Chương 6.2: Xô ngã bạn học sinh xuất sắc (phần hai)

Tại sao Mạc Lai An lại thích anh, từ điểm này có thể thấy tâm tính của Mạc Lai An có lẽ có chút không bình thường!

Mạc Lai An đè lên người Cảnh Trực, dùng hai tay nhào nặn thịt bụng Cảnh Trực, với sức rất nhẹ, khi tay hắn chạm vào eo Cảnh Trực, Cảnh Trực lập tức vặn người, nhột quá.

“Đừng chạm vào tôi!” Cảnh Trực hét lên, mẹ anh đi ra ngoài, và không ai nghe thấy anh hét lên.

Mạc Lai An dường như chạm tới nghiện nó, và hắn chạm vào nó nhiều lần liên tục, hắn ngồi trên người của Cảnh Trực và nhìn thấy Cảnh Trực giận dữ hét vào mặt hắn, với sự hấp dẫn chết người.

Hắn nghĩ về nó, và cũng đã làm, hắn cúi đầu và cắn mạnh vào đôi môi mọng thịt của Cảnh Trực.

Cảnh Trực lập tức phát ra một tiếng tru như heo bị mổ, "Mạc Lai An, tôi cảnh cáo cậu, mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không nương tay."

Không nương tay? Cảnh Trực với mớ thịt béo trên người, bụ bẫm và không vạm vỡ, sức lực cũng không bằng Mạc Lai An, người thấp bé hơn hắn, chỉ hét lên vài câu thì bị Mạc Lai An khống chết.

Tay Mạc Lai An không ngoan ngoãn, đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ của anh, anh không chịu nổi sự trắng trợn này, há miệng cắn vào tai Mạc Lai An.

Mạc Lai An phản ứng cực kỳ nhanh chóng, và nghiêng đầu tránh đòn tấn công của Cảnh Trực.

Quay đầu lại, cắn lấy đôi môi của Cảnh Trực và hôn cô thật mạnh.

Kỹ năng hôn của chàng trai trẻ không tốt lắm, Cảnh Trực lại không hợp tác, và Mạc Lai An chỉ có thể gặm nhấm không theo một quy tắc nào.

Cảnh Trực bị Mạc Lai An cắn làm cho đau, tức quá mà cắn lại Mạc Lai An, hai người cứ thế cùng nhau gặm nhấm.

Cuối cùng sau khi tách môi ra, miệng của cả hai đều đỏ và sưng tấy.

Cảnh Trực cảm thấy không mặt mũi đối mặt với người khác, ngọn núi lửa trong lòng phun trào, sức mạnh không biết từ đâu ập đến, hai tay thoát khỏi sự trấn áp của Mạc Mạt An, túm lấy cổ Mạt Lai An, vẻ mặt hung ác nói: “Ông đây, gϊếŧ chết cậu !"

Sức mạnh bộc phát đột ngột của Cảnh Trực không hề nhỏ, Mạc Lai An suýt nữa bị bóp tới trợn tròn mắt.

Nhưng--

Cảnh Trực hét lên, anh quên mất rằng dươиɠ ѵậŧ của mình vẫn đang ở trong tay của Mạc Lai An.

Mạc Lai An gần như sắp chết vì bị anh bóp chặt, trong cơn tuyệt vọng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc bóp lấy dươиɠ ѵậŧ của Cảnh Trực.

Cảnh Trực đau đến há hốc mồm, nhìn Mạc Lai An như nhìn kẻ thù: “Mau cút khỏi người tôi!”

Mạc Lai An từ chối, và nhẹ nhàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đang dựng đứng của Cảnh Trực, "Tiểu Bạch, đừng tức giận, tôi sẽ làm cho cậu thoải mái."

Làm thoải mái cái đầu của cậu!

Cảnh Trực không ngờ rằng Mạc Lai An đã cúi xuống và ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cái miệng ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng bao lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

Cảnh Trực không dám cử động chút nào, bởi vì răng của Mạc Lai An thỉnh thoảng lại va vào dươиɠ ѵậŧ của anh, anh sợ Mạc Lai An sẽ cắn đứt dươиɠ ѵậŧ của mình nếu anh làm một động tác thô bạo.

Mạc Lai An là một cậu bé ngây thơ và xinh đẹp, chưa bao giờ thủ da^ʍ nhiều, hôn còn rất non nớt đừng nói đến quan hệ bằng miệng.

Với dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp trong miệng, hắn liếʍ láp một cách cẩu thả, và cái lưỡi vụng về của hắn lướt qua qυყ đầυ và cái rãnh bên dưới nó.