Chương 20: Khó khăn càng thêm khó khăn.

Ngày hôm sau Mạnh Y Miểu lại ngồi xổm chỗ Cố Chi Dụ thường hay lui tới ở thư viện, đối phương vẫn làm như không nhìn thấy cô, thấy Cố Chi Dụ học tập, Mạnh Y Miểu cũng cầm sách đến bên cạnh hắn ngồi xuống, mới vừa mở miệng muốn nói chuyện với hắn, Cố Chi Dụ đã lạnh lùng liếc mắt nói: “Im lặng.” Mạnh Y Miểu nghe lời hắn ngậm miệng không nói nữa.

Một lát sau, Cố Chi Dụ cau mày quay qua, Mạnh Y Miểu lập tức mở miệng: "Em không nói chuyện.” Quả thật Mạnh Y Miểu không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà thôi.

“…” Cố Chi Dụ không quan tâm đến cô.

Mạnh Y Miểu nhìn trong chốc lát, Cố Chi Dụ coi cô như người vô hình, lúc này cô mới bắt đầu đọc sách, kỳ thật cô đang câu được câu không trò chuyện với 1217.

Tiếng chuông vang lên, Mạnh Y Miểu từ trong mộng bừng tỉnh, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, nhớ ra cô đang học tập ở thư viện, sau đó ghé lên bàn ngủ mất, nhìn thời gian đã hết giờ nghỉ trưa, thư viện lại không có ai, Cố Chi Dụ bên cạnh cũng đã đi rồi.

“Chậc chậc chậc, thật là tuyệt tình.” 1217 mở miệng phun tào. “Sau khi bạn ngủ, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn bạn, cả lúc cô ngáy ngủ nữa.”

“… Cho nên có thể thay đổi đối tượng công lược không?”

“Không thể.”

Ha ha, thật tốt.

“Mày không hiểu, đây là chiến thuật của tao.” Mạnh Y Miểu nắm chặt tay lại.

1217 làm bộ không nghe thấy tiếp tục cắn hạt dưa.

Liên tục vài ngày ngồi cạnh Cố Chi Dụ ở thư viện, cùng nhau đọc sách nhưng nói không quá năm câu, 1217 cảm thấy không có gì hay, Mạnh Y Miểu chỉ nói chờ thêm chút nữa.

Hôm nay Cố Chi Dụ không đến thư viện nữa, 1217 hỏi có muốn đổi đối tượng công lược trước đã không, Mạnh Y Miểu cười cười nói: “Mày không hiểu, tao đã ảnh hưởng đến hắn.”

“”Không chừng trong lớp hắn có việc gì thì sao?” 1217 không tin.

Mạnh Y Miểu nghĩ rồi nói: “Hình như là thế.”



Liên tiếp vài ngày, Cố Chi Dụ cũng không tới thư viện, 1217 hỏi Mạnh Y Miểu có muốn mua sắm công cụ tra tin tức vị trí của Cố Chi Dụ không, cô đau lòng vì tích phân liền từ chối.

“Hôm nay bạn còn muốn đi thư viện sao?” 1212 không hiểu nổi.

“Đi chứ, dù sao đã đi nhiều ngày như vậy, thêm ngày hôm nay nữa cũng chẳng là gì.” Mạnh Y Miểu thu dọn cặp sách rồi đến thư viện, quả nhiên không thấy Cố Chi Dụ.

1217 khó trách có hơi nhụt chí, Mạnh Y Miểu lại thật sự giống như đến đây để học tập, ngồi xuống mở sách ra xem.

Một lát sau, ánh mắt Mạnh Y Miểu liếc thấy có người ngồi bên cạnh mình, cô quay đầu nhìn ngoài dự kiến lại là Cố Chi Dụ.

Mạnh Y Miểu cười giống tiểu hồ ly: “Anh đã đến rồi?” Ngữ khí giống như rất quen thuộc với hắn.

Đương nhiên Cố Chi Dụ không để ý đến cô.

“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?” Mạnh Y Miểu nhích ghế lại gần hắn, chống cằm hỏi hắn.

Cố Chi Dụ vẫn không để ý đến cô.

“Em ở thư biện đợi anh rất lâu, mỗi ngày đều đến xem anh có ở đây không.” Giọng nói Mạnh Y Miểu hơi mang theo sự nũng nịu, thấy Cố Chi Dụ vẫn không quan tâm cô, cô vươn tay chọc lên cánh tay hắn, lập tức bị đối phương đẩy ra.

Cố Chi Dụ cau chặt mày, đè thấp giọng nói: “Thư viện là nơi để học tập.”

“Tôi không biết cô muốn làm cái gì, mời cô về sau đừng quấy rầy tôi nữa.” Đây chính là câu nói dài nhất mà từ trước đến nay hắn nói Mạnh Y Miểu, chẳng qua ngữ khí rất không tốt.

“Em thích anh, em đang theo đuổi anh.” Mạnh Y Miểu trực tiếp thổ lộ.

Cố Chi Dụ nghe được lời này của cô, biểu cảm nhìn cô hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt mang theo sự chán ghét, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất giống muốn mắng chửi người, nhưng gia giáo tốt đẹp khiến hắn cuối cùng cũng ngậm miệng, cất sách vở trực tiếp ra khỏi thư viện.

Mạnh Y Miểu ngồi tại chỗ tự hỏi, 1217 thấy không cần giúp cô nữa, trực tiếp đổi người là được.

Ps: Mị dịch đến chương 51 mới biết thì ra Cố Chi Dụ là đàn anh của Mạnh Y Miểu, mị phải lật đật chạy đi sửa xưng hô khổ khê. Chỗ nào mà mọi người thấy xưng hô kỳ kỳ thì do mị sửa sót đó thông cảm cho mị nha <3