Chương 29: Đừng để hắn nói ra những điều không nên nói

"Xoẹt!"

Cao Quý Phi nổi giận đùng đùng, cắn răng xé túi thơm vất vả lắm mới làm xong thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ta thực sự quá tức giận, không để ý nên làm gãy một cái mỏng tay, máu tươi cũng theo vết thương mà chảy ra.

"Nương nương!" Tống ma ma thương tâm không dứt, bà ta đi lên trước, bắt lấy cây kéo trong tay Quý phi nương nương: "Người muốn nổi giận, cũng không nên làm tổn thương cơ thể của mình. Bảo vệ móng tay thật tốt, nếu để Vạn Tuế gia nhìn thấy, sợ rằng người sẽ đau lòng!"

"Vạn Tuế Gia sao lại đau lòng vì Bổn Cung chứ!" Cao Quý Phi tay nắm thành quyền, ánh mắt đắc ý xưa nay giờ ngập tràn tức giận cùng bất mãn: "Nếu người đau lòng vì bổn cung, sao lại cách chức Hoàng Tẫn Trung, lại còn giải hắn đến Thận Hình Ty chứ!”

"Nương nương!" Tống ma ma thấy Cao Quý phi giận dữ, lời nói càng lúc càng không kiêng dè, vội vàng lớn tiếng át lại âm thanh của nàng ta, sau đó ánh mắt như ưng quét nhìn qua tất cả mọi người trong phòng: "Các ngươi lui xuống đi."

"Vâng!" Đám cung nữ thái giám thức thời rời đi, hoặc có thể nói, bọn họ chỉ mong được rời đi, bởi vì mỗi lần Cao Quý phi tức giận, chắc chắn sẽ có người bị nàng ta lôi ra làm thớt xả cơn giận.

"Nương nương, chuyện hôm nay không thể trách bệ hạ, nếu trách thì chỉ có thể trách người bên Trường Xuân Cung kia." Tống ma ma đi lên trước, dùng bàn tay già nua thô ráp nâng lên bình trà, rót cho Cao Quý phi một chén: "Nếu không phải bây giờ nàng ta có thêm vài phần sủng ái, Vạn Tuế gia cũng sẽ không bênh vực nàng ta như vậy."

Tống ma ma là lão nhân hầu hạ trong cung, bà ta rất hiểu rõ tính tình vị Vạn Tuế gia này, yêu thì sủng ái, ghét thì lạnh nhạt.

Người trong lòng Vạn Tuế gia, luôn luôn đúng.

Người không có trong tim Vạn Tuế gia, làm gì cũng sai.

Trong ngoài triều đình, có ai mà không biết chuyện này, trước đây, Tống ma ma còn vì việc này mà vô cùng cao hứng, dù sao nương nương của bà ta cũng rất được Vạn Tuế gia yêu thương, các nàng ở trong cung chẳng bao giờ bị thua thiệt.

Nhưng hiện tại, bà ta mơ hồ cảm thấy tính tình này của Vạn Tuế gia có chút không được tốt.

"Bộ dạng của nàng ta như vậy cũng xứng được sủng ái sao? Chẳng qua là Vạn Tuế gia nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi." Cao Quý phi cắn môi dưới nói, khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ không nhịn được mà toát lên thần sắc ghen tị.

Tống ma ma nhìn một cái, đã biết nàng ta nghĩ một đằng nói một nẻo, thấp giọng nói: "Nếu đúng như vậy thì càng tốt. Chúng ta cùng vị Trường Xuân Cung kia cũng được xem như là kẻ thù không đội trời chung, nếu vị Trường Xuân Cung kia đã được sủng ái, nhất định sẽ đối phó với chúng ta. Việc hôm nay chính là một dấu hiệu. Còn có, Hoàng Tẫn Trung bên kia cũng nên phái người đi xử lý một chút."

Vừa nhắc tới chuyện ngày hôm nay, mặt mũi Cao Quý phi có chút vặn vẹo, nàng ta nắm chặt cái chén, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Vì để đưa Hoàng Tận Trung lên vị trí tổng quản phủ Nội vụ, nàng ta đã hao phí bao nhiêu tâm tư bao nhiêu tiền tài, vị trí tổng quản phủ Nội vụ này cực kỳ quan trọng, bổng lộc lại nhiều, dựa vào vị trí này, Cao Quý phi mới có thể xa xỉ hưởng thụ, mới có thể tùy ý mà đối phó với kẻ địch trong cung.

Nhưng lần này, lại bị Nhàn phi phá hủy.

"Hoàng Tẫn Trung cái đồ ngu xuẩn!" Cao Quý phi tức giận ném chén trà nhỏ xuống đất, nước trà văng tung tóe, thấm ướt tấm thảm trải phòng.

Cho dù chán ghét Nhàn phi hơn nữa, cũng đâu nhất thiết phải nhục mạ ở trong cung, đã vậy còn để Vạn Tuế gia bắt gặp!

"Đừng để hắn nói ra những điều không nên nói."

"Vâng!" Tống ma ma đáp ứng.

*

"Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương!" Thuần phi cười dịu dàng hành lễ với Hoàng Hậu.

Khóe môi Phú Sát Hoàng Hậu lộ ra nụ cười: "Thuần phi muội muội, tin vui này từ đâu mà tới?"

"Chó cắn chó, miệng ngậm đầy lông." Thuần phi mang theo ác ý, ranh mãnh che miệng cười nói: "Ngày hôm nay, chúng ta đã được chứng kiến rồi."

Du tần ở bên phụ họa nói: "Đúng vậy, nếu không có Hoàng Tẫn Trung, Quý phi nương nương kia cũng xem như bị mất một cánh tay phải. Chức vụ tổng quản phủ Nội vụ này tất nhiên chỉ có thể thuộc về người của chúng ta."

Hoàng Hậu vốn là chủ quản, quản lý quyền lợi hậu cung, nếu như người của Hoàng Hậu có thể nắm được quyền lợi thật sự của phủ Nội vụ, thì từ nay về sau, chuyện trong cung thật sự vẫn là do một tay Hoàng Hậu định đoạt.

Nụ cười của Hoàng Hậu lại càng sâu thêm: "Nếu thật sự như vậy, thì đây quả là chuyện tốt. Hoàng Tẫn Trung kia quá mức tham lam, lại ngu xuẩn, nhận kết cục vậy cũng đáng."

"Tối nay nếu Vạn Tuế gia có ghé cung Du tần muội muội, Du tần muội muội nhớ đừng quên đề cử Lưu đại nhân." Thuần phi cười híp mắt nhìn Du tần.

Du tần lập tức gật đầu đáp ứng.

Đây cũng là cơ hội để nàng ta lập công, đương nhiên nàng ta sẽ không bỏ qua.