Chương 45: Tiến triển

Mấy ngày hôm nay Mạnh Y Miểu đều thất thần, Cố Chi Dụ cũng nhìn ra, hắn hỏi cô sao vậy.

Mạnh Y Miểu cắn môi hỏi: “Sao hôm nay Lạc Thừa Kiêu… không đến vậy?” Cô nói ra chuyện mình lo lắng cho hắn nghe.

“Hắn có việc nên đi qua nơi khác một chuyến.” Đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến Lạc Thừa Kiêu, Cố Chi Dụ chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên lại quan tâm đến cậu ấy?”

“Không, chính là mỗi ngày anh ấy đều đến.” Mạnh Y Miểu cười ngọt ngào nói tiếp: “Em chỉ quan tâm mỗi anh.”

Qua một lát Cố Chi Dụ mới mở miệng: “Chuyện ngày hôm qua là sao?”

Mạnh Y Miểu tức khắc chột dạ, ấp úng không nói nên lời, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Chi Dụ, cô mở miệng nói: “Lần đầu em hạ dược… cái đó… chính là… là cái gì… có vấn đề…” Lại nhìn Cố Chi Dụ một cái mới nói tiếp: “Tím lại chính là, có khả năng một hai lần là chưa được, cần phải ba bốn lần!” Cô nói chuyện với vẻ thấy chết không sờn.

Cố Chi Dụ nghĩ đến vấn đề an toàn của thuốc này: “Em mua thuốc này ở đâu?”

“Mua trên mạng.” Mạnh Y Miểu ngượng ngùng nói, “Anh đừng hỏi nữa, tóm lại là đã biết sai rồi, anh cứ coi như ngủ một giấc thôi.”

Cố Chi Dụ bởi vì cô không tự ái có chút bực bội: “Rốt cuộc là em thích tôi ở điểm gì? Loại chuyện này không thể làm tùy tiện được.”

Mạnh Y Miểu cúi đầu có chút khổ sở nói: “Chính là thích…”

“Lần sau tôi sẽ nhớ mang bao.”

Mạnh Y Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Chi Dụ có hơi mất tự nhiên, đối phương đã không nhìn cô nữa nhưng Mạnh Y Miểu nhìn sườn mặt của hắn, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô cười ôm lấy cổ Cố Chi Dụ, hôn lên má hắn.

“Cố Chi Dụ, đề này giải như thế nào?”

“Cố Chi Dụ, anh ăn trái cây không?”

“Cố Chi Dụ, anh đang đọc sách gì thế?”

“Cố Chi Dụ,…”

“Cố Chi Dụ,…”

Mỗi ngày Mạnh Y Miểu đều phải gọi tên Cố Chi Dụ mấy lần, có đôi khi đối phương cũng không nói lời nào, cũng có khi chỉ trả lời “ừm”, “ừ” thôi, cũng không để ý đến cô, Mạnh Y Miểu vẫn cười giống như mèo nhỏ trộm được cá.

Cố Chi Dụ đến thư viện, Mạnh Y Miểu muốn theo hắn, Cố Chi Dụ đi siêu thịt mua đồ, Mạnh Y Miểu cũng muốn đi theo, hai người còn đi chợ đêm nữa.

“Tiết mục lúc nãy thật tuyệt.” Mạnh Y Miểu vừa đi vừa nói.

“Ừm.” Cố Chi Dụ cũng cảm thấy không tồi.

“Em nghe nói, tuần sau còn diễn nữa, chúng ta cùng đi nhé?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì được.” Cố Chi Dụ mở cửa, hai người cùng nhau đi vào.”

“Yess!” Mạnh Y Miểu vô cùng vui sướиɠ.

“Đang nói gì mà vui như vậy?” Giọng nói của Lạc Thừa Kiêu từ sô pha truyền đến, nụ cười của Mạnh Y Miểu lập tức cứng lại.

“Đã trở về.” Cố Chi Dụ chào hỏi, Lạc Thừa Kiêu mỉm cười: “Ừ, làm xong liền trở về.” Nhìn Mạnh Y Miểu đứng sau Cố Chi Dụ, cúi đầu cố gắng để mình thành người tàng hình, mới nãy còn cười nói với Cố Chi Dụ, nhìn thấy mình liền xụ mặt, Lạc Thừa Kiêu nghẹn một bụng tức, nhưng không thể hiện ra trước mặt Cố Chi Dụ.

“Cố Chi Dụ, em về trước đây.” Mạnh Y Miểu lôi kéo quần áo của Cố Chi Dụ nói, cô ghé vào bên tai của hắn thì thầm.

Lạc Thừa Kiêu nhìn động tác thân mật và khoảng cách gần sát của hai người, chủ động mở miệng: “Mình đưa bạn học Mạnh về nhà cho, bên ngoài tối như vậy, một cô gái đi đường buổi đêm rất nguy hiểm.”

Mạnh Y Miểu nghĩ hắn làm gì có lòng tốt vậy, cô nhanh chóng lắc đầu nói: “Không cần không cần! Quá phiền rồi, tự gọi xe về nhà là được!” Mắt cô mở to như con nai sợ hãi.

“Cố Chi Dụ, mai gặp.” Nói xong xoay người chạy chậm rời khỏi, trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Lạc Thừa Kiêu đuổi theo.

“A!” Mạnh Y Miểu bị Lạc Thừa Kiêu nắm lấy cổ tay, cô lắc tay muốn ném tay hắn ra nhưng tay hắn như gông cùm xiềng xích, cô thấp giọng nói: “Buông tay!”

Lạc Thừa Kiêu nhìn cô đang cố kỵ, càng giận sôi máu, túm lấy cô đi về phía trước.