Chương 30: Xui xẻo

Cố Chi Dụ nhìn Mạnh Y Miểu lại lần nữa xuất hiện trong phòng hắn, đáy lòng trào ra cảm xúc chán ghét, mở miệng liền đuổi người: “Đi ra ngoài.” Nói xong thấy cô nhìn qua, tiếp tục bổ sung nói: “Không được tùy tiện vào phòng tôi, cô có chút giáo dưỡng nào không vậy?” Cố Chi Dụ nói vào trọng điểm, nữ sinh đều cảm thấy thẹn, Mạnh Y Miểu hẳn cũng sẽ biết khó mà lui.

“Là dì Lương bảo em vào phòng anh ngồi một lát.”

“Không cần đẩy lên đầu mẹ tôi, cô có biết hai chữ lễ phép viết thế nào không?” Cố Chi Dụ thực sự tức giận.

“Thật xin lỗi, em chỉ muốn nói chuyện với anh mấy câu thôi.” Mạnh Y Miểu xin lỗi hắn, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.

Cố Chi Dụ không quan tâm đến dáng vẻ này của cô: “Tôi và cô không có gì dể nói, đi ra ngoài.”

“Anh có thành kiến với em.” Mạnh Y Miểu không buông tha, Cố Chi Dụ không quan tâm đến cô, cô cầm mô hình trên giá sách lên, lúc này Cố Chi Dụ mới mở miệng: “Cô bỏ đồ của tôi xuống.”

“Anh phải phụ đạo cho em.” Mạnh Y Miểu yêu cầu hắn, cũng có thể nói là uy hϊếp hắn, khiến cho Cố Chi Dụ càng thêm chán ghét.

“Nằm mơ.” Cố Chi Dụ lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Dì Lương đã đồng ý rồi.”

Cố Chi Dụ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Mạnh Y Miểu không sợ hắn, quơ quơ mô hình trong tay, mỉm cười, Cố Chi Dụ duỗi tay muốn lấy lại mô hình, Mạnh Y Miểu tránh đi, cô hơi ngẩng đầu nhìn Cố Chi Dụ chỉ cách cô một chút, cô bị toàn thân hắn bao phủ tựa người vào kệ sách, vừa mới thất thần, mô hình đã bị Cố Chi Dụ nắm lấy trong tay.

Đương nhiên Mạnh Y Miểu còn nắm chặt lấy mô hình, cô nhón chân tiến sát về phía Cố Chi Dụ, hắn lùi về sau, tay đột nhiên buông lỏng mô hình, Mạnh Y Miểu bởi vì quán tính, bàn tay nắm chặt mô hình đập vào giá sách, cô theo phản xạ đau đớn buông lỏng mô hình ra, mô hình rơi xuống đất.

Mạnh Y Miểu nhìn mô hình rơi xuống đất bể nát, thầm nghĩ xong rồi, cô không thấy sắc mặt của Cố Chi Dụ, hắn ngồi xổm xuống nhặt mô hình lên, Mạnh Y Miểu dựa vào giá sách, cẩn thận mở miệng: “Thật xin lỗi, em không cố ý.”

Cố Chi Dụ cúi đầu, giọng nói lạnh băng: “Đi ra ngoài.”

Mạnh Y Miểu ngồi xổm xuống muốn giúp hắn nhặt, lại bị hắn đẩy ra, ngã ngồi xuống đất, bàn tay chống lên mảnh vỡ mô hình, cô đau đớn kêu lên, Cố Chi Dụ cũng chẳng thèm nhìn, Mạnh Y Miểu chỉ có thể đi ra ngoài trước, lúc ăn cơm Cố Chi Dụ cũng không đi xuống, cô gắng gượng tươi cười nói chuyện với dì Lương, trong lòng có hơi lo lắng cho cảm xúc của Cố Chi Dụ.

Mạnh Y Miểu ra khỏi nhà Cố Chi Dụ liền lên mạng tìm, tìm cách nào cũng không thấy mô hình giống Cố Chi Dụ, cô ra cửa hàng hỏi nhân viên mới biết mô hình kia đã không còn xuất bản nữa, hiện giờ căn bản là không mua được, chị gái nhân viên thấy vẻ mặt khổ sở của cô, kiến nghị cô lại lên mạng kiếm thử, nói không chừng sẽ có người sưu tầm, Mạnh Y Miểu đối với lời an ùi của chị gái bán hàng chỉ có thể gật đầu.

Ở trên mạng tìm mô hình như mò kim đáy bể, chỉ có hai chỗ bán nhưng nhìn cũng như lừa đảo, cô kêu chụp một tấm liền ấp úng viện lý do.

1217 cắn hạt dưa xuất hiện: “Mô hình này thương thành có…”

Trong chốc lát Mạnh Y Miểu cháy lên ngọn lửa hy vọng, “Bao nhiêu tích phân! Tao muốn!”

“Có có 8888 tích phân thôi nha~”

Mạnh Y Miểu muốn nói lại thôi, mặt rơi lệ, cô nhìn tích phân khả dụng của bản thân.

“Ai nha~ tôi có dịch vụ cho vay~” 1217 kích động đẩy mạnh tiêu thụ.

“Lãi suất bao nhiêu?”

“Giá hữu nghị, hơn 5%.”

“Vay nặng lãi!” Mạnh Y Miểu không để ý đến nó: “Nếu không phải do mày, hiện giờ t cũng còn ít nhất 8000 điểm.”

“Không có khả năng, nhiều lắm là 5000.” 1217 nghiêm túc tính toán.

Nói xong, 1217 chột dạ, giấu diếm hạt dưa trong tay: “Cho cô mượn trước đấy.”

“Này còn được.”

Coi như bớt một gánh nặng.