Chương 2: Đối tượng chất lượng

Mạnh Y Miểu mơ hồ kết thúc tiết học, ngồi tại chỗ tự hỏi nhân sinh, thiếu nữ chưa từng nói chuyện yêu đương, cư nhiên một ngày bắt đi công lược đàn ông, quả thật không trâu bắt chó đi cày.Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên cô mới lấy lại tinh thần, lấy ra sách toán, tiếng mở cửa vang lên, tiếng nói hệ thống cũng vang lên trong đầu cô.

"Đối tượng chất lượng tốt số1: Trầm Nam Thuyền"

Mạnh Y Miểu không thể tin được ngẩng đầu lên, mắt cô đối diện với người đang đứng trên bục giảng, đối phương đẩy đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Mạnh Y Miểu, cười hỏi: "Sao vậy? Bạn học Mạnh?"

Cả lớp hướng mắt về phía cô.

Mạnh Y Miểu đỏ mặt cúi đầu nói: "Không có gì."

"Nếu như có chuyện gì, nhớ rõ phải nói với thầy." Trầm Nam Thuyền dặn dò, sau đó mở sách vở bắt đầu giảng bài.

Ngày thường Mạnh Y Miểu chỉ biết cúi đầu nhìn sách toán, lỗ tai tiếp thu trí thứ từ Trầm lão sư truyền thụ, lúc nào cần nhìn bảng chép bài mới ngẩng đầu lên.

Hôm nay cô lặng lẽ nhìn Trầm Nam Thuyền, hai cúc trên cùng của áo sơ mi trắng được cởi bỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh, cô nhìn thân thể hắn một lượt thầm nghĩ thì ra Trầm lão sư đẹp như vậy, chẳng trách các bạn trong lớp thích học nhất là tiết toán.

Đương nhiên Trầm Nam Thuyền cũng cảm nhận được tầm mắt của cô, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Y Miểu, đối phương vội vàng dời đi tầm mắt giả bộ đang nhìn bảng đen, sau đó tầm mắt kia lại chuyển đến người hắn, hắn lại nhìn lại, quả nhiên thấy cô nghiêm túc nhìn chằm chằm bảng đen.

Trầm Nam Thuyền khẽ cong khóe miệng, đẩy mắt kính, nở nụ cười sâu kín.

Chuông tan học vang lên, Trầm Nam Thuyền khép sách lại: "Tiết hôm nay kết thúc ở đây, bài tập được giao ngày hôm qua, chủ đề lớn tôi nhớ đã nói trong lớp với các em, có một số bạn đã làm sai thậm chí có bạn không thèm, những ai viết sai mời tự giác sửa lại, còn những bạn không làm tự giác đến văn phòng của tôi một chuyến." Sắc mặt hắn nghiêm túc, nói xong liền đi ra khỏi phòng học.

Sau khi Trầm Nam Thuyền rời đi, trong lớp mới vang lên tiếng nói chuyện , bạn cùng bàn quay đầu vẻ mặt may mắn nói: "May mà hôm qua mình đã làm bài, Y Miểu, cậu thì sao?"

Mạnh Y Miểu vừa định gật đầu.

"Vì để dẫn đường ký chủ công lược đối tượng chất lượng tốt, hệ thống đã khởi đồng hình thức mới, xóa hết bài làm của bạn, bây giờ mời bạn đến văn phòng của Trầm Nam Thuyền."

Mạnh Y Miểu cứng người, cô cắn môi dưới lắc đầu, bạn cùng bàn kinh ngạc nhìn cô, trong ấn tượng của cô ấy Mạnh Y Miểu sẽ không như vậy, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt cô không thích hợp, cũng không nói nữa.

Mạnh Y Miểu chỉ có thể đứng lên đi về phía văn phòng của Trầm Nam Thuyền.

Văn phòng thầy cô trường họ ở một tòa nhà khác, Mạnh Y Miểu đi qua hai toàn nhà liền đi tới hành lang rồi đến trước cửa văn phòng Trầm Nam Thuyền gõ cửa.

"Mời vào." Giọng nói Trầm Nam Thuyền vang lên phía sau cánh cửa, Mạnh Y Miểu xây dựng tốt tây lý liền mở cửa ra, văn phòng của hắn chỉ có mình hắn, những bạn học khác đều đã nghe hắn răn dạy một hồi, giờ Mạnh Y Miểu mới đến.

Trầm Nam Thuyền ngẩng đầu lên từ giáo án, bỏ cây bút trong tay xuống, sửa sang lại mặt bàn và áo sơ mi, để Mạnh Y Miểu ngồi đối diện hắn.

"Tìm thầy có việc gì không?" Ngữ khí Trầm Nam Thuyền ôn hòa càng khiến Mạnh Y Miểu hổ thẹn, cô đỏ mặt ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt mở miệng: "Trầm lão sư, thật xin lỗi, ngày hôm qua em quên làm đề tóa." Tay nhỏ nắm chặt góc váy, vì thế váy liền dịch lên phía đùi, nhưng cô không hề phát hiện ra.

Trầm Nam Thuyền đẩy mắt kính, nhìn nữ sinh trước mặt, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lập lòe phát sáng, gắt gao nhìn hắn chằm, đầy mặt hổ thẹn, môi khẽ nhếch lên.

Hắn lấy một cuốn tập từ trong sấp tập vở trên bàn ra, đẩy đến trước mặt cô, lật đến trang bài tập hôm qua, cuối cùng chỉ vào câu cuối cùng, lặp lại lời Mạnh Y Miểu: "Quên làm?"

Mạnh Y Miểu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Trầm Nam Thuyền nhếch khóe miệng, trong đầu nổ "oanh" một tiếng, trống rỗng, cô cảm thấy mình sắp ngất rồi.

Trầm Nam Thuyền tiếp tục mở miệng: "Lúc đi học không nghe giảng nhìn chằm chằm thầy làm gì?" Hắn chống cằm không chút để ý hỏi Mạnh Y Miểu.

Cíu.. cíu mạng...

Mạnh Y Miểu chỉ cảm thấy Trầm lão sư hoàn toàn khác với ấn tượng của cô, cô không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, nụ cười của Trầm Nam Thuyền càng tươi hơn, nhìn cô đỏ mặt không nói nên lời, cũng không trách cô.

"Tóm lại về sau học cho thật tốt." Trầm Nam Thuyền không cười nữa, nói xong câu đó liền tiếp tục cúi đầu coi giáo án, Mạnh Y Miểu cũng nghe ra ý hắn, cô cúi đầu nhỏ giọng, "Em biết rồi." Sau đó liền rời khỏi văn phòng