Chương 43

Sáng hôm sau, Dương Kiệt tiến hành luyện tập để trở nên mạnh hơn. Hắn ở nhà ba ngày nay như muốn mọc kén rồi, mẹ hắn lại còn hôn hít cậu trước mặt hắn nữa. Thật là chua không chịu được.

Bỏ qua chuyện đó sang một bên, Dương Kiệt hít một hơi điều chỉnh cảm xúc. Sức mạnh của hắn hiện tại chỉ mới được 8 phần so với kiếp trước, vẫn còn quá yếu để bảo vệ gia đình hắn.

Xem ra cần phải luyện tập và thăng cấp dị năng mạnh hơn. Nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền mà cậu tặng cho mình. Nhất định hắn sẽ bảo vệ cậu và gia đình khỏi kẻ đó.

Ở một nơi khác, Trần Yến và đám bạn của mình vẫn còn sống. Chỉ là họ giờ đang ở trước trong một cái l*иg lớn, trước mặt là vua xác sống đang ngồi trên ngai vàng của mình bên cạnh là ba thuộc hạ đắc lực của gã ta.

Trần Yên cùng đồng đội cùng nhau ở giữa l*иg tránh xa bọn xác sống ở ngoài l*иg, đang cố gắng tìm cách vào để ăn sống mình.

Cô ta vừa sợ vừa tức giận, tại sao người ở trong hoàn cảnh này lại là cô ta. Tại sao lại muốn hại cô ta, cô ta có làm gì sai sao? Mắt Trần Yến từ từ đỏ ngầu, trong đầu tràn ngập ý muốn trả thù.

Vua xác sống nhướn mày, miệng lẩm bẩm: " Thật thú vị ". Gã ta nhếch mép đi đến gần l*иg sắt: " Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được sống. Ngay bây giờ, ai là người sống sót và gϊếŧ hết tất cả những người còn lại sẽ được phép ở lại bên cạnh ta".

Nói rồi gã vứt vài con dao sát mép l*иg, rồi cười lớn đi ra ngoài. Để lại ba người còn lại tán gẫu. Người phụ nữ duy nhất lên tiếng trong sự im lặng - Hà Nguyệt: " Xem ra đại nhân đã có ý muốn tìm người thay thế Hà Tân rồi".

Hà Dương đứng bên phải vua xác sống lúc nãy lên tiếng: " Chỉ là một tên vô dụng thôi, một con người yếu ớt mà cũng không đánh lại. Thì đáng bị bỏ đi".

Hà Nguyệt cười cười: " Đúng vậy. Xem ra chúng ta sắp có đồng đội mới rồi. Này Hà Thiên, cảm thấy như thế nào? ". Nói rồi Hà Nguyệt đẩy đẩy người đang đứng nhắm mắt nảy giờ.

Hà Thiên gương mặt nghiêm túc: " Thêm hay bớt thì cũng như vậy thôi". Rồi anh ta đi mất.

Hà Dương biểu hiện chán ghét nhìn theo anh ta: " Hừ. Ỷ mình đi theo đại nhân lâu nhất là mình là lớn nhất à. Nếu so đấu với ta chưa chắc đã thắng".

Rồi hai người Hà Dương, Hà Nguyệt ở lại xem chờ vui của bọn Trần Yến và chờ đợi đồng đội mới.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Trần Yến một thân toàn là màu đỏ, giơ dao đứng trước mặt người bạn cuối cùng của mình. Cô ta cười nhìn bạn mình: " Xin lỗi cậu nha. Nhưng mà chỉ tôi mới có thể là người được sống sót thôi".

Nói xong, cô ta đâm mạnh vào cổ bạn mình, mặc cho cậu ta hét lên đau đớn. Khi người trước mặt đã tắt thở, cô ta nở nụ cười của kẻ chiến thắng.



Nhưng lúc lấy lại được ý trí, nhìn nơi đâu cũng là xác chết, rồi lại nhìn xuống cây dao mình đang cầm trong tay. Lúc này đây nỗi sợ đã bao chùm lấy Trần Yến.

Cô ta vứt cây dao đi, ôm đầu chui vào một góc, miệng lẩm bẩm: " Không phải tại tôi. Là tại các cậu tấn công tôi trước thôi. Không phải tại tôi, không phải tại tôi. Là tại các người. Đúng vậy là tại các người".

Hai người Nguyệt, Dương ở ngoài nhìn cô ta như một kẻ điên. Nghe cô ta lẩm bẩm mà tràn đầy kinh tởm.

Đúng lúc này vua xác sống - Lam Thần đi vào, nhìn cô ta đầy vẻ thưởng thức: " Vậy là đã có kết quả. Từ hôm nay ngươi sẽ là thuộc hạ của ta". Nói rồi hết ngón tay của mình vứt vào trong miệng cô ta.

Nhìn ngón tay từ từ mọc lại, gã ta nói: " Ăn đi. Nó sẽ cho ngươi sức mạnh mà ngươi luôn mong muốn".

Trần Yến làm theo lời gã, ngay tức khắc cơ thể cô ta biến đổi thành một xác sống chính hiệu. Cô ta rêи ɾỉ trong đau đớn và rục xuống. Đến khi đứng lên thì đã như biến thành một người khác.

Trần Yến cười tà mị, quỳ xuống trước mặt Lam Thần: " Xác sống đại nhân. Ta xin chân thành cảm ơn ngài. Ta xin thề sẽ luôn chung thành với ngài".

Lam Thần cười tà: " Rất tốt. Ngươi cứ đi theo Hà Thiên làm quen. Rồi ta không sẽ giao lại đám xác sống Hà Tân quản lý cho ngươi".

Trần Yến khom lưng: " Vâng, đại nhân ". Rồi cô ta biến thành một làn sương hoà vào trong không khí đi tìm Hà Thiên.

Trở lại với Trương Gia Bảo, cậu đang nhìn viên tinh thạch mà Dương Kiệt mang về để trước mặt mình.

Thì là hôm nay hắn ra ngoài làm nhiệm vụ và gửi cậu cho mẹ hắn chăm giúp. Rồi bỏ đi dưới ánh nhìn đầy sát khí của cha hắn.

Đến khi lúc về, cậu dường như cảm nhận được hắn đang rất vui vẻ, lúc tắm còn hát vang lên nữa mà.

Vậy là đến lúc ngủ hắn đưa cho cậu một viên tinh thạch trung cấp gần đến cấp cao. Dương Kiệt mặt mày nghiêm túc nhưng trong lòng đã vui vẻ đến muốn pha nóc nhà bay lên trời, nói: " Bảo Bảo, cho em này".

Mèo nhỏ híp mắt nhìn hắn thật lâu, nhưng chẳng nhìn ra được gì từ khuôn mặt đẹp trai này hết. Đành chép chép miệng một hơi nuốt hết viên tinh thạch.