Chương 86: PHIÊN NGOẠI 4: CON MUỐN CÓ EM GÁI.

Lúc không có con thì âu lo đủ đường lúc có con rồi thì chỉ hận không thể nhét lại vào bụng cho xong.

Chắc có lẽ đây là suy nghĩ của không ít bà mẹ nhỉ? Và tiểu Đào lắm lúc cũng đã có suy nghĩ muốn nhét Lạc Thiên Trạch trở lại vào bụng mình!

Trong nhà đã có một tên không xem ai ra gì, đã ngoài 30 mà suốt ngày cứ chí choé với em trai.

Giờ thì trọn bộ luôn! Tòi ra một thằng con trai là fan hâm mộ cuồng nhiệt của ba nó, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau hỏi ba nó một nghìn lẽ một câu hỏi vì sao.

Nhưng ngặt ở cái khiến tiểu Đào đau đầu nhất đó là một người dám hỏi một người dám trả lời, một người dám chỉ một người dám làm.

Lạc Thiên Trạch vừa lên lớp 2 đã bớt đi cái tính làm nũng ngược lại ngày càng phá như giặc.

Một hôm cậu gọi video call với anh trai Huân Hiên của cậu xong liền lạch bạch chạy đi tìm Lạc Cẩn Du.

Dưới sảnh lớn Lạc gia, Lạc Cẩn Du đang ngồi xem tivi thuận tay thò tới đĩa trái cây tiểu Đào cắt sẵn lấy một miếng cho vào miệng.

Lạc Thiên Trạch nhắm đúng mục tiêu ì ạch chạy đến leo lên sofa ôm lấy đùi Lạc Cẩn Du.

"Baba con cũng muốn có em gái, ba mẹ sinh em gái cho con chơi đi."

Lạc Cẩn Du liếc mắt nhìn cái gương mặt như bản sao thu nhỏ của mình kia, có chút ghét bỏ rút chân về không cho cậu ôm.

"Tên nhóc Huân Hiên kia lại bày trò gì cho con nữa?"

Lạc Thiên Trạch bĩu môi bò tới tiếp tục ôm lấy bắp đùi baba, cậu gối cái má phúng phính của mình lên đùi baba ra vẻ vô tội nói:

"Anh ấy mỗi lần nói chuyện với con chỉ toàn lo chơi với em gái, con không vui liền bị anh ấy nói là kêu ba mẹ cũng sinh một em gái cho con chơi đi, anh ấy không rảnh để chơi với con."

Cậu chớp mắt tội nghiệp bò dậy chui vào ngồi trong lòng Lạc Cẩn Du, hai tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh.

"Baba con cũng muốn có em gái."

Lạc Cẩn Du nhai xong miếng táo trên tay nhàn nhạt nhìn vẻ mặt lấy lòng của con trai, mắt anh đảo một vòng chợt mỉm cười vuốt ve đầu cậu.

"Con rất muốn có em gái sao?"

Lạc Thiên Trạch gật cái đầu nhỏ.

"Dạ muốn."

Lạc Cẩn Du cũng gật đầu mỉm cười thiện chí, tay sờ đầu miệng thì chỉ dạy con trai.

"Vậy con cua Tịch Hy về làm vợ là vẹn cả đôi đường đấy thôi!"

Động tác tay đang gọt trái cây của tiểu Đào ngừng lại liếc mắt cảnh cáo Lạc Cẩn Du một cái, nhưng tác dụng chẳng mấy hiệu quả.

Lạc Thiên Trạch khó hiểu nghiêng đầu hỏi:

"Cua về làm vợ là gì vậy ba?"

Lạc Cẩn Du cười khẽ, anh hơi ngã lưng ra sau để cậu nằm rạp trên ngực anh, tận lực làm lơ ánh mắt của vợ yêu, sói xám tiếp tục chỉ dạy cho sói con.

"Vợ là giống như mẹ con ở cùng với ba vậy, con hiểu không?"

Lạc Thiên Trạch suy tư rất lâu câu hỏi của baba, sau đó không chắc lắm hỏi lại.

"Ý là con có thể ngủ cùng em gái giống như ba ngủ cùng mẹ sao ạ?"



Lạc Cẩn Du rất nghiêm túc gật đầu đáp:

"Ừa, nhưng đặc quyền thế này chỉ dành cho em gái cua về làm vợ mới có thôi."

Anh đưa tay véo má con trai, bồi thêm một liều thuốc mạnh.

"Thế nên con cua được Tịch Hy về nhà chúng ta, thế là con liền có em gái chơi cùng vừa có vợ giống ba."

Lạc Thiên Trạch cái hiểu cái không nhưng vẫn nắm được trọng điểm, hai mắt sáng rỡ nhìn baba như nhìn thấy ido.

"Vậy con chỉ cần cua Tịch Hy về nhà sẽ liền có em gái phải không ạ?"

Lạc Cẩn Du hài lòng búng tay cái tách.

"Đúng vậy, quả không hổ là con trai ba, học nhanh đấy!"

"Lạc Cẩn Du anh muốn tối nay ngủ ngoài đường đúng không?"

Tiểu Đào đặt dao qua một bên trừng mắt nhìn Lạc Cẩn Du đang ung dung dạy hư con trai đến vui vẻ kia.

Lạc Cẩn Du bị cô trừng cuối cùng cũng chịu bớt bớt lại, thả Lạc Thiên Trạch xuống đuổi khéo cậu đi.

"Về phòng làm bài tập đi, lắm lời nữa là tối nay ba dẫn còn ra hồ bơi ngoài trời ngủ đấy!"

Lạc Thiên Trạch lén nhìn qua mẹ đang cau mày thì cũng hơi sợ, lần trước cậu có theo ba ra hồ bơi ngoài trời ngủ.

Ba nói mát thì mát thật nhưng muỗi nhiều lắm, chích cái mông nhỏ của cậu ngứa vô cùng cũng may là mẹ ra ôm cậu vào.

Nhưng ba thì không có tốt số thế, bị mẹ một cước sẵn tiện đạp thẳng xuống hồ. Hiện tại cậu không muốn bị muỗi chích mông nữa nên rất ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập.

Thấy con trai đi rồi Lạc Cẩn Du liền sấn tới ôm lấy tiểu Đào, cả người như một con chó to xác vồ vập hôn hít trên người cô.

"Anh đứng đắn một chút, suốt ngày cứ dạy hư con."

Tiểu Đào đẩy cũng đẩy không được đành mặc anh gặm cắn cổ mình, Lạc Cẩn Du híp mắt ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Anh dạy hư nó khi nào chứ?"

Tiểu Đào đưa tay bóp má anh, hung dữ nói:

"Con mới tí tuổi anh đã dạy nó đi cua gái, còn không dạy hư thì là gì?"

Lạc Cẩn Du bật cười há miệng cắn nhẹ lên tay cô.

"Con anh nếu có thì hư chứ không hỏng, để nó cuỗm được con gái Triệu Thần Huân về đây em liền có cả con trai lẫn con gái. Anh không muốn em mang nặng đẻ đau một lần nữa, anh xót."

Nghe xong, tiểu Đào có muốn giận cũng giận không được. Tim cô mềm nhũn như bùn, vòng tay ôm lấy cổ anh.

"Anh thà để con hư cũng không để em chịu đau ư? Em nên vui hay nên buồn đây?"

Lạc Cẩn Du bật cười cắn lên môi cô một cái.

"Em vui là được, nếu em buồn anh sẽ đánh mông tên nhóc kia nở hoa."

Tiểu Đào xì cười, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào mũi anh.

"Anh thật là!"

Lạc Cẩn Du cắn lên ngón tay cô, ánh mắt đen thẫm ái muội cọ mũi lên chóp mũi cô.



"Vậy tối nay anh được ngủ trên giường chứ hả?"

Sau khi sinh Lạc Thiên Trạch thân thể cô càng mềm mại hơn, chút ngây ngô khi trước lại nhuốm thêm một tầng thành thục.

Từng ánh mắt nụ cười cũng đủ khiến Lạc Cẩn Du động lòng sắc dục, chỉ mới dính nhau một hồi mà anh đã nhịn không được rồi.

Tiểu Đào xấu hổ đánh anh một cái.

"Mơ đi, anh ra sân mà ngủ!"

Lạc Cẩn Du cười bí hiểm, nheo mắt lại ghé bên tai cô thầm thì.

"Vợ à em thật biết chơi, ngoài sân rộng rãi cũng kí©h thí©ɧ lắm!"

"Tên vô lại!"

Tối đó hai người không có ở ngoài sân cũng chẳng ở trên giường, mà là ra hẳn ban công tìm kí©h thí©ɧ mới mẻ.

Vấn đề cua Tịch Hy về làm vợ, tiểu Đào nghĩ hai ba con đã dừng cuộc trò chuyện ở tối đó nhưng không ngờ thời gian sau đó...

Đầu tiên là Triệu Huân Hiên ủy khuất tìm cô mách lẻo, sau đó là Triệu Thần Huân gọi đến cãi tay đôi với Lạc Cẩn Du.

Và tiếp đó ở buổi sinh nhật tròn 5 tuổi của Tịch Hy, tiểu Đào nhìn con trai bị Triệu Huân Hiên nắm cổ áo xách trả lại nơi sản xuất là cô và Lạc Cẩn Du đây.

"Chú Lạc, chú trông kỹ tên nhóc này đi!"

Người ba bất lương nào đó da mặt dày hơn cả bê tông, cười toét nói:

"Yô, con trai chú lại bị cháu tóm được nữa rồi à?"

Lạc Thiên Trạch tay cầm đoá hoa hồng vẻ mặt ủy khuất nhào vào ngực cô nói:

"Mẹ ơi, con cua gái thất bại rồi."

Ngoại trừ Triệu Huân Hiên còn có thêm hai cặp mắt như nhìn kẻ trộm của Triệu Thần Huân và Mục Hy phóng tới, tuy là nhìn hai ba con Lạc Cẩn Du nhưng tiểu Đào làm mẹ cũng không khỏi xấu hổ dùm.

Tối đó trở về nhà, Lạc Cẩn Du lần thứ n bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ. Anh còn chả có chút xấu hổ mà đi ngủ ké giường con trai.

Lạc Thiên Trạch lim dim buồn ngủ dụi mắt, vẫn không quên ôm lấy cánh tay baba.

"Ba ơi, mẹ dữ quá. Sau này con không lấy vợ đâu."

Lạc Cẩn Du đang nhắm mắt thì hé ra một nửa liếc con trai.

"Không lấy vợ chẳng lẽ con muốn lấy chồng?"

Lạc Thiên Trạch mờ mịt mở mắt nhìn baba, lại thấy anh cau có hung dữ trừng mình.

"Muốn lấy gì thì mặc xác con, không được nói vợ ba dữ! Coi chừng ba đánh con đó!"

Lạc Thiên Trạch chớp mắt ủy khuất ghé mặt vào cánh tay anh, nhỏ giọng đáp:

"Con biết rồi."

Và từ tối đó Thiên Trạch bé nhỏ cũng hiểu ra một chuyện, mọi người đều sợ baba, baba là người oai hùng nhất thế gian này, baba muốn làm gì ai cũng không cản được.

Cho nên ai dám đυ.ng đến mẹ thì baba sẽ xử người đó, ngay cả cậu cũng không ngoại lệ.