Chương 34: Thi đấu

Hiếm khi Cố Chi Dụ không nhìn thấy Mạnh Y Miểu trên bàn cơm nhà mình.

“Đừng nhìn nữa, hôm nay Miểu Miểu không đến ăn cơm.” Mẹ Cố nhìn con trải mở miệng giải thích.

Mặc dù Cố Chi Dụ không biết khi nào bản thân biểu hiện ra chờ mong Mạnh Y Miểu đến, nhưng cũng không cần thiết nói chuyện này với mẹ, chỉ gật đầu coi như đáp lại.

“Con trai dì Mạnh chiều nay thi bóng rổ, con có đi không?”

“Bài tập của con…” Cố Chi Dụ còn chưa nói xong, Lương Nguyệt đã ngắt lời hắn: “Đừng có suốt ngày chỉ biết bài tập bài tập, đi ra ngoài chơi đi.”

“Dạ.”

Mạnh Y Miểu ngồi ở chỗ có tầm nhìn tốt nhất, trong tay cô cầm băng rôn cổ vũ cho đội của Mạnh Tinh Trạch, cái này là lúc đi vào, một chị gái cổ động viên đưa cho cô.

Cô ngồi ở trên khán đài quơ quơ băng rôn cổ vũ.

“A a a a a! Mạnh Tinh Trạch! Em yêu anh!”

Mạnh Y Miểu cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng truyền đến, nháy mắt cô đỏ mặt, lấy băng rôn cổ vũ che mặt, xung quanh cơ bản đều là học sinh của trường cô, mọi người thấy cô thẹn thùng cười thiện ý.

Cũng may đã bắt đầu thi đấu rồi, mọi người đều vào sân, MC nói một vài lời mở đầu, mời trọng tài lên sân khấu, sau đó đội viên của hai đội lên sân khấu.

Mạnh Y Miểu nhìn thấy con số màu trắng trên áo của Mạnh Tinh Trạch, là số 9, hắn đứng trong đội ngũ, biểu cảm lạnh lùng, sau khi lên sân khấu liền đi đến khu ghế chờ nghỉ ngơi, cầm lấy bình nước lên uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía khán đài.

Ánh mắt hắn đυ.ng phải ánh mắt Mạnh Y Miểu, trên mặt mang theo ý cười, Mạnh Y Miểu cũng nở nụ cười xán lạn với hắn, xung quanh là âm thanh ồn ào, Mạnh Y Miểu nhìn nhìn, hình như là bởi vì Mạnh Tinh Trạch, nhưng hình như cũng là vì Cố Chi Dụ.

Mạnh Y Miểu mong chờ nhìn về phía Cố Chi Dụ, kết quả đối phương căn bản không đi qua đây, hắn bị một nam sinh quen biết kêy lại ngồi ở bên cạnh người đó.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Mạnh Tinh Trạch thường xuyên ở nhà xem trận đấu, có đôi khi Mạnh Y Miểu cũng sẽ cùng hắn xem, Mạnh Tinh Trạch sẽ giải thích cho cô, vị trí nào đánh ăn điểm, vị trí nào không được đánh, cho nên Mạnh Y Miểu bắt đầu nhập tâm xem thi đấu, mọi người xung quanh cũng nghiêm túc xem.

Mạnh Tinh Trạch đánh tiên phong, động tác của hắn lớn mật dũng cảm, rất nhiều lần Mạnh Y Miểu cho rằng không thể đánh được, kết quả bóng truyền từ tay đồng đội đến tay Mạnh Tinh Trạch, hắn ném từ xa vào rổ lĩnh trọn ba điểm.

Mạnh Tinh Trạch lại lần nữa đoạt được bóng, hắn quăng bóng đi mặt nhìn về phía Mạnh Y Miểu, mặt hắn toàn là mồ hôi, cũng không che được nụ cười lóa mắt kia, Mạnh Y Miểu bị nụ cười của hắn khiến cho nhiệt huyết sôi trào, cô đứng lên đột nhiên vẫy tay, bàn tay đặt trước miệng để khuyếch đại âm thanh, hô to: “Mạnh Tinh Trạch, anh siêu đẹp trai! Cố lên!”

Mạnh Tinh Trạch càng cười lớn hơn, lộ ra một hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, hắn và đồng đội đều nghe thấy, đối thủ bên kia nghe vậy trực tiếp mắng: “Vãi! Ông đây không đẹp trai à?”

“Ha ha ha ha, không đẹp bằng anh Mạnh!”

“Mẹ nó, A Trạch, cô gái kia là bạn gái của cậu à, ồn muốn chết.”

Đội viên sôi nổi cười rộ: “Ghen ghét thì cứ nói, cô bé kia rõ ràng là đáng yêu muốn chết!”

Mạnh Tinh Trạch khoe khoang với hắn: “Đúng vậy, đó là tình yêu của tôi.”

Người kia trợn trắng mắt, đầy miệng cẩu lương.

Cố Chi Dụ cũng nghe thấy, hắn nhìn về phía Mạnh Y Miểu, tươi cười trên mặt cô khiến Cố Chi Dụ có cảm giác kỳ lạ, giống như đã đọc được một cuốn sách thú vị.

“Sao thế?” Bạn hắn ngồi cạnh dò hỏi.

Cố Chi Dụ lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Nửa trận đầu kết thúc, đội của Mạnh Tinh Trạch đã thắng nửa đầu trận.