Chương 2.5: Thơm quá

-- Tu chân thế giới --

Vừa mới đến Chiết Thước phát hiện thế giới này có điểm quái lạ.

Rõ ràng là Lục giới cao cấp thế giới, hiện giờ lại là bị một cái thang xoay quanh trời xuyên tạc lên không trung, hoàn toàn hợp lại một thể.

Xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có thể hiểu được có vật gì đó tồn tại xuất hiện ở phía trên áp đảo thế giới, cho nên Thiên Đạo đều vô lực ngăn lại.

Thật cẩn thận theo thang trời bay lên, vẫn luôn đi tới đỉnh tầng thang trời Tu Tiên giới.

Ca vũ thăng bình, nơi chốn đều là kim bích huy hoàng, rường cột chạm trổ, trông hết sức xa hoa lãng phí.

Mà Thiên Đạo khống chế tiểu thế giới giờ phút này bị một cái nam tử chế tác thành con rối, nhất cử nhất động đều bị thao tác.

Kia nam tử nghiêng người dựa trên giường nệm, một bên nhấm nháp như tằm mà thong thả đoạt lấy sức mạnh Thiên Đạo, một bên không chút để ý nhìn vô số thiếu niên tinh xảo đang ca hát nhảy múa trên đài.

Còn lại các nhóm đại thần nhỏ đều khom lưng uốn gối phụng dưỡng ở một bên, không dám biểu hiện bất mãn nào.

Nam tử này đúng là ký chủ tiền nhiệm số hai của Chiết Thước —— Đoạn Thanh Mộng.

Đoạn Thanh Mộng là cô nhi mang hai dòng máu con người với ma tộc, từ nhỏ bởi thân phận đê tiện đã bị khinh nhục, dựa vào cơm thừa canh cặn mà sống sót, từ nhỏ đến lớn đều là hình tượng cậu nhóc mặt mày xám tro lưu lạc. Chẳng sợ khi tình huống đã trở nên tốt đẹp, Chiết Thước vẫn ấn tượng ký ức trong trí nhớ là hình tượng như cũ chật vật.

Nhưng hôm nay, Đoạn Thanh Mộng một thân quần áo màu xanh da trời lịch sự tao nhã, trên bề mặt thêu phức tạp hoa văn màu bạc cùng các loại trang sức làm điểm nhấn, sang quý xa hoa lãng phí.

Đôi mắt hắn vẫn là màu xanh ngọc, lại u ám hơn không ít, không còn bộ dáng ngây ngô, chỉ còn lại có ý cười ôn nhuận như ngọc. Cố tình mặt mày lại mang theo chút phong tình.

Hắn lười biếng dựa nghiêng trên giường nệm, ngón tay thon dài đặt bên mặt, bên tai đeo khuyên tai tua rua theo xích bạc nhẹ nhàng đong đưa. Ống tay áo hạ xuống, lộ ra thân hình như ngọc. Ý cười không rõ ý vị tà ý, có thể đem hồn người câu mất.

Chiết Thước nhìn choáng váng, nếu không phải định vị chỉ không sai, cậu cho rằng mình tìm nhầm người.

Ngơ ngác một lát, Chiết Thước hít sâu một hơi, lần này cậu sẽ không tung hứng nữa mà trực tiếp biến thành người là được.

Vì thế khi nam tử đang ở giữa được mọi người bao lấy xung quanh, một thiếu niên bỗng lao đến chỗ Đoạn Thanh Mộng.

Trong lúc nhất thời, âm thanh ca hát nhảy múa đều dừng lại, mọi người không dám tin, thời buổi này còn có người không sợ chết, dám cam đảm khıêυ khí©h Tiên Tôn.

Hơn nữa ăn mặc cũng quá kì quái, nửa người dưới mặc không ra thể thống gì.

Đoạn Thanh Mộng cũng chú ý tới người dám tới gần chỗ hắn, lười biếng đứng dậy, ý vị không rõ mà nhìn Chiết Thước.

Chỉ con rối trên đầu ngón tay hiện ra.

Nhưng giây tiếp theo, Chiết Thước lấy hết can đảm, mắt trông mong nhìn phía Đoạn Thanh Mộng: "Mộng Mộng.”

“Uỳnh!” “Xoàng!” Một trận hỗn loạn, mọi người sắc mặt xám trắng.

Xong rồi, người này dám khıêυ khí©h Tiên Tôn như vậy, không chỉ có hắn sống không nổi, bọn họ đều khó thoát nổi cơn tra tấn.

Kết quả máu rơi trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, mọi người nhìn Tiên Tôn luôn mang ý cười không đổi của bọn họ bỗng sắc mặt có biến hoá, trực tiếp từ trên trường kỷ đứng lên, đến gần thiếu niên không sợ chết kia.

Đoạn Thanh Mộng đánh giá người trước mặt, tầm mắt dừng lại ở trên cặp mắt mỹ lệ màu tím, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ: “Số 1?”

Chiết Thước sợ hãi gật đầu, mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú nhìn tay cậu nhẹ nhàng kéo tay Đoạn Thanh Mộng.