng

nhỏ

xinh

không

ngừng bật ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn xen lẫn

âm

thanh cầu xin van vỉ

thật

nhỏ, chẳng những

không

ngăn cản được việc

hắn

tiếp tục đong đưa ra vào kịch liệt, mà ngược lại càng làm

hắn

thêm giữ chặt lấy nàng khiến nàng liên tục thở gấp.

“không...... A......” Cảm giác này giống như là ngọn lửa hồng rừng rực thích thú cháy lan tràn đồng cỏ,

không

ngừng thiêu đốt nàng, mà

hắn

cũng

không

cho nàng có cơ hội thở dốc

một

khắc nào, vẫn tiếp tục dùng sức đâm sâu vào nàng, làm cho nàng cuối cùng

không

thể chịu đựng được nữa, giữa bản nhạc hoan hỉ sung sướиɠ mãnh liệt liền gắt gao ôm lấy bờ vai của

hắn

mà khóc thét lên đạt điểm cao trào.

Nàng cũng nghe thấy mình kêu la lớn tiếng, nhưng cũng

không

còn sức lực đâu mà để ý.

Cảm giác được cao trào sắp xảy ra,

hắn

càng cật lực đem du͙© vọиɠ của mình tiến nhập

thật

sâu vào thân thể của nàng, điên cuồng bá đạo đong đưa giữa hai chân mở rộng của nàng.

Liền sau đó

thì

hắn

phóng xuất kịch liệt, vẫn đặt

thật

sâu trong hoa tâm của nàng, yết hầu phát ra tiếng kêu khàn khàn vang vọng. Nàng cảm giác được

một

dòng nhiệt nóng bỏng, là mầm mống kiêu hãnh của

hắn, được phóng xuất vào sâu trong cơ thể nàng, lại đẩy nàng lên cao trào thêm lần nữa.

Quá trình kí©ɧ ŧìиɧ quá nồng nhiệt làm nàng mệt muốn chết, chân tay thân thể mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc mà rúc vào l*иg ngực cũng

đang

nóng rực của

hắn

rồi rất nhanh chìm vào trạng thái ngủ sâu, chẳng còn sức lực đâu mà

đi

lo lắng xem Lôi đại ca có nghe thấy được cái gì hay

không.

Nguyệt Hiên Hoa đặt môi hôn

nhẹ

lên khuôn mặt mỏi mệt say ngủ của nàng, rồi mới chậm rãi quay đầu qua nhìn ra phía cửa sổ ngoài kia, như là

đã

sớm biết Lôi

đang

rình coi, hại người ngoài cửa sổ đầu lạnh buốt rùng mình

một

cái, vội vàng dời

đi

ánh mắt.

Tiếp theo, Lôi nghe được phòng trong truyền đến thanh

âm, “Lôi, ngươi có thể lui xuống.”

“Dạ.” Lôi xoay người bước thẳng vào giữa làn gió

đang

quất lạnh ngoài sân, cố ý muốn mượn gió lạnh thổi cho dịu bớt du͙© vọиɠ khô nóng vừa mới bị

một

màn kia thổi bùng lên trong người.

không

biết qua bao lâu, Lôi mới chậm rãi lộ ra

một

chút tươi cười, rồi từ từ biến thành tiếng cười to.

“Đại ngu ngốc, nghĩ rằng dùng phương pháp này để biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, thế nhưng lại

không

biết rằng ngược lại

đã

tiết lộ ra nhược điểm dễ bị nắm thóp của bản thân.”

hắn

không

cần lo lắng dùm cho Hồng Liên nữa, bởi vì mối quan hệ mà người ngoài thoạt nhìn

thì

thấy rất

không

công bằng này

đã

đang

biến đổi, bởi chủ nhân

đang

cố gắng muốn

nói

cho toàn thể mọi người

trên

thế giới rằng Hồng Liên là của ngài, cũng đồng thời

nói

cho mọi người biết, ngài cũng là của nàng.

thật

sự



một

kẻ đại ngu ngốc!

Thiệt mệt cho chủ nhân vừa mới phải ra sức nhiều như vậy, bất quá...... mông của

hắn

trông cũng đẹp đấy chứ, vừa cao vừa săn chắc nha.

------------------

Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài chim chóc trong rừng trúc thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng lẻ loi, càng thể

hiện



một

cảm giác



liêu tịch mịch. Ngoài phòng gió lạnh vù vù thổi đem lại

một

chút cảm giác mát lạnh len lỏi vào trong phòng, làm cho thiên hạ

đang

nằm

trên

giường vô thức tìm kiếm

một

vị trí ấm áp hơn, sau đó lại giống như

một

con mèo

nhỏ

grừ grừ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Nguyệt Hiên Hoa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân

đang

rúc vào ngực

hắn.

Nàng giờ

đang

nằm

trên

giường của

hắn, có vẻ vô cùng danh chính ngôn thuận, vô cùng hiển nhiên, ngủ

một

giấc ngủ sâu đến thế, ngọt ngào như vậy, cứ như là nàng

đã

ngủ bên cạnh

hắn

cả đời.

Cả đời......

Nguyệt Hiên Hoa lẳng lặng nằm im, trừng mắt nhìn đỉnh màn vải trắng thêu hoa rải rác mắc bên

trêncái giường lớn, giường này chính

hắn

đã

cố ý tìm kiếm

một

khối gỗ hồng lớn đem về điêu khắc tinh xảo mà thành, trông có vẻ

không

cân xứng chút nào, nhưng lại được

một

tấm màn lụa mỏng trắng tuyết kết những đóa hoa nho

nhỏ

xinh xinh kia bao bọc quấn quanh

một

cách

không

kiêng nể chút nào.

Như

một

hình ảnh đại biểu cho thân thể mềm mại của nàng

đang

quấn quanh tấm thân cứng rắn của

hắn, cả đời cũng

không

tách ra.

hắn

nhớ tới lần đầu tiên âu yếm nàng, thân thể nàng cứ cứng ngắc sợ hãi đến muốn đòi mạng, nhưng

hiện

tại

đã

trở thành

một

thân thể nữ nhân rất mềm mại mang đầy hương thơm tuyệt vời, đem đến cho

hắn

kɧoáı ©ảʍ đến cực hạn.

Ánh mắt lạnh băng của

hắn

chậm rãi dừng

trên

dung nhan có vẻ hơi mỏi mệt lúc ngủ của Hồng Liên, rồi từ từ vươn tay vén những sợi tóc đen

đang

lòa xòa

trên

khuôn mặt trắng nõn của nàng, lòng bàn tay đυ.ng chạm đem đến

một

xúc cảm mềm mại, nếu có thể vĩnh viễn vuốt ve nàng giống vậy

hắn

cũng

không

hề e ngại.

hắn

biết



trong lòng nàng

không

phục!

Tuy rằng

hắn

là ân nhân cứu mạng của nàng, chuyện lấy thân báo đáp là đương nhiên, nhưng trong lòng nàng phân chia



ràng minh bạch: nhận thức chứ

không

nhận mệnh, cho nên

hắn

có thể thấy

rõràng ánh quật cường cùng đối nghịch được nàng đào sâu chôn chặt trong đôi mắt to long lanh ánh nước kia.

hắn

cúi đầu

nhẹ

nhàng hôn phớt lên đôi môi mọng đỏ của nàng, hình như có hơi sưng

một

chút, xem ra

thật

sự

có lúc

hắn

quá mức thô bạo rồi. Nhưng mà

không

thể trách

hắn

được, ai bảo tiểu nữ nhân này luôn tìm cách chọc cho

hắn

tức giận làm chi.

hắn

đã

cố ý thả nàng về nhà để nàng thấy được tình hình, bởi muốn nàng hết hy vọng, đừng tiếp tục vọng tưởng là có thể thành thân cùng với vị hôn phu của nàng, rồi cùng nhau chung hưởng những tháng ngày đầy hương vị hạnh phúc mỹ mãn. Bởi vì, nàng

đã

từng là nữ nhân của

hắn,

một

nam nhân như kẻ kia

không

thể nào có được

một

tấm lòng độ lượng vị tha,

không

ngại tấm thân tàn hoa bại liễu của nàng. Nhất là,

hắn

đã

sai người điều tra tường tận vị hôn phu của nàng

một

nhân vật đơn giản, chỉ cần cho y

một

số tiền cùng với

một

nữ nhân hơi có tí sắc đẹp,

thì

y

không

do dự mà đáp ứng ngay rằng

sẽ

không

dây dưa với Hồng Liên nữa.

Nguyệt Hiên Hoa lại

nhẹ

nhàng hôn lên chóp mũi xinh xắn của nàng, trong lòng

không

khỏi thầm nghĩ, tiểu nữ nhân đáng thương này tưởng rằng có thể cả đời

đi

theo vị hôn phu được ước định hôn ước kia, nhưng

không

ngờ rằng nàng

sẽ

bị vận mệnh vô tình đùa cợt, rồi bị từ bỏ

một

cách tàn nhẫn.

Hồng Liên à,

thật

ra nàng nên sớm nhận mệnh

đi

thôi, nàng theo ta bởi chúng ta cùng

một

dạng người, đều là những kẻ bị vứt bỏ.

hắn

nằm xuống, dùng thân thể và bàn tay to lớn của mình mềm

nhẹ

kéo nàng ôm vào lòng, đây là hành động mà

hắn

chưa từng biểu

hiện

ra với nàng hoặc là ở trước mặt những người khác. Nhìn mái tóc đen rối tung của nàng xõa dài

trên

cánh tay

hắn, như là

một

dây tơ cột chặt

hắn

vào mê võng......

Nguyệt Hiên Hoa lẳng lặng trầm tư trong chốc lát, rồi mới cầm lên

một

túm tóc bạc của

hắn

cùng

mộtchút tóc đen của nàng, kết lại thành

một

mối, sau đó

hắn

mới thỏa mãn nhắm mắt lại, chìm vào trong mộng đẹp vô cùng ngọt ngào.

Ta thề,

sẽ

không

bao giờ có người nào vứt bỏ chúng ta nữa. Nguyệt Hiên Hoa lập lời thề sâu sắc.

--------------------

Sáng sớm hôm sau, Hồng Liên vừa thở hổn hển vừa chạy đến hậu hoa viên, phát

hiện

trên

mặt khóm hoa lục bách hợp* trân quý ở trong vườn còn đọng bọt nước lung linh, chứng minh chúng nó vừa mới được người ta tưới nước. (*lục bách hợp:

một

dạng hoa loa kèn, hoa lily)

Vậy người đâu rồi?

Lúc nàng

đang

nhìn quanh quất tìm kiếm, phía sau lưng truyền đến

một

thanh

âm

trầm thấp, “Ta biết muội

sẽ

đến.”

Hồng Liên lập tức quay đầu nhìn sang hướng truyền đến tiếng

nói, nhìn thấy người mà nàng muốn gặp

đang

tựa người vào thân cây, quan sát

một

cách chăm chú cây kiếm cầm trong tay, giống như cây kiếm này là

một

người bạn vô cùng thân thiết với

hắn

đang

rất cần

sự

che chở cẩn thận.

“Lôi đại ca, muội

thật

sự

sợ rằng huynh

đã

đi

mất rồi.”

“Ta biết muội muốn gặp ta, cho nên trước khi rời

đi, ta nhất định phải ngoan ngoãn chờ muội chứ.”

Hồng Liên thập phần vui vẻ.

thật

khó có thể hình dung Lôi đại ca có thể biểu

hiện

săn sóc như vậy, nếu nhìn bề ngoài lạnh lùng,

một

hình tượng nam nhân khó tiếp cận của

hắn, tuyệt

không

giống chút nào.

“Lôi đại ca, cám ơn huynh. Bọn họ tốt

không?”

“Đều tốt lắm.”

Lúc nàng bị bắt cóc, những người xấu bụng tuy

không

hiểu được nguồn cơn

sự

việc, cũng

không

hiểu chuyện Nguyệt Hiên Hoa

yêu

cầu dùng thân để báo ân cứu mạng nên đồn thổi lung tung, cha mẹ của nàng bởi luôn coi trọng gia thế môn phong nên

không

chịu nổi những lời đồn đãi chuyện nhảm đó, liền họp toàn gia tuyên bố rằng Hồng Liên

đã

bỏ xứ

đi

biệt

không

biết nơi nào, cũng tuyên bố từ bỏ

khôngcần

một

nữ nhi như nàng.

Nhưng bởi vì Hồng Liên vốn hiếu thuận nên vẫn

không

khỏi lo lắng cho cuộc sống của cha mẹ cùng tiểu muội, tiểu đệ. Nhưng Nguyệt Hiên Hoa cũng

không

thích nàng dây dưa

không

dứt với những người

đãvứt bỏ nàng, bèn nghiêm khắc ngăn cấm nàng hỏi hoặc là nhắc tới người nhà.

Nhưng mà dù sao cũng là người

một

nhà, cho dù bọn họ có đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy, chẳng những

không

đứng bên nàng lúc nàng khó khăn nhất, ngược lại khi nghe được nàng bị Nguyệt Hiên Hoa mạnh mẽ bắt mang

đi, liền bỏ nàng mà chạy trốn mất tăm mất tích, thế mà bảo sao nàng lại

khônghận?

Thậm chí, chính miệng Nguyệt Hiên Hoa còn cam đoan với nàng rằng, chỉ cần để cho

hắn

tìm được người nhà của nàng,

hắn

sẽ

gϊếŧ bọn họ để thay nàng trả mối hận trong lòng.

Nghe thấy

một

lời

nói

như thế, Hồng Liên phát

hiện

nỗi oán hận bị vứt bỏ của nàng lập tức biến mất

không

ít, bởi vì nàng hiểu được rằng

hắn

đã

nói

được

thì

sẽ

làm được, bởi

sự

thống hận của

hắn

đối với những kẻ dễ dàng vứt bỏ người khác to lớn hơn rất nhiều so với bất luận kẻ nào.

Đối với

hắn



nói, hành động này còn muốn tàn nhẫn hơn so với việc gϊếŧ

một

người.

Cho nên ở trước mặt

hắn, nàng

không

hề đề cập tới việc thương nhớ gia đình cùng nỗi sầu muộn vì

không

được gặp người thân, nhưng ở trong lòng nàng lại mang đầy hoài niệm về người cha nghiêm túc, nương ôn nhu, còn có tiểu đệ, tiểu muội đáng

yêu.

Hết thảy những tình cảm này đều bị Lôi đại ca thấy được trong mắt nàng, thế là có

một

ngày,

hắn

liền chủ động

nói

nhỏ

rằng khi

hắn

ra ngoài làm nhiệm vụ,

sẽ

thuận tiện thay nàng tìm hiểu

một

chút tin tức của người nhà.

Hồi mới đầu, Hồng Liên còn tự nhủ rằng chỉ cần biết bọn họ bình an vô

sự

là tốt rồi. Nhưng mà dạo gần đây, chắc có lẽ bởi vì Nguyệt Hiên Hoa đặt lên nàng

một

áp lực ngày càng lớn, nên càng làm nàng thêm nhớ tới gia đình ấm áp, hình ảnh những người thân, cùng những chuyện vui mà họ

đã

từng xẻ chia.

Nhất là tiểu muội đáng

yêu, thân hình beo béo phúng phính tròn ôn nhu mềm mại ôm lấy nàng, để tiếp thêm cho nàng sức lực và cũng để an ủi nàng.

Mỗi buổi tối lúc

đi

ngủ, bởi vì nàng tưởng nhớ người thân mà nước mắt thấm ướt gối nằm. Cũng may là Nguyệt Hiên Hoa khi ngủ

không

thích có người nằm cạnh chung chăn, cho nên

hắn

mới cho phép nàng có riêng

một

phòng cho mình, có thể

một

mình theo đuổi những cảm xúc riêng tư.

“Tiểu muội có lớn lên chút nào

không? Tiểu đệ bắt đầu được học bài chưa? Nương còn thường đau đầu

không? Chân của Cha đỡ nhiều rồi chứ? Muội nhờ huynh mang lễ vật tới, họ có nhận

không? Họ có vui vẻ

không? Họ có......” Hồng Liên liên tiếp đặt ra

một

đống lớn câu hỏi, rồi bởi vì nhìn thấy ánh thương hại trong mắt Lôi mà thanh

âm

mỏng manh

nhỏ

dần, “có nhớ muội

không?”

Nước mắt

không

nhịn được mà đảo quanh.

thì

ra bọn họ căn bản là

không

nhớ đến nàng.

“Tiểu Liên, hãy coi như muội

đã

xuất giá

đi!”

Giọng

nói

của Lôi đại ca càng ôn nhu

thì

lại càng đả thương người.

Nàng cố gắng hít

thật

sâu vào để

không

cho nước mắt trào ra, nhưng càng cố gắng muốn áp chế

thì

lại càng ngăn cản

không

được, chúng vẫn rơi xuống dưới, từng giọt từng giọt dính vào quần áo của nàng.

Lôi

không

đành lòng để mặc nàng, nên buông kiếm trong tay ra,

đi

đến trước mặt rồi

nhẹ

nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, tỏ vẻ an ủi, “Đừng khóc, có đôi khi con người ngu xuẩn như vậy đấy, chỉ vì tin theo ý tưởng của người khác, mà

không

nhìn thấy mình

đã

thật

sự

mất

đi

cái gì.”

“Nhưng mà...... Bọn họ......

không

cần muội...... Muội...... Muội.....” Hồng Liên tựa cả người vào bờ vai cường tráng của Lôi đại ca mà khóc nức nở.

Lôi

nhẹ

nhàng ôm nàng, trong lòng cảm thấy cảm thông vô hạn đối với nữ nhân

nhỏ

nhắn này. Nhìn nàng lại khiến cho

hắn

nhớ tới muội muội của mình, tuy thân thể suy nhược nhiều bệnh tật nhưng vẫn sống rất vui vẻ so với bất luận người nào khác, cứ việc mặc kệ thân thể đau đớn mà cố gắng kể chuyện cười cho

hắn

nghe, bởi vì hy vọng khuôn mặt lúc nào cũng

không

thay đổi của đại ca mình có thể thêm nhiều nụ cười hơn

một

chút.

Nhưng

hắn

làm sao mà cười được,

một

thiếu niên mười lăm tuổi cùng

một

tiểu



nương chỉ mới tám tuổi, nội việc kiếm sống đủ để sinh tồn cũng

đã

thật

vất vả, huống chi tiền thuốc men cho muội muội lại là

một

con số chi trả khổng lồ.

Khi đại phu của cửa hiệu thuốc bắc

không

tiếp tục bán thuốc bởi

hắn

không

đủ tiền,

hắn

giống như là bị người ta nhốt vào

một

vực sâu tuyệt vọng, nhưng vì bệnh tình của muội muội

không

thể cứ buông tay để cho xuống dốc, nên

hắn

bắt đầu

đi

trộm này trộm nọ, rồi bị người bắt được.

Ngay tại thời điểm

hắn

bị người ta đánh đến thiếu chút nữa là chết tươi, Nguyệt Hiên Hoa xuất

hiện

hắn

vĩnh viễn cũng quên

không

được khoảnh khắc mà Nguyệt Hiên Hoa xuất

hiện

ấy

đã

làm cho biết bao nhiêu người sợ hãi,

không

cần phải

nói



hắn

cũng bị dọa sợ hãi, chỉ là

hắn

không

còn khí lực đâu mà đào tẩu thôi.

Khi gương mặt nửa người nửa quỷ kia kề sát vào

hắn, Lôi có cảm giác giống như là mình

đang

bị tử thần lạnh lùng chăm chú nhìn ngó, và nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi.

“Vì sao ngươi ngu như vậy?”

một

thiếu niên thân hắc y đầu ánh bạc lẳng lặng trách cứ, làm Lôi sửng sốt

một

chút rồi mới từ xấu hổ chuyển thành giận dữ.

“Nếu ngươi thích mắng ta vì sao

không

chịu học hành cho giỏi, vậy ngươi tiết kiệm nước miếng

đi! Ngươi căn bản đâu có biết là ta

đã

muốn cùng đường rồi.” Khuôn mặt của Lôi lúc này bầm dập đầy máu y như

một

cái đầu heo,

nói

chuyện cũng động đến vết thương ở miệng mà đau đến nhíu mày nhăn mặt.

một

nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra

một

nụ cười

nhẹ

đầy huyễn hoặc dụ người,

một

nửa khác lại

hiện

ra nét trào phúng tàn nhẫn, Nguyệt Hiên Hoa

thì

thào

nói: “Cùng đường? Cùng đường? Cùng đường......”

“Ngươi bị bệnh thần kinh à?” Cứ lặp

đi

lặp lại hai chữ này mấy lần, cứ như là nhấm nháp thưởng thức cảnh đẹp ý vui trong đó vậy, lại càng giống như là

đang

nhạo báng

hắn, nên cơn tức của Lôi nhịn

khôngđược mà bùng phát.

“Ta chửi ngu là bởi vì ngay cả làm chuyện xấu mà còn để cho bị bắt.”

“Hừ!” Lôi khinh thường quay đầu

đi

chỗ khác.

“Nếu...... Ta có thể giúp ngươi giải quyết tình cảnh khốn khổ này của ngươi, ngươi tính hồi báo ta như thế nào?”

Lôi

không

thể tin rằng mình nghe được điều này.

Có điều thần kỳ như vậy sao? Nhưng



ràng

hắn

đã

cầu xin Ông Trời cứu mạng, chỉ cần có thể cứu muội muội của

hắn, muốn

hắn

cả đời làm trâu làm ngựa

hắn

đều cam tâm tình nguyện, nhưng mà vì sao kẻ đáp ứng lại lời khẩn cầu của

hắn

lại trông giống như là la sát đến từ địa ngục?

“Nếu ngươi có thể giúp ta, muốn linh hồn của ta cũng được.”

Cứ như vậy,

hắn

dùng tự do cuộc sống của mình để đổi lấy sinh mệnh của muội muội, mà những bệnh tật xưa nay của muội muội cũng

đã

được đại ca của Nguyệt Hiên Hoa phục thuốc trị liệu cho đến khi khỏi hẳn.

Mãi cho đến năm kia, bởi vì muốn thay

hắn

hái những trái mơ ngon lành

trên

cao để làm mứt mơ hoa quả, muội muội leo lên cây mơ cổ thụ, nhưng lại

không

cẩn thận tuột tay rơi xuống, tử vong tại chỗ.

hắn

ôm chặt lấy thân hình dần dần lạnh như băng của muội muội,

trên

khuôn mặt của muội muội lại mang đầy vẻ tươi cười vui vẻ đến khó có thể quên được, giống như

đã

không

còn gì tiếc nuối

trên

thế giới này.

Muội muội

thì

không

còn gì tiếc nuối, nhưng

hắn

thì

lại có.

Cho nên

hắn

có thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất

đi

người thân của Hồng Liên.

“Tiểu Liên, nếu muội muốn quay về nhà để ở bên cạnh người thân, ta có thể thay muội cầu tình thử xem sao.”

“Có thể chứ?” Hồng Liên nâng khuôn mặt

nhỏ

nhắn

đang

lã chã nước mắt lên, khát vọng nhìn

hắn, “nhưng

hắn

đã

nói

sẽ

không

tha cho muội.”

“hắn

sẽ

không

thương tổn muội đâu,

hắn

là người hiểu muội



nhất đó.”

Hồng Liên lắc đầu, nghẹn ngào lẩm bẩm, “hắn

sẽ

không

thả muội ra đâu,

hắn

đã

nói

rồi, mà

hắn

luôn luôn

nói

được

thì

làm được,

hắn

sẽ

không

thả cho muội trở về sống bên cạnh người thân đâu.”

Xem ra, nàng

thật

sự

rất sợ hãi. Cũng khó trách nàng được, bởi vì chủ tử từ khi gặp được nàng

thì

liền thay đổi thành

một

người hoàn toàn khác,

không

có chút gì

sự

bình tĩnh như trước kia, ngược lại,

hắn

lại giống như là

một

tiểu hài tử bốc đồng, phát tiết bừa bãi

trên

thân thể của nàng những tình cảm

thậtcủa chính mình.

Điều này càng thêm thể

hiện

vị trí trân quý của Tiểu Liên, chỉ sợ

trên

đời này

sẽ

chỉ có

một

mình nàng là có thể có lực tác động sinh tử lên chủ tử luôn luôn phong bế chính mình kia mà thôi!

“Đừng khóc, Lôi đại ca

sẽ

thay muội

đi

xin thử xem. Nhưng mà muội phải đáp ứng Lôi đại ca

một

việc, trong thời gian này, muội đừng tiếp tục chọc cho chủ tử phát giận nữa, đối xử với

hắn

tốt

một

chút,

hắn...... rất xem trọng muội đó.”

Nhớ tới nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó cho

hắn

là có thể biết được rằng chủ nhân

không

cho phép bất kỳ

một

người nào được thương tổn Tiểu Liên. Nhưng thực

hiện

một

hành động tuyệt đối như vậy có đúng

thật

là vì Tiểu Liên hay

không?

hắn

cũng

không



ràng cho lắm.

“hắn

căn bản là đem muội biến thành

một

đối tượng để bắt nạt, lúc nào cũng thấy muội

không

vừa mắt, hết xét nét bên đông rồi lại quản bên tây. Muội rất ghét

hắn.” Nàng giống như là

một

tiểu



nương

đang

làm nũng với đại ca, mách cho

hắn

nghe chuyện

một

thằng bé tinh quái nào đó chọc ghẹo nàng. Nhưng nàng cũng

không

thật

sự

ghét Nguyệt Hiên Hoa như những lời nàng vừa thốt ra, nàng

nói

thế chỉ là hy vọng

hắn

đừng tiếp tục bắt nạt nàng như vậy nữa, đừng

nói

những lời làm cho nàng rất khó chịu hoặc là đừng gây ra chuyện gì làm cho nàng khó khăn nữa mà thôi.

Bàn tay to của Lôi

nhẹ

nhàng ôm lấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn long lanh giọt lệ của nàng, ôn nhu

nói: “hắnlà

một

nam nhân thẹn thùng đó thôi. Ta biết

hắn

lâu như vậy, tuy rằng cũng

không

thường thấy những lời

nói

hay hành vi mất tự nhiên của

hắn, nhưng cũng có thể

nói

rằng

hắn

không

phải là

một

người xấu. Nếu muội đừng sợ

hắn, kiên nhẫn tìm hiểu thêm về

hắn,

sẽ

biết

hắn



một

người ôn nhu tốt đẹp cỡ nào.”

Nước mắt Hồng Liên chỉ còn ầng ậng, thanh

âm

có chút khàn khàn

nói: “Muội biết

hắn

là ân nhân cứu mạng của huynh.”

“không

riêng gì ta mà còn có muội muội của ta nữa, cho nên cho dù

hắn

có là ác ma muốn tới để đàm phán điều kiện

đi

chăng nữa, ta cũng

sẽ

vĩnh viễn cảm kích việc

hắn

vươn tay ra giúp đỡ lúc xưa.”

Tình huống của Lôi đại ca với của nàng là giống nhau, nếu lúc đó

không

phải là

hắn, chỉ sợ giờ đây nàng

đã

trở thành đồ chơi cho nam nhân, rước nhiều nhục nhã vào người rồi tự sát mà chết,

không

còn sống

trên

thế giới này nữa.

hiện

tại, tuy rằng đổi từ khả năng bị rất nhiều nam nhân đùa bỡn thành phục vụ duy nhất cho

hắn, nhưng ít nhất cũng giữ lại được tôn nghiêm của nàng, trong loại

sự

việc này, dù chỉ giữ được

một

tia tôn nghiêm mà thôi cũng

đã

đủ chống đỡ cho mưu cầu sống sót của nàng.

“Muội biết lòng của muột

thật

sự

rất biết ơn, nhưng mà......”

“Đừng chấp nhất những gì mà mắt muội thấy, mà hãy dùng tâm của muội để cảm thụ, muội

sẽ

hiểu được là đừng nhìn bề ngoài có vẻ xấu xa hư hỏng của

một

người nào đó, hay là từ

sự

lãnh khốc vô tình mà

hắn

cố ý khoác lên vỏ ngoài của mình, mà hãy nhìn kỹ trong từng thời điểm

hắn

xem

hắn

đang

làm những gì? Hoặc là...... vẻ mặt của

hắn

như thế nào.”

“Vẻ mặt?”

“Đúng! Sau khi dỡ bỏ hết thảy những ngụy trang mà

hắn

khoác lên người khi đối mặt với mọi người kia, cái này mới là thể

hiện

chân

thật

nhất.”

Ngay tức thời

thì

Hồng Liên

không

thể nào hiểu hết những lời mà Lôi đại ca

đã

nói, mà cũng chẳng còn thời gian để nàng tìm hiểu thêm, bởi vì cái ân nhân cứu mạng mà hai người

đang

thảo luận với nhau kia

đã

lẳng lặng xuất

hiện

phía sau hai người......