Chương 22: Cá mắc câu rồi

Hoàng Tẫn Trung không dám nói, thế nhưng Tiểu Trúc Tử lại dám, hắn giành trước tiến lên một bước: "Nương nương, nếu Hoàng đại nhân không dám nói, để nô tài nói, Hoàng đại nhân vừa mới sai sử một vài công công cố ý đυ.ng vào chúng nô tài, khiến cho vải thêu chữ Thục dâng lên Quý phi nương nương bị dơ, sau đó còn thống mạ nương nương là tiện nhân trước mặt chúng nô tải!"

"Đúng, đúng, không sai." Cho dù Tiểu Tùng Tử có ngốc, lúc này cũng biết phụ họa theo Tiểu Trúc Tử.

Hai người vừa nói xong, sắc mặt nhóm phi tần trong Dưỡng Tâm Điện phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc.

Cao Quý phi, Gia phi cùng Di tần nhìn Hoàng Tẫn Trung với một ánh mắt tràn đầy lửa giận, các nàng tức giận không phải vì Hoàng Tẫn Trung trách mắng Nhàn phi, mà tức giận bởi vì Hoàng Tẫn Trung đã mắng người còn để bị người khác nghe thấy.

Cao Quý phi vẫn cố gắng cứu vãn cho Hoàng Tẫn Trung: "Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Hoàng đại nhân đâu phải là người như vậy?"

Nàng ta vừa nói ra những lời này, chỉ thấy Vạn Tuế gia nặng nề đặt tách trà xuống bàn, tiếng vang khiến cho Cao Quý phi hốt hoảng, nàng ta nhìn Vạn Tuế gia, chỉ thấy vẻ mặt Vạn Tuế gia đầy giận dữ, cơ mặt căng chặt, rõ ràng là người đang vô cùng tức giận.

"Hiểu lầm, cái gì gọi là hiểu lầm? Trẫm chính tai nghe thấy, chẳng lẽ còn có thể là hiểu lầm?"

Cái gì!

Cao Quý phi cảm thấy bên tai phảng phất tiếng trống thùng thùng vang lên, đầu óc quay cuồng, nàng ta nhìn Hoàng Tẫn Trung đang quỳ gối phía dưới, lửa giận từ bốn phương gân mạch truyền tới.

Nàng ta vốn tưởng rằng chẳng qua Hoàng Tẫn Trung không may chỉ để cho bọn Tiểu Trúc Tử nghe thấy, cái này thật sự có chút phiền toái nhưng chỉ cần sống chết nói là do bọn Tiểu Trúc Tử hiểu lầm hoặc đang cố ý vu oan hãm hại Hoàng Tẫn Trung là được, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn một con đường sống.

Nhưng nàng ta không hề nghĩ đến, còn có khả năng câu nói của Hoàng Tẫn Trung lại bị chính Vạn Tuế gia nghe thấy, chuyện này coi như xong, hết cứu.

"Vạn Tuế gia, chuyện này..." Cố Thiến Thiến dùng khăn che miệng, trên mặt tràn ngập thần sắc sợ hãi, nàng nhìn Càn Long, mắt ngấn lệ: "Tại sao Hoàng đại nhân lại đối xử với bổn cung như thế? Bổn cung đối với Hoàng đại nhân tệ bạc lắm hay sao?"

Càn Long nhìn thấy bộ dạng kia của nàng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc: "Tên cẩu nô tài này quá hỗn xược, Nhàn Phi chớ giận, trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng."

"Thần thϊếp xin để túy ý Vạn Tuế gia làm chủ." Cố Thiến Thiến lộ ra vẻ mặt cảm kích, hai mắt rủ xuống, nước mắt trong suốt chực rơi, nhìn vào thật sự có thể khiến lòng người lay động.

Càn Long nghe những lời này, mắt nhìn nàng càng trìu mến, sau đó lại giận dữ hướng về phía Hoàng Tẫn Trung, quát lớn: "Lý Ngọc, nhục mạ cung phi, đáng tội gì?"

"Vạn Tuế gia, tội này đáng bị đánh tám mươi trượng, răn đe cảnh cáo." Lý Ngọc cúi đầu, cung kính nói.

Tám mươi trượng, người đánh còn mệt rã rời, huống chi kẻ bị đánh, cho dù có thể sống sót, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Hoàng Tẫn Trung nhất thời nóng nảy, hắn ta thực sự cuống quýt muốn tìm một con đường sống, nhìn về phía Cao Quý phi, thế nhưng Cao Quý phi làm sao có thể xuất thủ cứu hắn ta được đây, lời vàng ngọc của Vạn Tuế gia một khi đã buông, không ai có thể thay đổi chủ ý của người.

Nhìn thấy Cao Quý phi tránh né ánh mắt của mình, trong lòng Hoàng Tẫn Trung càng thêm lo lắng: "Vạn Tuế gia, là nô tài nhục mà Nhàn Phi nương nương, thế nhưng chuyện này là có nguyên nhân ạ."

Chân mày Cố Thiên Thiên giật giật.

Lá bùa xui xẻo này có hiệu lực trong vòng mười hai canh giờ, nếu Hoàng Tẫn Trung đàng hoàng nhận tội, nói không chừng còn có thể tránh được một kiếp, bây giờ hắn ta còn nghĩ cách giãy giụa chống chế, vậy cũng chỉ có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cố Thiến Thiến nghĩ tới đây, nhướng mày: "Hoàng đại nhân nói vậy là có ý gì? Ngươi nhục mạ bổn cung, lại còn có nguyên nhân để nhục mạ sao?"

"Đúng vậy!" Đầu óc Hoàng Tẫn Trung lúc này rối tinh rối mù, hắn ta bật thốt lên: "Bởi vì sáng sớm hôm nay nô tài có chút tranh chấp với Nhàn phi nương nương ở Trường Xuân Cung, cho nên mới nhất thời nóng giận, không nhịn được mà nhục mạ nương nương."

Số phận đã định...

Con cá mắc câu rồi.

Ánh mắt Cố Thiến Thiến nhìn Hoàng Tẫn Trung không nhịn được mà lộ ra vài phần từ ái.