Chương 11.1 Mang lục lạc

Chiết Thước coi đến ngây người, nhìn Đoạn Thanh Mộng đang nhấp môi.

Bị.. bị điên rồi sao?

Sao lại có người ăn nước mắt nha.

Đoạn Thanh Mộng rũ mắt, thu hồi đầu ngón tay.

Quả nhiên ngọt......

Nâng mắt lên, lại phát hiện hệ thống nhỏ sợ tới mức dán lên tường, phảng phất như nhìn thấy một tên bệnh thần kinh, cái đuôi dựng thẳng cả lên.

Đoạn Thanh Mộng tiến lại gần, Chiết Thước run lên: “Kia, cái kia...... Nước mắt của tôi hẳn là rất sạch sẽ, Mộng Mộng ngươi, ngươi không cần tức giận mà.”

Đối phương giống như cho rằng thói ở sạch của hắn tái phát.

Đoạn Thanh Mộng thấp giọng cười, mặt mày ôn nhu cong lên, toát lên vài phần phong tình quyến rũ.

Đầu ngón tay niết trên cằm nhỏ hệ thống, cảm nhận được xúc cảm ấm áp.

“A Thước, nước mắt của em từ đâu ra thế?” Hắn cúi người đem hệ thống bao bọc dưới thân, đầu cậu có cảm giác áp bách của bóng ma rất nặng.

Thân mình đơn bạc của thiếu niên khẽ run rẩy, lục lạc trên đuôi khẽ rung lắc, hốc mắt đỏ rực, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.

Tựa hồ như một con ấu thú đáng thương nhìn hắn trìu mến, nhưng lại không có một chút ý thức được, chỉ làm ý niệm âm u trong hắn thêm trầm trọng hơn.

Hệ thống nhỏ nhẹ nhàng nhả môi bị cắn thành vết đỏ nhợt nhạt.

Cậu lại không phải con người thật sự, cũng không có giống nhân loại bình thường ăn cơm, cũng không có bản chất bên trong của nhân loại, chỉ có bề ngoài bắt chước nhân loại mà thôi.

Bên trong câụ kỳ thật chỉ là mảnh năng lượng thuần khiết, không có da thịt máu xương, tất cả biểu hiện mà cậu thể hiện bên ngoài chỉ là bắt chước năng lượng cho giống một con người thật.

Đoạn Thanh Mộng nghe vậy, không biết vì sao, hầu kết lăn lộn.

Ngập ngừng một lát, hắn lại hỏi: “Có thể tùy ý khống chế nước mắt sao?”

Chiết Thước mờ mịt mà nhìn đối phương, không hiểu cái vấn đề này kỳ quái chỗ nào. Một viên nước mắt chưa khô rơi trên lông mi cong vυ"t run rẩy như cánh bướm, cuối cùng “Lạch cạch” rơi xuống.

“Nếu Mộng Mộng có yêu cầu gì nói tôi, nơi nào đều có thể có, tôi có thể chuẩn bị.....”

Đoạn Thanh Mộng hơi giật mình, chỉ trong nháy mắt, cảm giác tim đập của mình bị tạm dừng, sau đó lại đập mạnh hơn.

Này chỉ hệ thống thật là một chút cũng không biết chính mình đang nói chút cái gì.

Ở một bên, nhân viên công tác tai gấu thấy bầu không khí hai người tựa hồ hoà hoãn, lại lấy hết can đảm tiến đến dò hỏi: “Xin hỏi con rối sư tiên sinh, ngài còn cần thế chấp không?”

“Sau khi ta cảm ứng được, vật ngài có thể dùng thế chấp chỉ có con ấu long này.

Chiết Thước run lên, cậu cũng không thể nào nói mình sẽ đi thế chấp hộ.