Chương 19

"Không chọc huynh nữa"

Lang Nhất Hàn cười cười dời mặt mình ra, nếu chọc y thêm nữa chắc chắn hắn sẽ bị đánh a

"Đệ mới tới đây không biết đường, huynh có thể dẫn đệ đi được không?"

Cảm thấy mặt mình đã bớt nóng Tuệ Phong mới ngước lên nhìn hắn

"Được, ta dẫn đệ đi"

Nói xong y liền đi trước, Lang Nhất Hàn mỉm cười bước theo sau, nhìn qua vô cùng hài hòa

Tại một góc nào đó, Cố Dạ Thiên nhìn theo bóng hai người mặt đầy khinh bỉ

"Hơ, không biết đường cái con khỉ, không biết ngài ấy đã đi tới đây biết bao lần rồi"

"Cốp"

"Oái..."

Cố Dạ Thiên bắt lấy cái thứ vừa bắn vào đầu mình, nhìn xong liền nhăn mặt

"Tên nào giàu thế, ném bạc luôn cơ đấy, đừng để ông đây biết là a...ai..."

Cố Dạ Thiên quay đầu tìm kiến thủ phạm, thấy ánh mắt cảnh cáo của ma tôn nhà mình cùng cục bạc lớn trên tay với ý "tiếp theo vào đầu ngươi sẽ là cái này" hắn liền nuốt nước bọt đảo mắt đi

"Viên bạc này đẹp ghê ta ơi" Mịa nó đau quá đi mất

Tuệ Phong dẫn Nhất Hàn đi khắp nơi, còn sư phụ của y thì không biết đã biến mất ở nơi chốn nào rồi

Nhìn bóng dáng nam nhân miệng tươi cười trước mặt ánh mắt hắn không khỏi hiện lên sự ôn nhu, Cố Dạ Thiên đi theo nhìn thấy thế liền nổi da gà, tôn thượng bị đoạt xá rồi

Tuệ Phong cắn lấy một viên kẹo hồ lô, má bên phải cứ thế phồng lên nhìn trông đáng yêu không chịu được

"Ta nói đệ nghe, nơi này có rất nh.."

Tuệ Phong mở to mắt kinh ngạc, gì thế gì thế sao hắn lại cắn má y? Mặt y đỏ bừng như núi lửa phun trào, nóng muốn bốc khói

Lang Nhất Hàn thỏa mãn nhả ra, khóe miệng trừu trừu, ánh mắt đầy hối lỗi nhìn y

"A xin lỗi huynh, ta vốn dĩ muốn ăn thử kẹo hồ lô không ngờ lại cắn nhầm, tại má của huynh lúc đó..."

"À kh..không sao"

Tuệ Phong xua tay ngượng ngùng quay đầu đi, vành tai đỏ ửng lên, trong đầu đã rối thành một đoàn, bộ má y giống kẹo hồ lô lắm sao?

Cố Dạ Thiên đứng ở nơi xa đã chết máy từ bao giờ, mắt hắn không mù đúng không? Mẹ ơi, hắn vừa thấy cái gì vậy, tôn thượng nhà hắn lưu manh cắn má trai nhà lành! Nhất định khi quay về phải kể cho Bạch Âm nghe mới được

Chợt một bàn tay từ đâu ra đập lên vai hắn

"Vị ca ca này lén lút ở đây làm gì thế?"

Cố Dạ Thiên giật mình quay đầu, đập vào mắt là thiếu niên bạch y mặt búng ra sữa, tay cầm hai xiên kẹo hồ lô tươi cười nhìn hắn

Hắn nhận ra người này a, đây không phải là tiểu đệ đi theo vị Tuệ Phong kia sao, gọi là tiểu đệ vì lúc đầu hắn ở khá xa nên không nghe rõ Tuệ Phong gọi y là sư phụ

"Không làm gì cả"

Cố Dạ Thiên vẫn một bộ dáng lạnh lùng khoanh tay không để mắt đến người trước mặt

Hàn Diệp híp mắt nhìn y rồi cười tươi chỉ tay về phía hai người kia đang đứng

"Không phải là huynh đang theo dõi hai người kia chứ"

"K..không phải"

Cố Dạ Thiên chột dạ quay đầu đi, Hàn Diệp híp mắt cười, đúng là vậy nhỉ, sau đó lại làm như giật mình thốt lên

"A..huynh là người xấu? Bớ ng..um"

Cố Dạ Thiên đổ mồ hôi đưa tay bịt miệng Hàn Diệp lại

"Không phải, ta không phải người xấu"

"Um um"

Hàn Diệp chớp mắt gật gật đầu, sau đó chỉ vào tay hắn ý bảo thả ra

Nhìn xuống người đang bị mình bịt miệng, Cố Dạ Thiên đe dọa

"Không la nữa ta mới bỏ tay ra"

"Um um"

Hàn Diệp gật đầu chấp nhận, thấy thế hắn mới bỏ tay ra

"Khụ...vậy huynh theo dõi hai người kia thật à?"

"Đã bảo không phải"

Cố Dạ Thiên khó chịu nhìn y, tên nhóc này sao cứng đầu thế

"À...bớ ng...um"

"Ừ ừ ta đi theo bọn họ được chưa, đừng có la nữa"

Cố Dạ Thiên hết cách lại bịt miệng y lại, Hàn Diệp híp mắt gật đầu hắn mới thở dài bỏ tay ra

"Vậy huynh là người x..."

"Không, đúng là ta đi theo bọn họ nhưng không phải người xấu mà đi theo bảo vệ"

"Ra thế...bảo vệ người đang đứng bên cạnh sư huynh của ta sao?"

Nhìn đôi mắt ngây thơ của y Cố Dạ Thiên bất giác gật đầu

"À ừ.."

"Ra vậy...vậy huynh tiếp tục bảo vệ đi ta không làm phiền huynh nữa, cố lên"

"ừ ừ" đi nhanh dùm cái

"Tạm biệt"

Hàn Diệp tươi cười vẫy tay với hắn rồi xoay đầu chạy đi, đi được một đoạn xa khuôn mặt tươi cười liền biến mất thay vào đó là bộ mặt nghiêm nghị

"Được cả hộ pháp của ma tôn đi theo bảo vệ, xem ra không đơn giản nhỉ...vẫn là không nên để Phong nhi ở một mình với hắn"

Nói xong liền nâng nhanh cước bộ của mình

"Ban nãy huynh định nói với ta cái gì sao?"

"À ta định dẫn đệ đến một nơi rất thú vị"

Sau khi trấn an mình rằng việc hắn làm chỉ là vô tình Tuệ Phong đã bình tĩnh lại đôi chút, nói chuyện với hắn không có gì gượng gạo cả

"Vậy thì ch..."

"Phong nhiiiiii..."

Hàn Diệp nhanh chóng đi đến chỗ hai người, trên mặt vẫn là nét vui tươi như lúc đầu chỉ là lúc nhìn qua Lang Nhất Hàn có phần dò xét

"Người đi đâu nãy giờ thế?"

Tuệ Phong nhíu mày nhìn sư phụ mình một lượt từ trên xuống sau đó mới thở phào, may là không có bị gì nếu không y nhất định sẽ bị chưởng môn sư thúc hành đến chết

"Ta đi dạo một vòng quanh đây, mua được rất nhiều đồ ăn đấy"

Nói xong liền đưa túi vải đeo sau lưng ra trước mặt như để chứng minh

Tuệ Phong khóe mắt giật giật nhìn cái túi lớn

"Người định mua cho cả môn phái ăn đấy à?"

"Đâu có, mình ta ăn thôi"

"....." Hết nói nổi

"Cũng trễ rồi chúng ta nên về thôi, để sư đệ phát hiện sẽ rất đáng sợ a"

Tuệ Phong bất lực nhìn Hàn Diệp: Bây giờ người mới biết sợ đấy à? Lúc kéo con đi sao không biết sợ như vậy đi

"Được rồi"

Tuệ Phong khó xử quay đầu nhìn Nhất Hàn

"Lang Hàn, cái đó...."

Lang Nhất Hàn mỉm cười nhìn y

"Không sao, huynh cứ về đi, nếu có cơ hội hãy dẫn ta đến nơi thú vị huynh nói nhé"

Tuệ Phong nghe thế không nhịn được vui vẻ gật đầu với hắn

"Nhất định....hẹn gặp lại"

"Um"

Tuệ Phong và Hàn Diệp quay người rời đi, lúc đi ngang qua hắn Hàn Diệp hơi liếc mắt nhìn, thấy hắn để ý liền tươi cười như không có chuyện gì đáp lại

Lang Nhất Hàn híp mắt nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt của người đó, là phát hiện gì sao?

Tuệ Phong khẽ nhìn qua sư phụ của mình đang đi bên cạnh, hiếm khi thấy sư phụ mình bày ra gương mặt suy tư như vậy, y không nhịn được mà hỏi

"Người sao thế? Có chuyện gì không vui sao?"

Hàn Diệp nghe y hỏi cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn y

"Ta chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi"

"Vậy sao...nhưng mà sư phụ này.."

"Hả?"

"Thay vì nghĩ những chuyện không đâu thì người nên làm sao giải thích với chưởng môn sư thúc về cái túi đồ ăn to lớn sau lưng người đi, ngài ấy mà thấy...người chết chắc"

"Ặc...ta quên mất...oa oa..Phong nhi...con phải giúp ta...huhu.."

Hàn Diệp ôm chầm lấy Tuệ Phong mà khóc lóc cầu xin, Tuệ Phong mặt lạnh đưa tay đẩy đẩy sư phụ mình ra

"Người tự đi mà giải quyết"

"Con nỡ lòng nào để sư phụ con bị phạt sao?"

Hàn Diệp chớp mắt đáng thương nhìn y

Tuệ Phong nhìn Hàn Diệp một cái biểu hiện "con không quan tâm" rồi quay đi

"Huhu...đừng mà...đồ nhi ngoan...Phong nhi tốt...."