Chương 11: Chảy máu mũi

Mạnh Tinh Trạch khẽ ho một tiếng: “Sao em không nói gì hết vậy?”

“…” Mạnh Y Miểu cúi đầu, bàn chân chưa mang giày cọ cọ xuống thảm, không cẩn thận đá tới cổ chân Mạnh Tinh Trạch, hắn cúi đầu nhìn chân cô.



Vẫn là âm thanh lên cầu thang đánh vỡ sự im lặng giữa hai người, Mạnh Tinh Trạch ném cái đĩa kia lên trên giường, nhanh chóng đứng thẳng nhìn về phía cửa.

Mẹ Mạnh thấy hai người đều bà, có chút kỳ quái nói: “Bảo con đi kêu em rời giường, kêu nửa ngày cũng không thấy hai đứa xuống, mẹ mới vừa nghe thấy các con cãi nhau. Con ăn hϊếp em đúng không?”

Mạnh Tinh Trạch oan uổng nói: “Không có! Sao con có thể ăn hϊếp em được!”

Mẹ Mạnh thấy vẻ mặt hắn thành khẩn, Mạnh Y Miểu cũng ở bên phụ họa gật đầu, trên mặt bèn nở nụ cười, “Đi xuống ăn cơm đi.”

“Mẹ thấy hôm nay nắng đẹp, Miểu Miểu, con phơi chăn phòng con đi.” Nói rồi liền đi về phía mép giường.

Mạnh Y Miểu bò lên chăn mình: “Mẹ, con còn chưa tỉnh ngủ.”

Mẹ Mạnh có chút không đồng ý, “Không thể ngủ nữa, mặc dù là cuối tuần, có thể làm bài tập hoặc đọc sách.” Nắm lấy cánh tay của Mạnh Y Miểu kéo qua, “Mau đứng dậy.”

Mạnh Tinh Trạch nhìn mẹ kéo em gái ra, cầm cái chăn lên bắt đầu giũ, đầu óc của hắn còn chưa bản ứng, thân thể đã bổ nhào lên người Mạnh Y Miểu, lại lần nữa đè xuống góc chăn bị nhấc lên.

“Ngô!” Mạnh Y Miểu kinh ngạc kêu lên.

Mẹ Mạnh nhìn hai người họ, Mạnh Y Miểu nhìn hắn, Mạnh Tinh Trạch nhìn em gái rồi lại nhìn mẹ mình, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, ba Mạnh xuất hiện ở cửa: “Vợ à, em nấu gì trong bếp sao?”

Mẹ Mạnh nghe vậy không quan tâm hai người nữa, xoay người chạy nhanh xuống lầu, ba Mạnh cũng theo sát.

Mạnh Tinh Trạch duỗi cổ xác nhận ba mẹ đã xuống lầu, lúc này mới yên lòng, quay đầu nhìn Mạnh Y Miểu nằm dưới thân hắn, nhìn hắn với vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Nhu cầu bình thường tuổi dậy thì?” Mạnh Y Miểu nhấn mạnh hai chữ bình thường.

Mạnh Tinh Trạch bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, nghĩ nghĩ thua người không thua trận, ít nhất không thể để cô đắc ý được, “Có phải em cũng muốn coi hay không?”

“Em không thèm coi!” Mạnh Y Miểu giống như mèo bị dẫm đuôi phản bác.

“Bị anh nói trúng rồi.”

“…Oa! Mạnh Tinh Trạch, anh xem phim đồi trụy, còn muốn lôi em xuống nước đúng không!”

Mạnh Tinh Trạch sợ giọng nói của cô bị mẹ Mạnh nghe thấy, vội vàng che miệng cô lại: “Em nói nhỏ thôi.”

Mạnh Y Miểu rất phối hợp gật đầu, Mạnh Tinh Trạch buông cô ra, cô lập tức mở miệng nói: “Biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái!” Một chuỗi liên thanh như bắn pháo vang lên.

Mạnh Tinh Trạch thẹn quá hóa giận, bắt đầu chọc lét cô.

“A! Ha ha ha! Không được… Mạnh Tinh Trạch! Anh… quá đáng!” Mạnh Y Miểu xoắn dưới thân hắn muốn thoát khỏi tay hắn, có điều mặc kệ cô động thế nào bên hông vẫn có một đôi tay chọc cô, Mạnh Y Miểu cười đến chảy nước mắt mà Mạnh Tinh Trạch cũng không buông tha cho cô.

Mạnh Y Miểu đẩy vai hắn ra, đá lung tung trên giường, ngón chân cuộn tròn lên, cô chịu không nổi dày vò này.

“Buông em ra…! A ha ha ha… Mạnh Tinh Trạch! Ngô… em tức giận.” Mạnh Y Miểu cười mệt, trong lúc giãy giụa, bàn tay Mạnh Tinh Trạch đã bặt trước nơi trò trịa của cô, trong lúc nhất thời hắn khựng lại.

Mạnh Y Miểu còn chưa kịp phản ứng lại, thờ phì phò nhìn hắn.

Mạnh Tinh Trạch nhìn em gái dưới thân mình, tóc tai hỗn độn, mắt to ngập nước nhìn hắn, váy ngủ đã không che được đùi, hai đùi bị tách ra, đầu gối hắn chỉ còn chút nữa đã đυ.ng tới…

Đầu Mạnh Tinh Trạch hiện lên cái đĩa kia, bụi cỏ rậm rạp của phái nữ, hắn không chịu khống chế nhìn qυầи ɭóŧ màu trắng bao lấy nơi riêng tư của Mạnh Y Miểu, sau đó hắn thấy mũi mình nóng lên.

Hắn nhìn Mạnh Y Miểu vẻ mặt lo lắng ngồi dậy, miệng khép mở nói gì đó, hắn sờ lên người mình, ngón tay đều là máu, a… hắn chảy máu mũi.

“Anh! Máu mũi! Anh chảy máu mũi!” Giọng nói của Mạnh Y Miểu truyền đến tai hắn.

Mạnh Tinh Trạch nghĩ quá mất mặt rồi, hắn đột nhiên quên mất bản thân vì sao lại chảy máu mũi.