Chương 6

15.

Vì vậy, tôi dự định tổ chức một buổi tiệc văn phòng vào thứ bảy, là tiệc buffet nướng trên sân thượng.

Lời vừa dứt, Nghiêm Tự đã gọi điện tìm người sắp xếp địa điểm.

Thẩm Ly và Lương Nghiên thảo luận về việc chuẩn bị những nguyên vật liệu cần thiết cho bữa tiệc.

Hạ Kỳ và Nguyên Dung không còn đối đầu nhau nữa, họ quyết định cùng nhau phụ trách việc phục vụ ăn uống.

Nhìn họ có phản hồi tích cực như vậy, tôi lại thấy hơi có lỗi.

Nhưng kèm theo đó là niềm vui không thể giải thích được.

Một cuộc sống sôi động với những người quen thuộc là điều tôi chưa từng trải qua ở thế giới thực.

Tôi ngây người khi nhớ lại những khoảnh khắc mà tôi hạnh phúc.

Đột nhiên có người vỗ vai, Nguyên Dung nhéo má tôi.

“Đừng có nghĩ tới chuyện lười biếng, còn không mau giúp tôi một tay.”

Tôi nhún vai:

"Tới đây tới đây, ngây người một tí cũng không được, Nguyên lão sư nghiêm khắc quá đi.”

Bốn người mỉm cười nhìn tôi, tim tôi thắt lại, lần đầu tiên ở thế giới này, tôi cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình.

Cảm giác được người khác chăm sóc quả thực rất tốt.

Nếu như, mọi thứ đều là sự thật…

16.

Có đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp, mọi người cười cười nói nói, bầu không khí cũng vừa vặn.

Tôi đề xuất chơi trò chơi và lấy ra những lá bài thật hoặc thách đã được chuẩn bị sẵn.

"Tôi đếm 123 và mọi người cùng đưa thẻ của mình ra."

"3, 2, 1."

Họ lướt qua tất cả những lá bài, nụ cười trên khuôn mặt cũng vụt tắt.

Hạ Kỳ khó hiểu nhìn tôi:

“Chị, chị chơi xấu, ngoại trừ chị, tất cả lá bài bọn em lấy được đều là lá bài sự thật.”

Tôi không nhịn được mỉm cười.

“ Hết cách rồi, ai bảo tôi giỏi như vậy chứ, có nên tiếp tục không đây?”

Họ gật đầu.

"Được rồi, tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi các anh."

Nguyên Dung muốn nói gì đó, bị tôi la lên một tiếng chặn lại:

“Bây giờ tôi mới là người hỏi.”

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, đó không phải là ý định của tôi.

Tôi lấy lại giọng điệu vui vẻ nói:

"Câu hỏi là, các anh có phải là những người đã từng bị tôi công lược trước đây không?"

"Tiểu Cửu."

Tôi nhìn về phía Lương Nghiên đáp lời, chậm rãi nói:

"Đừng nói dối tôi, mời trả lời, phải hay không phải?"

Thẩm Ly nhẹ nhàng đặt lá bài trong tay lên bàn.

"Phải."

Những người còn lại, bao gồm cả Nguyên Dung, đều trả lời " Phải".

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của họ, tôi bật cười.

"Sao phải căng thẳng như vậy, tôi cũng đâu có giận, dù sao thì tôi từng làm những chuyện như vậy với các anh, nhân quả báo ứng thôi mà."

Tôi thả lỏng người, nếu không suy xét kỹ càng, sẽ khó mà phát hiện thấy sự mất mát tận sâu trong lòng.

"Nói thử xem nào, tiến độ công lược tôi thế nào rồi, độ hảo cảm là bao nhiêu?"

Sắc mặt bọn họ trông có vẻ rất tệ.

"Trao đổi chút thông tin đi mà."

Nghiêm Tự thở dài, nói một con số:

"0."

Tiếp theo, tôi nghe thấy ba chữ "0".

Đến lượt Nguyên Dung, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, “5”.

Giây tiếp theo, bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta dang tay ra vẻ thoải mái.

“Tôi cũng không biết tại sao.”

Tên nhóc này, chuyện đó thì có gì để khoe?

Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng độ thiện cảm của tôi đối với họ lại thấp đến vậy.

Là một người từng trải, tôi ra dáng một tiền bối và chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách hào phóng, an ủi họ rằng:

“Đừng buồn, vạn sự khởi đầu nan mà. Nói thật, lúc trước khi công lược các anh, giai đoạn đầu còn tệ hơn các anh bây giờ rất nhiều. Không ch.ết thì cũng bị thương "

Thẩm Ly yên lặng nhìn đi chỗ khác, Nghiêm Tự ngẩng đầu nhìn trời, Hạ Kỳ nhìn chằm chằm xiên thịt trên bàn, Lương Nghiên cúi đầu.

Nguyên Dung một mình nở nụ cười tươi như hoa.

"Nhưng, các anh không cần phải vì điều này mà nản lòng, cũng không cần vì thế mà nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình. Đây không phải vấn đề của các anh, mà là vấn đề ở mục tiêu công lược của các anh."

Tôi đã nhận hết sai về mình, nhưng mấy người này vẫn có vẻ tội lỗi.

Bỏ đi, hãy cứ để họ cảm thấy tội lỗi.

Dù sao thì mục đích của bữa tiệc đã đạt được.

Tôi dùng tài hùng biện của sếp để vẽ những chiếc bánh lớn cho nhân viên và bàn bạc với họ.

"Các anh công lược tôi, tôi cũng sẽ công lược các anh."

"Vậy chúng ta hãy tiếp tục tuần làm việc tám giờ trước đó từ thứ Hai đến thứ Sáu. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau và trốn thoát khỏi thế giới này, thế nào?"

Không ai phủ nhận điều đó.

Bữa tiệc nướng kết thúc thành công tốt đẹp, tôi bỏ họ lại và vội vã trở về phòng.

17.

Tôi ở một mình trong phòng cho đến tối hôm sau.

Lương Nghiên đến gặp tôi, tôi mời anh ta lên sân thượng ngồi.

Ngồi ghế còn chưa kịp ấm, tôi nghe anh ta nói:

“Lần này mới được coi là quen biết em một cách nghiêm túc”.

Nhai trái cây sấy khô, tôi thản nhiên đáp: “Cả ba người họ đều nói như vậy.”

Anh ta bình tĩnh hỏi:

"Bọn họ từng đến?"

Tôi gật đầu:

“Tôi chỉ cho anh vào thôi.”

"Tại sao?"

Tay tôi bóc hạnh nhân không ngừng.

"Có lẽ, số lần công lược anh là nhiều nhất, đôi bên giày vò lẫn nhau nhiều nhất."

Lương Nghiên mỉm cười, đặt hạnh nhân đã bóc vỏ vào chiếc bát nhỏ trước mặt tôi.

Ngoại trừ tâm lý có chút biếи ŧɦái, những khía cạnh khác anh ta xem như khá hoàn hảo.

"Sao em không chịu nói thật? Em thật sự tin rằng tôi và bọn họ chịu ở lại đây vì cái gọi là nhiệm vụ hệ thống sao?"

Tôi khẽ nâng mí mắt:

"Tin chứ, tại sao lại không tin? Chẳng lẽ..."

Tôi mỉm cười.

“ Lẽ nào sau khi các anh biết được chân tướng mọi chuyện ở thế giới mà các anh đang sống rồi mà vẫn thích tôi?”

"Đừng đùa nữa."

Tôi thu lại nụ cười, ăn hoa quả khô cũng mất đi khẩu vị.

"Cũng đừng tự lừa dối mình."

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn tôi một lúc lâu.

"Ngoài miệng nói là đôi bên nỗ lực công lược lẫn nhau, lấy được độ thiện cảm, nhưng rõ ràng là em đang đẩy chúng tôi ra xa."

"Tiểu Cửu, rốt cuộc là ai đang đeo mặt nạ, không chịu thể hiện sự chân thành đối đãi, lừa dối người khác cũng tự lừa chính mình."

Lòng tôi có chút khó chịu.

“Không phải chúng ta đều giống nhau sao?”

Lương Nghiên lắc đầu.

"Tôi chỉ muốn nói với em, chúng tôi không phải bị ép buộc đến thế giới này."

Tôi muốn thử thăm dò chút đạo đức giả từ mắt anh ta.

Không hề có.

Nhưng tôi tự nhủ với bản thân, anh ta là một thiên tài, giỏi diễn nhất.

"Có gì khác biệt đâu? Dù sao chúng ta cũng phải chia tay thôi, tôi không quan tâm."

Anh ta bước tới chỗ tôi, quỳ xuống và nhìn tôi.

Anh hạ thấp tư thế và dịu giọng.

"Nhưng lần công lược lần này, không phải là để mọi người đối xử chân thành với nhau. Em thông minh như vậy, sao lại không biết mục đích tồn tại của thế giới này?"

Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay tôi.

"Đây là cơ hội tốt để em gạt bỏ mọi lo lắng thực tế, trở thành con người thật của mình, thẳng thắn chấp nhận tình yêu của chúng tôi dành cho em. Em không cần phải cô độc giống lúc trước khi công lược chúng tôi, tự đem bản thân mặc cho người khác sắp đặt "

Lòng tôi khó chịu.

Tôi hất tay anh ta ra, đứng dậy đối diện anh:

“Anh dựa vào đâu mà nhận định tôi không còn là chính mình nữa?”

Ánh mắt của Lương Nghiên thoáng động, muốn đến gần tôi hơn, nhưng khi thấy tôi lùi lại nửa bước, anh ta gần như dừng lại.

Anh ta cứ nghĩ rằng anh ta rất hiểu tôi, nhưng anh ta chỉ là một người nhận thức được thế giới, không phải là một sự tồn tại thực sự...

Nhưng tay tôi hơi run, như thể đột nhiên bị kéo từ bóng tối ra ánh sáng.

Tôi gượng cười:

“Lương Nghiên, anh thông minh như vậy, anh cũng nên biết, chúng ta không cần phải trao đổi sâu sắc như vậy.”

Anh ta nhíu mày, nhẹ giọng nói: " Là em đang sợ, sợ kết quả của việc trao đổi sâu này.”

"Điều em luôn khát khao là được đối xử chân thành, được yêu thương thực sự..."

"Câm miệng!"

Trái tim của tôi đau nhói.

Tôi cau mày, ôm ngực và thở hổn hển.

"Tiểu Cửu, em không sao chứ?"

Lương Nghiên tỏ ra lo lắng, gấp gáp hỏi thăm tình hình của tôi, anh ta là một bác sĩ thiên tài, tôi biết anh ta là một người có chuyên môn.

Nhưng nỗi đau trong lòng khiến tôi nhớ đến tình huống anh ta ép tôi từng bước, từng bước, giam giữ tôi trong phòng.

Tôi đẩy anh ta ra, hoảng loạn bước vào nhà và hét lên:

"Nguyên Dung! Nguyên Dung!"

Nguyên Dung hoảng sợ chạy tới, cảnh giác liếc nhìn Lương Nghiên, quan tâm hỏi tôi có chuyện gì.

Nhìn thấy anh ấy tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi thả cánh tay đang che lấy l*иg ngực, giả vờ thoải mái:

“Không có gì đâu.”

Sự tồn tại của Nguyên Dung là một tác nhân khiến tôi tỉnh táo.

Cái gì mà chân thành, gì mà tình yêu, rồi cả thấu hiểu... tất cả đều là giả dối, đều chỉ là vẻ bề ngoài và chúng chỉ tồn tại trong ý thức của tôi.

Đôi mắt của Lương Nghiên mờ đi, anh xin lỗi và rời đi.