TG5 - Chương 27: Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung

“Điện hạ, vào sâu một chút, mau làm thần mang thai con của ngài đi.” Diệp Dung kẹp eo gã, sốt sắng nói.

Việc Đào Nguyện mang thai trước mình khiến tâm tình cậu ta càng thêm lo lắng và khẩn trương, cậu ta chưa mang thai con của Dự Vương nên vẫn không thể nảy sinh quan hệ với Tiêu Thuân Diệp. Cậu ta cảm thấy nguyên nhân Tiêu Thuân Diệp không tăng mức độ yêu thích với mình là vì cậu ta không làm chuyện ấy với Tiêu Thuân Diệp khi hắn còn tình táo. Nếu làm chuyện ấy với hắn lúc tỉnh táo, hắn nhất định sẽ sớm mê mẩn cơ thể của cậu ta giống như Tiêu Dục Dương.

Tiêu Dục Dương ở lại hơn hai canh giờ mới rời đi, Diệp Dung mệt mỏi nằm trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu ta vẫn đang nghĩ rằng mình phải mau có thai.

Vì đang mang thai nên Đào Nguyện không cần đi thỉnh an Thái Hậu mỗi ngày vào sáng sớm, nhưng vẫn có rất nhiều phi tần trong hậu cung đến thỉnh an cậu, về phần có gặp hay không thì tùy tâm trạng của cậu.

Trên cơ bản là cậu không gặp những người khác, lười tốn sức để ứng phó với họ. Nhưng nếu là Diệp Dung đến thì cậu sẽ gặp, bởi vì nhìn bộ dáng cậu ta ép mình diễn kịch rất thú vị.

“Bức Tống Tử Đồ này là do thần đặc biệt vẽ tặng cho Quân Hậu, mong rằng Quân Hậu sẽ không chê kỹ năng hội họa kém cỏi của thần.” Diệp Dung tự tay mở bức tranh ra và đặt lên bàn trước mặt Đào Nguyện.

Đào Nguyện nhìn đứa bé mũm mĩm trong tranh, cười nói: “Hoàng Quý Quân có tâm, đứa nhỏ trong tranh này mũm mĩm đáng yêu như thế, lại vẽ sinh động như thật, sao bổn cung có thể chê được?”

“Chậu lan hồ điệp này là do Thái Hoàng Thái Hậu ban tặng, thần nghĩ Quân Hậu không thiếu thứ gì nên tặng chậu lan này cho Quân Hậu, để Quân Hậu chơi đùa gϊếŧ thời gian.” Diệp Dung lại cầm lấy chậu lan hồ điệp trên tay người hầu rồi đặt lên bàn.

Khi cậu ta đến gần, Đào Nguyện ngửi thấy mùi hương trên y phục của cậu ta, bèn giả vờ nghi hoặc hỏi: “Hoàng Quý Quân dùng loại huân hương nào vậy?”

“Là hương của mấy loại thảo mộc.” Diệp Dung nhìn cậu nói, “Có phải hương thần dùng làm cho Quân Hậu cảm thấy khó chịu không? Xin Quân Hậu thứ tội, lần sau thần nhất định sẽ chú ý.”

Thật ra huân hương trên y phục của Diệp Dung là để che đi mùi gói thuốc trên người cậu ta. Gói thuốc cậu ta đeo là thuốc độc sảy thai do chính tay cậu ta điều chế, nếu ngửi quá nhiều trong giai đoạn đầu mang thai sẽ rất dễ bị sảy thai. Cậu ta định sau này lại đến thêm vài lần để cho Đào Nguyện hít vào nhiều chút. Bản thân cậu ta đã uống thuốc giải rồi nên ngửi thấy cũng chẳng sao cả.

“Bổn cung và bệ hạ đều không thích huân hương, không ngờ Hoàng Quý Quân lại thích dùng huân hương có mùi nặng như vậy.” Đào Nguyện ra vẻ hiền lương, tốt bụng khuyên nhủ cậu ta, “Bệ hạ trăm công ngàn việc, chỉ khi đến hậu cung mới có thể thả lỏng và nghỉ ngơi một chút. Hiện tại bệ hạ chỉ tới Phượng Hoa cung này của bổn cung, cũng như Minh Túy cung của Hoàng Quý Quân mà thôi. Bây giờ bổn cung đang mang thai, không tiện hầu hạ bệ hạ, trong thời gian tới bệ hạ sẽ đến Minh Túy cung nhiều hơn. Hoàng Quý Quân cũng nên chú ý chút, tìm hiểu thêm về sở thích của bệ hạ, sau này đừng dùng huân hương nữa thì tốt hơn.”

“Vâng.” Diệp Dung cung kính đáp.

Đào Nguyện đặt tay lên cái bụng còn phẳng lì của mình, nói: "Thái Hậu và bệ hạ đều rất vui khi nghe tin bổn cung có thai, Hoàng Quý Quân cũng nên cố gắng hơn, sớm mang long chủng. Số lần bệ hạ đến Minh Túy cung và Phượng Hoa cung cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ có bổn cung mang thai mà Hoàng Quý Quân vẫn chưa có, thật sự rất kỳ quái. Có phải thân thể của Hoàng Quý Quân có vấn đề gì không? Hay là kêu ngự y bắt mạch cho đệ đi, chẩn bệnh kỹ càng, sau đó lại bốc chút thuốc điều trị, tranh thủ có mang long chủng càng sớm càng tốt.”

“Cách hai ba ngày ngự y sẽ đến bắt mạch cho thần. Thân thể của thần không có vấn đề gì, chưa mang thai là vì cơ duyên chưa tới mà thôi.” Diệp Dung miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng trong lòng đã chửi ầm lên. Không có thai thì cậu ta cứ cố gắng là được hả? Lại còn nói thân thể của cậu ta có vấn đề, chờ đi, xem rốt cuộc thân thể của ai mới có vấn đề.

Đào Nguyện gật đầu, “Đệ nói cũng đúng, có thể mang thai hay không, cơ duyên cũng rất quan trọng. Bổn cung vẫn luôn nghĩ rằng trước khi đầu thai đứa nhỏ sẽ chọn người, ai lại không muốn làm con trưởng chứ? Bản thân Hoàng Quý Quân cũng là con trưởng, hẳn là rất hiểu điều này đúng không?”

“Vâng…….” Trong lòng Diệp Dung tức giận không thôi, nhưng vì để cho Đào Nguyện hít phải mùi của gói thuốc nhiều hơn, cậu ta chỉ có thể nhịn.

Chỉ tiếc cậu ta không biết rằng Đào Nguyện bách độc bất xâm, đừng nói chỉ là gói thuốc, dù có cho cậu uống thuốc trực tiếp cũng không có tác dụng gì với cậu.

Đào Nguyện cố ý mỉa mai Diệp Dung một hồi, muốn xem coi cậu ta có thể chịu đựng được bao lâu.

Lúc Diệp Dung chủ động cáo lui là rời đi với một bụng đầy tức giận. Cậu ta thật sự không ngờ rằng, với hào quang nhân vật chính mạnh mẽ của mình vẫn sẽ có lúc bị sỉ nhục đến mức này. Đáng lẽ chỉ có cậu ta khinh bỉ người khác mới đúng. Tại sao mọi thứ lại phát triển thành thế này?

Sau khi trở về Minh Túy cung, Diệp Dung lại đập vỡ tất cả đồ sứ để phát tiết, nghĩ rằng mình nhất định phải nhanh chóng mang thai, như vậy mới có thể hả giận.

Vì vậy, số lần cậu ta và Dự Vương yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cũng trở nên nhiều hơn.

Lại ba tháng nữa trôi qua, bụng của Đào Nguyện ngày một to lên. Tuy Thái Hậu nói rằng Đào Nguyện không cần ngày nào cũng phải đến thỉnh an bà, nhưng Đào Nguyện không thể cứ không đến. Cách hai ba ngày, cậu sẽ đến Cảnh Thọ cung một chuyến, mỗi lần ngồi nói chuyện với Thái Hậu rồi trở về cũng không khiến cậu cảm thấy mệt lắm.

Hôm nay, Đào Nguyện đang nói chuyện với Thái Hậu thì Diệp Dung bước vào với vẻ mặt đầy vui mừng.

"Thỉnh an Thái Hậu, thỉnh an Quân Hậu." Diệp Dung mỉm cười, cung kính hành lễ với hai người.

"Miễn lễ." Thái Hậu nói.

"Tạ Thái Hậu."

Nhìn vẻ vui mừng không giấu được trên mặt cậu ta, Đào Nguyện đã đoán được tại sao tâm tình của cậu ta lại tốt như vậy, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Hoàng Quý Quân sắc mặt vui mừng là có chuyện gì vui muốn bẩm báo với Thái Hậu à?"

"Bẩm Thái Hậu, bẩm Quân Hậu, hôm nay ngự y đến bắt mạch cho thần, nói rằng thần chắc chắn là hỉ mạch, cho nên thần đặc biệt đến bẩm báo với Thái Hậu."

"Hỉ mạch?" Thái Hậu cao hứng nói, "Con cũng có thai?"

"Dạ phải, ngự y nói thần đã có thai rồi, nhưng vì chưa đầy hai tháng nên mạch tượng trước đó không rõ ràng." Diệp Dung cười nói.

"Thật là tốt quá!" Thái Hậu cũng rất vui mừng, "Hai người đều có mang thai, đây đúng là chuyện đại hỉ, phải mau nói cho Hoàng Thượng biết để hắn cũng vui mừng mới được."

Đào Nguyện trong lòng có chút đồng tình với Thái Hậu, nếu biết đứa nhỏ mà Diệp Dung đang mang không phải cháu ruột của mình, không biết bà sẽ cảm thấy thế nào nữa, chắc là muốn xé xác Diệp Dung nhỉ. Có điều, Tiêu Thuân Diệp nhất định là đã biết rồi, nhưng hắn sẽ xử lý Diệp Dung và đứa con trong bụng cậu ta thế nào đây? Đào Nguyện đột nhiên cảm thấy rất tò mò.

Thái Hậu đang nói muốn đi thông báo cho hoàng đế thì hoàng đế đến, hơn nữa vẻ mặt cũng tràn đầy vui mừng.

Thái Hậu nghĩ rằng hắn đã biết chuyện Diệp Dung mang thai nên mới vui vẻ như vậy.

Nhưng sau khi hành lễ với Thái Hậu, Tiêu Thuân Diệp nhìn Đào Nguyện nói: "Cha khanh báo tin chiến thắng và sẽ sớm khải hoàn hồi triều."

"Thật sao?" Đào Nguyện vui vẻ nói: "Cha thần có thể trở về rồi sao?"

"Ninh Quốc và Khâu Vân Quốc đều lui binh, hơn nữa còn tình nguyện cống nạp cho Đại Ngụy ta hàng năm để cầu hoà." Tiêu Thuân Diệp nhìn Đào Nguyện, trên mặt và ánh mắt đều là ý cười. "Muộn nhất là tháng sau, cha và anh trai của khanh sẽ về đến kinh thành."

"Chuyện vui cứ nối tiếp nhau mà đến." Thái Hậu cũng cười nói, "Đầu tiên là A Tịch mang thai, sau đó A Dung cũng mang thai, bây giờ Ninh Quốc và Khâu Vân Quốc lại lui binh cầu hòa. Đúng là ông trời phù hộ cho Đại Ngụy ta, phù hộ cho Hoàng Thượng mà!"

Tiêu Thuân Diệp nghe Thái Hậu nói xong thì sững sờ, sau đó nhìn Diệp Dung hỏi: "Ngươi mang thai?"

Diệp Dung vừa nghe thấy tin biên ải đại thắng và Mục Vĩnh Thịnh sẽ sớm khải hoàn hồi triều, bởi vì quá hoảng sợ mà hai tay cậu ta không tự chủ được run lên, nghe thấy Tiêu Thuân Diệp hỏi mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Vâng, thưa bệ hạ. Thần đã có thai, ngự y nói thai của thần chưa đầy hai tháng."

"Cái gì?" Thái Hậu nghi hoặc hỏi, "Hoàng Thượng vẫn chưa biết chuyện này ư?"

"Trẫm nghe mẫu hậu nói mới biết rằng y cũng mang thai." Tiêu Thuân Diệp mỉm cười nhìn Diệp Dung nói: "Ái khanh đã có thai thì phải chăm sóc cơ thể cho tốt."

"Dạ." Diệp Dung nghe những lời quan tâm của Tiêu Thuân Diệp cũng không thể khiến cậu ta vui lên, trái lại sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Thái Hậu chú ý tới sắc mặt cậu ta không tốt, quan tâm hỏi: "A Dung, sắc mặt con kém như vậy, có phải cơ thể không thoải mái không? Ai gia truyền ngự y tới bắt mạch cho con nhé."

"Tạ Thái Hậu quan tâm, thần chỉ là có chút buồn nôn mà thôi, không đáng lo ngại." Diệp Dung nói.

"Vậy con hồi cung nghỉ ngơi trước đi, ai gia sẽ sai người đưa chút đồ bổ cho con. Con cứ ở trong Minh Túy cung dưỡng thai, sau này cũng không cần phải đến đây thỉnh an mỗi ngày nữa."

"Tạ Thái Hậu, vậy thần xin cáo lui trước." Diệp Dung hành lễ với Thái Hậu xong lại hành lễ với Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện, sau đó mới xoay người rời đi.