Chương 10.2: Môi của hệ thống rất ngọt

Nhóm người dân nhìn về phía Chiết Thước, sôi nổi lộ ra biểu tình yêu thích “Con rối sư tiên sinh, đây là ấu long của ngài sao?”

(cách xưng hô nghe kỳ quái mà chưa bíc nên sửa sao nựa (⁠╯⁠︵⁠╰⁠,⁠).)

Đoạn Thanh Mộng cười khẽ “Đúng vậy.”

“Thật đáng yêu quá đi, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua ấu long đáng yêu như vậy.” Một người mãn nhãn nhìn đến thích mắt, rất muốn duỗi tay tới sờ sờ Chiết Thước, nhưng bị Đoạn Thanh Mộng liếc xéo, bèn thu tay về.

“Lại nói, ngày hôm qua ta nghe ngóng được tin tức từ bạn ta ở vương quốc Phấn Nguyệt nói, bọn họ nơi đó cũng có một con ấu long đấy, hơn nữa cũng rất đáng yêu, hình như là sủng vật của kỵ sĩ đại nhân.”

Chiết Thước cứng đờ, cố gắng trưng ra vẻ mặt vô tội ngây thơ.

Cái người dân kia liền lôi di động ra.: "Bằng hữu gửi cho ta một số ảnh chụp lén, để ta tìm xem.”

“?!” Như thế nào còn có người chụp lén nha, quá xấu xa rồi!

Chiết Thước kéo tay Đoạn Thanh Mộng, “Mộng Mộng, nhiệm vụ......”

Đoạn Thanh Mộng liền hỏi mấy người đó “Các ngươi nói người kia, hiện tại cũng đến sòng bạc?”

Người dân đang tìm ảnh chụp cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Đúng vậy, hài từ kia lúc nào cũng đến sòng bạc, sòng bạc nằm sâu bên trong trấn nhỏ.”

Vì thế Chiết Thước lập tức lôi kéo tay Đoạn Thanh Mộng bước tới địa phương sòng bạc.

Lúc này người kia mới mở ảnh chụp ra, vài người túm lại xem.

“Ơ? Ảnh chụp ấu long của kỵ sĩ đại nhân sao nhìn rất giống con thú của con rối sư tiên sinh vậy?”

“Đâu chỉ mỗi giống nhau không, nếu bỏ qua kiểu tóc và quần áo thì căn bản giống nhau như đúc luôn.”

Bên kia, hai người đã tìm thấy sòng bạc.

Theo lời nói của nhóm dân cư, sòng bạc ở trấn nhỏ có một nhóc con, mặc kệ chơi bất luận ván nào cũng thắng, là một đại gia giàu tiền nhất trong trấn nhỏ này nhung tiểu hài tử đó lúc nào mặ cũng buồn bã, không được vui vẻ, còn chưa thấy nụ cười của cậu ta đâu.

Đi vào sòng bạc, Chiết Thước nhìn bố trí bên trong, ngây người một chút.

Đây là sòng bạc à, sao noa khác xa với tưởng tượng của cậu vậy.

Không có khói sương lượn lờ mù mịt, cũng không có mấy người đàn ông mặc áo vest đen đeo kính râm, sòng bạc này màu sắc hài hoà rực rỡ, có nhiều nét vẽ nguệch ngoạc tràn đầy màu sắc, làm cho người đi qua cảm thấy thoải mái.

Bởi vậy, nhóc con mặt mày u ám thấy được rất dễ dàng.

Đối phương giờ phút này đang ngồi ở giữa bàn, đối diện người thua, nhưng cũng không khổ sở, giống như có thứ gì ở làm hắn duy trì sung sướиɠ tâm tình. Ngược lại nhóc con đó thắng cuộc vậy mà trên mặt không có cảm xúc gì.

Ánh mắt Chiết Thước dừng ở trên bàn, phát hiện bên cạnh tay bọn họ hoá ra là kẹo, từng viên được gói lại bằng một lớp giấy kính trong suốt bảy màu mà bao bọc lại viên thủy tinh đường.

Tiền tệ thông dụng của trấn nhỏ này không phải là thủy tinh đường đi, quả không hổ danh là thế giới cổ tích nha.

Đoạn Thanh Mộng chú ý tới có rất nhiều người xung quanh đang xem Chiết Thước, ý cười hơi phai nhạt, ý đồ muốn đem Chiết Thước giaau đi.

“Thanh toán như thế nào?” Hắn cười hỏi một nhân viên công tác mang trường tai gấu.