Chương 1: Mỹ nhân mặt mày như họa

Ngày 3 tháng 3 năm Càn Long thứ 6.

Tuy đang là đầu xuân, nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, khắp nơi trong cung đều dùng than lửa để sưởi ấm, Bách Linh dẫn Tôn thái y tiến vào Trường Xuân cung, thân thể thon gầy nhịn không được mà run rẩy, thời tiết này thật sự rất lạnh, hôm qua mới có một trận tuyết nên hôm nay thời tiết lại càng làm người ta rét run.

Bách Linh là cung nữ nhất đẳng hầu hạ bên cạnh Nhàn phi nương nương, dựa theo cấp bậc thì sẽ được ưu đãi hơn cung nữ bình thường, nhưng thời gian này Nhàn phi bị lạnh nhạt, nàng ấy chỉ là một cung nữ, tất nhiên đi theo một chủ tử như vậy sẽ không có ngày lành.

“Nương nương, Tôn thái y đến rồi.” Đi vào trong điện, bên trong được đốt than để sưởi ấm khiến sắc mặt của Bách Linh dễ chịu hơn một chút, nói với nữ nhân đang ngồi trên giường.

Nữ nhân kia mặt mày như họa, da trắng như tuyết, một đôi mắt linh động đen kịt, màu môi không son vẫn đỏ, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta khó có thể quên.

“Nô tài thỉnh an nương nương.” Tôn thái y hành lễ, mặc dù hắn đã đến xem qua mạch bình an vài lần cho vị Nhàn phi nương nương này nhưng hắn vẫn có chút không dám nhìn nàng, nương nương có khuôn mặt đẹp trong cung có rất nhiều, chưa tính đến các nương nương, chỉ riêng cung nữ hầu hạ trong cung cũng là những người trăm dặm mới tìm được một, mỹ mạo hơn người, Hoàn phì Yến gầy(*), thật sự là khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, nhưng những người đó, trong mắt Tôn thái y, còn không bằng một ngón tay của Nhàn phi nương nương.*Hoàn phì yến gầy: Trong văn học, Triệu Phi Yến thường được so sánh với đại mỹ nhân thời nhà Đường là Dương Ngọc Hoàn, với câu ví nổi tiếng Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦). Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến.

Thời gian này hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, sao Vạn Tuế gia lại nỡ lạnh nhạt với nàng?

Tôn thái y nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn vào bồn than đặt trong góc, các quý nhân trong cung đều dùng than Hồng La, nhưng than của Trường Xuân cung này lại còn không bằng than ở Thái viện của bọn họ.

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Cố Thiến Thiến chậm rãi nói, âm thanh mềm mại nhưng không mất lễ nghĩa.

“Mấy ngày nay thân thể của bổn cung rất tốt, chỉ là hôm qua có chút mệt mỏi nên hôm nay mới mời Tôn thái y tới đây.”

“Thì ra là như thế.” Trong lòng Tôn thái y căng thẳng, nhịn không được mà lo lắng, cố gắng kiềm chế tâm trạng, vội vàng nói: “Vậy để nô tài bắt mạch cho nương nương.”

“Ừ.” Cố Thiến Thiến gật đầu đáp ứng một tiếng, vươn tay ra, Đỗ Quyên tiến lên cầm khăn trùm lên cổ tay của nàng, ngón tay Tôn thái y phủ lên cổ tay của nàng, khẩn trương đến mức tay có chút run, nhưng Cố Thiến Thiến lại không hề phát hiện.

Trong mắt nàng, những tiếp xúc thân thể này vô cùng bình thường, lúc nàng còn làm nữ minh tinh, trong lúc quay phim, những cảnh cần động chạm gì mà chưa từng thấy qua, sờ cổ tay thì tính là gì. Đời trước Cố Thiến Thiến mệnh khổ, nàng lớn lên ở cô nhi viện, không cha không mẹ, khuôn mặt của nàng quá đẹp nên đối với gia đình bình thường mà nói, con gái có khuôn mặt quá đẹp mang lại rất nhiều rắc rối, Cố Thiến Thiến đặc biệt như thế, nhưng cũng may, ông trời đối với nàng cũng không tệ, từ nhỏ nàng đã thông minh, biết tính kế lòng người như thế nào, lợi dụng dung mạo như thế nào, cho nên ngược lại có thể bảo vệ tốt chính mình, lại dựa vào diễn xuất cùng khuôn mặt này tạo nên thành tựu trong giới giải trí.