Chương 31 Rung động ở trên tàu điện ngầm

“Trời đất! Viễn ca đây là bị làm sao vậy?” Lý Lập Viễn vừa về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đã bị vết máu dính trên áo của hắn dọa hết hồn “Cậu cùng người khác đánh nhau à?”

Lý Lập Viễn cảm thấy xấu hổ cố tình tránh né “Không phải, là do không cẩn thận nên bị thương. Tôi đi tắm trước.”

Tắm rửa xong, Lý Lập Viễn sấy khô tóc, sẵn tiện cũng cạo luôn râu “Viễn ca, bộ dạng này, là chuẩn bị ra ngoài hẹn hò sao?”

“Ừ.”

“Với cô nào thế?”

“Liên quan quái gì đến cậu. Sao cái gì cũng muốn hỏi vậy?”

Bạn cùng phòng cười đến ái muội. Lần trước hoa khôi ban vũ đạo theo đuổi Lý Lập Viễn một tháng, cũng không thấy cậu ta lúc đi hẹn hò chăm chút đến vậy.

Chờ đến khi Lý Lập Viễn rời đi, một người bạn cùng phòng khác hưng phấn đẩy cửa bước vào, kết quả phát hiện Lý Lập Viễn không có ở đây. Hắn la hét nói với mấy người còn lại “Ha ha tôi kể cho mấy cậu nghe. Hôm nay tôi nghe người khác nói là, Viễn ca ở phòng tự học chảy máu mũi.”

“Cậu ta mới vừa đi ra ngoài hẹn hò rồi. Tôi đã nói mà, lúc trở về tôi còn thấy trên áo cậu ta có vết máu, còn tưởng là đánh nhau với người khác chứ.”

“Lý Lập Viễn là dạy kèm cho cô gái tên Thẩm Phù kia học bổ túc môn số học. Hai người ở phòng tự học không biết đã làm gì, mà cậu ta lại chảy máu mũi. Bọn họ còn nói cô gái kia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.” Tên bạn cùng phòng lại còn thấp giọng trêu đùa “Tôi thì không biết cô gái kia. Hôm nay mới nghe bọn họ nói tới, chính là vóc dáng không cao nhưng bộ ngực lại cực khủng.”

“Có thể lớn cỡ nào mà đến cả Viễn ca cũng phải chảy máu mũi. Mẹ kiếp, tò mò quá!”

“Ha, các cậu nói xem có phải Viễn ca là chạy đi hẹn hò với cô nàng Thẩm Phù này hay không?”

“Cũng có thể lắm! Cậu ta không phải vừa mới chia tay hoa khôi ban vũ đạo sao?”

“Tôi kể với các cậu chuyện này, đừng có ra ngoài nói bậy đấy!” Người bạn cùng phòng hạ giọng “Lần trước không cẩn thận mà nghe được Viễn ca nói chuyện điện thoại với cô ả kia, hai người cãi nhau rất hăng, hình như là cô ả ra ngoài cùng người khác chơi NP bị Viễn ca biết được.”

“Không phải chứ!” Nhóm bạn cùng phòng sôi nổi, cảm thấy bất bình thay Lý Lập Viễn “Viễn ca đẹp trai như vậy, cô ả còn đi ra ngoài cùng người ta chơi trò đó? Cô ta không phải theo đuổi lão đại thời gian dài mới được sao, đúng là nữ nhân đê tiện mà!”

“Ai biết đâu, bất quá các cậu cũng đừng nhắc tới, cứ coi như không biết chuyện này đi.”

Cái tính bát quái của mấy người nam nhân cũng không thua kém gì nữ nhân.

------

Lý Lập Viễn vui vẻ đứng đợi ở dưới lầu ký túc xá của Thẩm Phù, hai người chuẩn bị đi ăn tối. Việc hắn không ngờ tới chính là đám bạn cùng phòng đã biết đến chuyện hắn bị người ta cho đội nón xanh lên đầu.

Ngay sau khi nhận được tin nhắn, Thẩm Phù liền đi xuống “Lập Viễn ca?” Cô đã nhìn thấy thanh niên soái khí ngời ngời đang đứng đợi dưới lầu, ngọt ngào mà kêu một tiếng.

“Khụ.” hầu kết của hắn giật giật.

Đệt! Cô ấy sao lại không mặc nội y!

Hai bầu vυ" tròn vo lắc lư ở trước mắt hắn. Lý Lập Viễn cảm thấy chính mình đến đây quả thực là đang tìm khổ.

“Đi thôi.” Ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, không dám dừng quá lâu ở trên người Thẩm Phù, mùi hương làm hắn say mê lại bay tới. Lý Lập Viễn thật sự rất thích mùi hương trên người Thẩm Phù, dù cho có chuyện gì không vui, khi ngửi được hương thơm này tâm tình liền thả lỏng thoải mái, có cảm giác như hương vị của mối tình đầu.

Ọe, Lý Lập Viễn nhà ngươi già đầu như vậy rồi còn cái gì mà mối tình đầu nữa, không cảm thấy ghê tởm sao....

Vội vàng chấm dứt những suy nghĩ miên man. Lý Lập Viễn cúi đầu thân mật hỏi nữ sinh nhu hoà bên cạnh “Có đặc biệt muốn ăn món gì không? Hay chúng ta đi tới phố ẩm thực xem sao?”

Phố ẩm thực? Đương nhiên không thể đi phố ẩm thực rồi, ăn xong từng người lại trở về ký túc xá của mình, vậy thì đến khi nào cô mới có cơ hội mà tóm được cậu ta đây? Thời gian đếm ngược của Trương Trị cũng chỉ còn lại mấy ngày.

“Mình biết có một nơi bán cháo cá ăn rất ngon, nhưng lại hơi xa. Chúng ta phải ngồi tàu điện ngầm tới đó.”

Đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Phù, Lý Lập Viễn đã đánh mất năng lực tự hỏi, cô nói cái gì thì chính là cái đó “Được.”

Buổi tối đúng vào thời điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, tầm mắt của mấy người nam nhân như có như không mà phóng tới trước ngực cùng trên đùi Thẩm Phù, thậm chí có người còn cố ý lại gần hơn.

Việc này khiến cho Lý Lập Viễn cảm thấy bực bội. Ngồi tàu điện ngầm làm gì chứ, sớm biết như vậy đã kêu một chiếc taxi rồi, cái đám người biếи ŧɦái này.

Bắt tại trận mấy cái ánh mắt không chút che giấu của nam nhân, Lý Lập Viễn hung hăng trừng lại. Ngay sau đó, hắn buồn bã mà phát hiện, không chỉ có ánh mắt của nam nhân mà nữ nhân cũng nhìn chằm chằm vào Thẩm Phù hệt như sói đói.

Nhìn cái gì mà nhìn, làm như các người không có ấy!

(Nội tâm mấy nữ nhân kia: Có nha, chỉ là không được lớn như vậy thôi!)

Thẩm Phù như là không để ý tới, dáng vẻ vô tội cúi đầu chơi Anipop, chơi đến là vui vẻ.

Lý Lập Viễn:……

Cuối cùng chịu đựng không nổi nữa Lý Lập Viễn kéo theo Thẩm Phù đi đến một góc, đem người che chắn kín mít ở trong vòng tay, dùng thân hình cao lớn chặn lại tầm mắt của mọi người.

“Tiểu Ngải, cậu thật lợi hại nha, haha.” Thẩm Phù khen ngợi nhờ có hệ thống chỉ dẫn và cung cấp số liệu, mà việc công lược trở nên dễ dàng hơn, bách phát bách trúng.

“Đó là đương nhiên, nghe lời tôi sẽ không sai.”

“Sớm biết có nhiều người như vậy, thì đã kêu taxi đi cho rồi!” Hai tay Lý Lập Viễn chống bên người Thẩm Phù, đem người vây ở trong lòng ngực mình, đảm bảo sẽ không ai nhìn tới nữa.

Thẩm Phù thẹn thùng mà nắm lấy góc áo Lý Lập Viễn, ngẩng đầu lên nhìn hắn “Lập Viễn ca, cảm ơn cậu….” Thành công làm cho tai hắn đỏ bừng lên, cô nhìn thấy tai hắn ửng đỏ, khuôn mặt cũng không tự chủ mà đỏ theo. Lý Lập Viễn cách cô quá gần, cô đều có thể ngửi được mùi xà phòng trên người hắn, là vị chanh.

Thẩm Phù cúi đầu, có chút ngượng ngùng dùng cánh tay che ở giữa ngực mình và Lý Lập Viễn, khoảng cách thật gần, ngực cô đều đè ép lên trên người hắn.

“Lần sau ngồi tàu điện ngầm không nên mặc váy ngắn như vậy….” Hắn cảm thấy hô hấp chính mình có chút dồn dập, toàn thân Thẩm Phù gần như dán lên người hắn, nho nhỏ, mềm mại thơm tho.

Lý Lập Viễn nghĩ, khả năng hắn đã động lòng rồi, cảm giác rung động này cũng thật ngọt ngào.

Tàu điện ngầm thỉnh thoảng lại rung chuyển khiến cho cặp ngực của Thẩm Phù hết lần này đến lần khác đập vào trên người Lý Lập Viễn, bầu không khí nháy mắt trở nên mờ ám. Nhưng hai người cũng không có tách ra, cũng không lên tiếng, cả hai đều đỏ mặt không dám nhìn đối phương, mùi hương của hai người hòa quyện với nhau trong không khí qua lại dây dưa.

Thẩm Phù cảm giác bản thân cũng xuất hiện cảm giác rung động.

Lý Lập Viễn không kiềm chế được phía dưới lại bắt đầu cương. Hắn ảo não nhắm mắt lại, nhưng căn bản là không khống chế được chính mình, Thẩm Phù ở trước mắt vừa thơm vừa mềm mại.

“A….” Hai người đứng sát gần nhau, Thẩm Phù rất nhanh đã phát hiện ra sự thay đổi của hắn “Lập Viễn ca, cậu…..Nơi đó của cậu….”

Hắn xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, chính mình cùng mấy cái tên biếи ŧɦái nhìn chằm chằm Thẩm Phù có khác gì nhau đâu.

“Xin lỗi….Thẩm Phù, tôi, tôi không phải cố ý….” Lý Lập Viễn muốn lui về phía sau một chút, nhưng trên tàu quá nhiều người, căn bản không còn không gian cho hắn lựa chọn.

“Không, không sao…..Mình hiểu mà…..”

“Khụ, cũng sắp tới nơi rồi…..” Lý Lập Viễn ngẩng đầu nhìn biển báo nhà ga, tàu sắp vào trạm.

“Ừm…”

Ngay sau đó tàu đã dừng lại, cánh cửa mở ra. Lý Lập Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Phù, ở trong đám người chen chúc đem cô bảo vệ ở trong ngực “Đi thôi!”

Thẩm Phù ngoan ngoãn để bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, thậm chí còn đáp lại, nhẹ nhàng giữ lấy ngón tay Lý Lập Viễn. Trong lòng hắn nghĩ tới, Thẩm Phù có lẽ cũng không có chán ghét mình.