Chương 17: Chiến tranh lạnh.

Sau khi tan học, Mạnh Tinh Trạch nhắn tin cho Mạnh Y Miểu: Chờ anh trong phòng học, tối nay về chung.

Mạnh Y Miểu ngoan ngoãn ngồi trong phòng học chờ Mạnh Tinh Trạch huấn luyện xong.

“Gần đây bận quá, sắp tới cuộc thi đấu bóng rổ rồi, huấn luyện viên của bọn anh ép bọn anh mệt chết.” Mạnh Tinh Trạch khoan thai tới trễ, mồ hôi đầy đầu, Mạnh Y Miểu rút khăn giấy đưa hắn lau mồ hôi.

“Gần đây em bận gì vậy? Mẹ nói em nhiều ngày về nhà trễ.” Mạnh Tinh Trạch nhận lấy cặp sách của cô đeo lên vai, mở miệng hỏi cô.

“Ngô… bị giữ lại lớp.” Mạnh Y Miểu không tự tin nói.

Mạnh Tinh Trạch nghĩ cô bị thầy cô giữ lại nên cảm thấy ngượng ngùng, cười vỗ đầu cô nói: “Sắp đến kỳ thi giữa kì, em đọc sách nhiều lên đừng để thành tích quá kém, sẽ mất mặt.”

Mạnh Y Miểu đẩy cánh tay hắn đang xoa loạn đầu mình ra, sửa sang lại đầu tóc rối bù, không đáp lại hắn.

Mạnh Tinh Trạch cười đến gợn đòn, hắn nhìn chằm chằm mặt của Mạnh Y Miểu, tầm mắt lại di chuyển xuống dưới, liếc thấy vết đỏ đậm sau cổ cô, vươn ngón tay mang ý xấu gãi gãi chỗ kia, vẻ mặt Mạnh Y Miểu mê mang quay đầu nhìn hắn: “Làm gì đó?”

“Không ngứa sao?”

“Hơi.”

Mạnh Tinh Trạch rút tay lại, nhìn kỹ lại hắn cảm thấy không đúng lắm, không giống như bị muỗi cắn, có chút giống như… dấu hôn?

Hắn theo bản năng phủ định ý nghĩ này, nhưng hắn vẫn không yên tâm hỏi lại cô: “Em yêu đương?”

“A?” Mạnh Y Miểu nhảy số không kịp, “Không có, làm sao vậy?”

Mạnh Tinh Trạch nhìn vết đỏ kia nói: “Vậy sao gáy em có dấu hôn?”

Lúc đầu Mạnh Y Miểu còn hơi mê mang, ngay sau đó mới nhớ ra thời điểm giữa trưa Trầm Nam Thuyền mạnh liệt đè cô lên tường thao, cuối cùng lúc hắn bắn tinh dường như có hôn lên sau cổ cô, có điều lúc đó Mạnh Y Miểu đang cao trào, không có cảm giác gì.

Mạnh Tinh Trạch vừa nhìn biểu cảm của cô là hiểu, nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, sau đó trong lòng giận dỗi, Mạnh Tinh Trạch cho rằng cô bị tên kia lừa, nhưng nhìn cô lắc đầu, Mạnh Tinh Trạch càng tức giận hơn, hắn ép hỏi Mạnh Y Miểu đối phương là ai, cô ấp úng không chịu nói.

Hai người giằng co một hồi lâu, Mạnh Tinh Trạch nóng đầu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn không nói nữa, đưa Mạnh Y Miểu về nhà.

Mạnh Y Miểu nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, muốn nói gì đó phá vỡ không khí, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn là an tĩnh ngậm miệng, về đến nhà, Mạnh Tinh Trạch dẫn đầu đi vào, nói với mẹ Mạnh không muốn ăn cơm chiều, ném cặp sách của Mạnh Y Miểu xuống ghế sô pha rồi đi lên phòng, rầm một tiếng cửa phòng bị hắn dùng sức đóng thật mạnh.

Mạnh Y Miểu cúi đầu thay giày, bị tiếng đóng cửa này làm cho hoảng sợ, mẹ Mạnh nhìn hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói gì hết, trong lòng thầm nghĩ lần đầu tiên hai anh em cãi nhau, có điều đều là người một nhà cũng không thù lâu được.

Buổi sáng hôm sau, Mạnh Tinh Trạch ngồi trên bàn ăn ăn sáng, làm như không thấy Mạnh Y Miểu ngồi đối diện, mẹ Mạnh buông chén đũa, vẻ mặt không tán đồng nói: “Em con nhìn con mấy cái, mà sao con vẫn không để ý đến nó?”

Mạnh Tinh Trạch nắm tay lại, nhăn mày nói: “Không phải con không để ý đến em ấy.”

Mạnh Y Miểu cũng sờ mũi, kéo tay mẹ Mạnh lắc lắc làm nũng: “Con và anh trai có chút hiểu lầm, nói rõ ràng là được.”

Mẹ Mạnh nhìn dáng vẻ Mạnh Tinh Trạch ngủ không ngon, nghĩ hắn phỏng chừng cũng là vì chuyện này mới ngủ không ngon, cũng không đành lòng nói thêm nữa.

Mạnh Tinh Trạch ăn xong trước liền buông chén đĩa, ngồi trên ghế chơi điện thoại, Mạnh Y Miểu ăn xong thì hắn đứng lên đi ra cửa, mặc dù không nói gì, nhưng Mạnh Y Miểu cũng nói với mẹ Mạnh tạm biệt, ngoan ngoãn đi sau Mạnh Tinh Trạch.