Chương 22: Đề nghị của Mạnh Tinh Trạch.

Mạnh Tinh Trạch luôn cảm thấy ngày đó nhìn thấy Mạnh Y Miểu và Trầm Nam Thuyền có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra, mỗi lần đều không tự giác nhìn Mạnh Y Miểu đến xuất thần, cô nhìn lại mềm mại kêu hắn một tiếng anh ơi, trong lòng Mạnh Tinh Trạch liền mềm xuống, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không để ý đến cô.

Mỗi ngày đều đúng giờ đón Mạnh Y Miểu về nhà, nhưng một ngày cuối tuần, Mạnh Tinh Trạch vẫn phát hiện phía dưới xương quai xanh của cô có dấu hôn, vị tri rất khó nhìn ra, nếu không phải cổ áo ngủ của Mạnh Y Miểu thấp, hắn sẽ không phát hiện ra.

Mạnh Tinh Trạch tức sùi bọt mép, hắn đưa Mạnh Y Miểu đến phòng hắn, ngồi ở trên giường ôm tay, nhìn kỹ cô.

Mạnh Y Miểu mềm mại cười, “Anh ơi, đừng nghiêm túc vậy mà~~”

“Đây là chuyện nhỏ sao? Đừng có cợt nhả với anh!”

Lời nói của Mạnh Tinh Trạch thấm thía: “Bây giờ em còn nhỏ, tâm tư hẳn nên đặt lên chuyện học hành, yêu đương sẽ bị lừa gạt.”

“Ba mẹ cũng chưa nói không thể yêu đương.” Mạnh Y Miểu nhỏ giọng phản bác.

Cô ngoan ngoãn nghe lời thì cũng thôi, đằng này còn cãi lại, Mạnh Tinh Trạch nghe lời này cảm thấy bực bội hỏi: “Ba mẹ biết em cùng người khác… cái kia sao?”

Lúc này Mạnh Y Miểu mới an tĩnh lại.

“Em yêu đương thì thôi đi, sao còn có thể… có thể… còn khiến cho bản thân toàn người là dấu hôn, không chừng đối phương còn có khuynh hướng bạo lực1” Mạnh Tinh Trạch càng nói càng kích động.

“Em không yêu đương.” Lời nói của Mạnh Y Miểu là thật.

Mạnh Tinh Trạch căn bản không tin: “Vậy trên người em là gì?”

“Ai nói phải yêu đương mới có thể làʍ t̠ìиɦ chứ?” Mạnh Y Miểu khó hiểu hỏi.

Đột nhiên Mạnh Tinh Trạch nghe được chữ “làʍ t̠ìиɦ”, lập tức đỏ mặt, biểu cảm khẽ đổi, hắn nhìn Mạnh Y Miểu ngẩn người hỏi: “Cái gì?”

“Em không yêu đương, chỉ là làʍ t̠ìиɦ cùng với người khác thôi.”

Mạnh Tinh Trạch tin tưởng rằng em gái mình đã bị tra năm lừa, hắn run rẩy cầm điện thoại lên muốn báo công an, “Em nói cho anh biết là ai, anh nhất định phải mang hắn ra trước pháp luật.”

Mạnh Y Miểu nhanh tay chạy lại ôm hắn: “Anh à, em không có bị lừa, nếu nói lừa, là em lừa hắn.”

Đương nhiên Mạnh Tinh Trạch không hiểu được.

Mạnh Y Miểu rũ mắt nghĩ ngợi, cắn môi mềm mại mở miệng: “Anh à, thật ra… em có bệnh, em cần tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

???

Mạnh Tinh Trạch hoàn toàn trầm mặc.

Mạnh Y Miểu ngồi một bên chờ hắn bình tĩnh lại.

Mạnh Tinh Trạch đấu tranh tư tưởng một hồi, trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra cái bình luận bị hắn báo cáo kia, hắn chưa kịp suy nghĩ đã mở miệng, “Anh giúp em.” Nói xong, liền cảm thấy trước mắt biện pháp này là cách giải quyết tốt nhất.

1217 vỗ tay khen ngợi: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời, nếu mỗi đối tượng công lược đều có tư tưởng giác ngộ thế này là quá tốt rồi.”

Mạnh Y Miểu cắn môi, đối mặt với tầm mắt của Mạnh Tinh Trạch, nhắm mắt lại, cô cự tuyệt: “Không được.”

“Vì sao?” Mạnh Tinh Trạch đi lên phía trước ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, cô cúi đầu cự tuyệt hắn.

“Chúng ta là anh em ruột.”

Mạnh Y Miểu đẩy bả vai của Mạnh Tinh Trạch khiến hắn cách xa cô, Mạnh Tinh Trạch nắm lấy tay cô, Mạnh Y Miểu dùng sức tránh thoát, cô nhìn hắn vẻ mặt xa cách: “Anh à, đừng như vậy.”

“Miểu miểu, em đừng sợ, anh sẽ không nói.” Mạnh Tinh Trạch buông tay cô ra, xin lỗi cô, Mạnh Y Miểu nhìn hắn đứng dậy rời khỏi phòng hắn, Mạnh Tinh Trạch nhìn cô rời đi, hắn ngồi trên giường cúi đầu, cả người rơi vào cảm giác tự trách.

Mạnh Y Miểu trở về phòng đóng cửa lại, dựa vào cửa nghĩ đến lời nói mới nãy của Mạnh Tinh Trạch, cô thiếu chút nữa đã đồng ý, cô ngồi xổm xuống ôm chân mình.

1217 không biết cô rối rắm điều gì, hoàn toàn không thể hiểu được rõ ràng đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, vì sao Mạnh Y Miểu giống như rất khổ sở.

“Ký chủ, sao bạn không đồng ý?”

“…” Mạnh Y Miểu không nói chuyện, một lát sau, âm thanh rầu rĩ vang lên: “Chúng ta là anh em ruột.”

“Mới nãy cô cũng nói như vậy, nhưng mà anh em ruột thì sao? Đối tượng công lược nói muốn giúp cô không phải bởi vì hắn là anh của cô sao?” 1217 cắn hạt dưa, nó cảm thấy nhân loại thật phức tạp.

“Có thể không công lược Mạnh Tinh Trạch được không?” Mạnh Y Miểu suy nghĩ hồi lâu hỏi lại.

Lời này của cô khiến 1217 sợ tới mức làm rớt hạt dưa: “Không thể nói không thể nói! Cẩn thận lão đại nghe thấy.” Sau đó làm động tác cắt cổ.

Mạnh Y Miểu nhớ đến cảm giác trước bờ sinh tử lần trước, đau đầu nhắm mắt lại.

1217 chạy nhanh đi tuần tra, xóa đi lời nói của Mạnh Y Miểu sau đó mới yên tâm tiếp tục cắn hạt dưa.