Chương 50: Không thể ngồi yên chờ chết

Bên trong thật sự đã thay đổi hướng gió.

Nếu như nói Nhàn phi liên tiếp được sủng ái, làm cho trong lòng mọi người đều thấp thỏm, như vậy, việc Đồng Giai đại nhân tiếp nhận vị trí tổng quản phủ Nội vụ, đã dấy lên trong lòng tất cả phi tần một hồi chuông cảnh báo.

Trong tất cả các phi tần, người hoảng hốt nhất chính là Du tần.

Ngày đó, Du tần trượt chân ngã ở Ngự Hoa Viên, là chính miệng nàng ta nói chuyện đó do Nhàn phi gây ra, cũng là nàng ta, ở trước mặt mọi người, khóc lóc kể lể với Hoàng Hậu, để hoàng hậu phạt nặng Nhàn phi.

Phạt quỳ ở Ngự Hoa Viên suốt một canh giờ, người đến người đi, cho dù cơ thể của Nhàn phi có tốt, cũng không chịu nổi loại tra tấn này nên đã bệnh nặng một hồi.

Du tần vẫn cho rằng Nhàn phi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội xoay người.

Cũng không nghĩ tới, Nhàn phi này nói xoay người là xoay người, trước mắt thậm chí ngay cả chuyện thay đổi tâm tư Vạn Tuế gia cũng làm được.

Sau khi trở lại Thừa Càn Cung, sắc mặt Du tần rất khó coi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Nương nương, sắc mặt người có chút không tốt, nếu không người để thái y đến xem một chút đi.” Lục Hà đưa một cái lò sưởi cho nàng ta, quan tâm nói.

Du tần nhận lấy lò sưởi tay, tâm thần hoảng hốt.

Nàng ta theo bản năng gật đầu nói một tiếng được.

Lục Hà lập tức đưa ánh mắt nhìn tiểu thái giám Tiểu Toàn Tử đang hầu hạ, bảo Tiểu Toàn Tử đi Thái Y Viện một chuyến.

Tiểu Toàn Tử vừa muốn chạy ra ngoài, Du tần lại đột nhiên gọi hắn ta lại: “Khoan đã.”

Nàng ta lấy lại tinh thần, mím môi: “Đừng đi vội.”

Hôm nay nàng ta đã kết thành tử thù với Nhàn phi, Nhàn phi sớm muộn gì cũng sẽ trả thù chuyện Ngự Hoa Viên, nếu đã như vậy, vậy nàng ta tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết.

“Tiểu Toàn Tử, ngươi lại đây, bổn cung có chuyện quan trọng muốn ngươi đi làm.” Du tần vẫy vẫy tay về phía Tiểu Toàn Tử, chờ sau khi Tiểu Toàn Tử đến gần, nàng ta ghé vào bên tai Tiểu Toàn Tử, nhỏ giọng không biết nói cái gì.

Trong mắt Tiểu Toàn Tử lóe sáng, liên tục gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

Du Tần hít sâu một hơi.

Nhàn phi có thể tranh sủng, chẳng lẽ nàng ta lại không thể?

Buổi tối hôm đó, sau khi ngự giá đi tới Trường Xuân Cung, một thân ảnh gầy gò chạy về phía Thừa Càn Cung.

“Quả thật là đến Trường Xuân Cung?” Du tần đột nhiên đứng lên, vừa bực vừa vui hỏi.

“Nương nương, vô cùng chính xác.” Tiểu Toàn Tử hồi đáp.

Hắn ta được Du tần phân phó, đứng chờ ngay ngoài Trường Xuân Cung, vừa rồi nhìn thấy Vạn Tuế gia đi vào Trường Xuân Cung, mới dám trở về báo tin.

“Tốt, tốt.” Du tần cao hứng vỗ tay: “Quả nhiên là trời giúp ta.”

Nàng ta ra hiệu bằng ánh mắt về phía Lục Hà: “Lục Hà, bổn cung bị bệnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Nô tỳ đã hiểu...” Lục Hà mỉm cười nói.