Chương 33: Diển trò

"Xèo" một tiếng, bàn ủi hình tam giác rơi vào giữa cổ Huỳnh Giảng, khắc ghi dấu vết thân phận đầy tớ ở trên người hắn, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi da thịt khét lẹt.

Giả ngất đi, tiếng nước chảy róc rách bên mở mắt ra trước mắt đầy hắc ám, không ánh sáng, cũng không có thanh âm, hắn nhìn không thấy bất kỳ vật thể gì, dưới chân trống rỗng, tựa hồ là bay ở trong bóng tối.

Bỗng nhiên một tiếng kêu đau vang lên, truyền lọt vào trong tai, yếu ớt cơ hồ không cách nào nghe được, phảng phất là tiếng quỳ khóc đến từ u minh thân thể lơ lửng, ở trong bóng tối vô lực lắc lư.

Huỳnh Giảng nghe tiếng kêu cứ quanh quẩn dư âm ở trong bóng tối, thật lâu không tuyệt. Hắn ý thức được mình bị nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp. Hai cánh tay hắn bị dây thừng trói lại, cả người trẻo lên, ngâm ở trong nước lạnh như băng.

Nước nhìn không thấy màu sắc ngâm đến dưới cổ, tản ra mùi tanh làm người ta nôn mửa. Nước lưu động, thỉnh thoảng có cuộn sóng khẽ nhấc lên, giội vào miệng mũi, ngâm lên dấu khắc nô ɭệ ở giữa cổ hắn.

Huỳnh Giảng ngước đầu lên tựa như bị nhốt ở một cái giếng, tiếng kêu quanh quẩn đâu đó biến mất, bốn phía an tĩnh phảng phất như hắn được đặt trong phần mộ.

Bắt đầu dùng long thân chửa trị vết thương mắt thường nhìn thấy rõ hết đi sương sườn cũng lành trong chóp mắt.

Bỗng nhiên đỉnh đầu một trận tiếng động, một tia sang yếu ớt từ lô thủng phía trên thủy lao tiết vào. Tựa hồ như có một cửa bị mở ra, vang tiếng ken két. Tiếp theo, Huỳnh Giảng nghe được thanh của nử

"Phanh" một tiếng, một cái bình rớt trên tảng đá, vỡ nát bấy. Một thanh âm non nớt nhưng kiều mi cười khanh khách nói:

- Mò người ta nhột quá... Bình bị rớt vỡ rồi thấy không!

Miệng của nàng phát ra âm thanh thanh tao ngọt ngào làm hắn như mê hoặc

Tôn mặt thẹo nói:

- Ta cho tiền nàng mua thêm cái mới!

Thiếu nữ cười ngọt ngào nói:

- Cảm ơn Tôn ca ca.

- Cái miệng nhỏ nhắn thật là ngọt... Tới đây để cho ca ca sờ sờ.

Thiếu nữ nói:

- Mạn nhi thích nhất Tôn ca ca rồi. Muốn Mạn nhi cùng ca ca lên giường sao?

Tôn mặt thẹo mừng rỡ:

- Ta cho tiền nàng mua thêm cái mới!

Thiếu nữ cười ngọt ngào nói:

- Cảm ơn Tôn ca ca.

- Cái miệng nhỏ nhắn thật là ngọt... Tới đây để cho ca ca sờ sờ.

Thiếu nữ nói:

- Mạn nhi thích nhất Tôn ca ca rồi. Muốn Mạn nhi cùng ca ca lên giường sao?

Tôn mặt thẹo mừng rỡ:

- Thật à?

- Chỉ cần ca ca nói cùng phu nhân, để cho Mạn Nhi đi theo ca ca, Mạn Nhi khẳng định biết điều, một chút cũng nghe lời.

Tôn mặt thẹo nhất thời cứng họng, qua một lúc hậm hực nói:

- Phu nhân nuôi cây rụng tiền, làm sao có chỗ tiện nghi cho ta?

Thiểu nữ ngữ vội đồng tình nói:

- Đúng a.

- Không phá thân thể cũng có biện pháp khác...

Tôn mặt thẹo trơ mặt ra nói:

- Dùng cái miệng nhỏ của nàng cho ta thưởng thức chút đi.

- Dạ được!

Thiếu nữ sung sướиɠ nói:

- Ca ca co đem trà hương không?

- Trà hương? Muốn cái đó để làm gì?

- Ca ca chớ quên, phu nhân có lỗ mũi cực linh đấy, lần trước có người sờ soạng Mạn Nhi một chút, đã bị phu nhân phát giác, treo ngược lên đánh gần chết. Nếu như Mạn Nhi dính mùi vị nam nhân chỗ nào đó, phu nhân sẽ đánh chết Mạn Nhi.

Tôn mặt thẹo giờ mới hiểu được mình bị hí lộng, há miệng nói:

- Con tiểu tiện nhân đang chết! Ngoài miệng nói thật dễ nghe, bao làm chút chuyện thì ra sức khước từ. Con hạ tiện bại hoại! vào thời điểm Kỳ lão Tứ mua các ngươi, các ngươi đói đến gần chết...

Tiếng cửa đóng đánh ầm, Tôn mặt thẹo oán hận khóa cửa, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Trong địa lao an tĩnh trơ lại, chỉ còn lại tiếng tim đập càng ngày càng mãnh liệt. Huỳnh Giảng hết sức ngẩng đầu, nhìn ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, bỗng nhiên dưới chân chợt động, trong nước truyền đến một làn sóng gợn khác thường, tựa hồ có đồ vật gì đó trong nước du động.

Thân thể nó thật dài, phảng phất một sợi dây bóng loáng... Cái sinh vật bơi vắt vòng giữa mắt cá chân Huỳnh Giảng , sau đó tiến vào ống quần rách nát của han, kiên nhẫn bò lên trên.

Huỳnh Giảng giật mình thét lên Long Thân nó rơi xuống ống quần động. Tựa hồ như đáp lại tiếng kêu của Huỳnh Giảng, phiến đa trên đỉnh đầu bị dời đi, ánh sáng từ khe hở xuyên vào.

Tiếp theo đó, bánh xe gỗ ken két vang lên, bàn quay trên đỉnh đầu xoắn động, đem Huỳnh Giảng từ trong nước đưa lên.

Huỳnh Giảng cả người toàn nước, giầy trên chân đã sớm chẳng biết đi đâu rơi. hắn chân không bị trẻo ở giữa không trung. Trên người tất cả hơn mười vết thương lớn nhỏ, Hắn sặc nước không ngừng ho khan.

- Là ngươi?

Một thân ảnh nhỏ xinh đứng trước mặt hắn. Trên người nàng ăn mặc diêm dúa lẳиɠ ɭơ, áo ngực khêu gợi bó sát người, phía dưới là váy thật diễm lệ. Eo váy thấp tới xương hông, lô thắt lưng tuyết trắng và cai bụng lõα ɭồ bên ngoài, ở dưới ánh nến tản mát ra ánh sáng mê người. Đây không phải là à vũ cơ múa chỗ buôn nô ɭệ thì còn là ai khác?

Lụa mỏng che mặt ả Vũ cơ đã bị trừ đi, lộ ra một gương mặt tươi đẹp đông lòng người. Ngũ quan của nàng có đặc thù của dị tộc rõ ràng, lông mày cong dài, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa cong vừa dày, ánh mắt to mà sáng ngời, con ngươi màu xanh biếc. Ánh mắt tươi đẹp mà gợi cảm, khóe môi chúm chím, mang theo nụ cười kiều mi khiến người ta cứ ngắm mãi.

Điều Huỳnh Giảng hơi đắc ý vì đã lường trước chính là ả vũ cơ này tuổi tuy nhỏ, bất quá mười bốn, mười lăm, nhưng thân hình của nàng vượt xa tuổi của nàng, nhất là bộ ngực bốc lửa, đường cong tuyệt vời khiến Huỳnh Giảng không khỏi nhìn chăm chú du sắp lả đi.

Thiếu nữ đem Huỳnh Giảng, cởi bỏ dây thừng. Khi nới lòng quần, vật thể trơn trợt từ ống quần rách tan tành của Huỳnh Giảng, thì ra là một con xích thủy xà.

Mặc dù Huỳnh Giảng rất thưởng thức tiết mục mỹ nữ chơi rắn, nhưng thứ loại sinh vật máu lạnh này tiếp xúc thân mật vào người hắn khiến tóc gáy và lông cả người hắn theo bản năng dựng lên hết.

Vũ cơ lại có vẻ không thèm để ý chút nào, nàng tiện tay nhặt thủy xà lên, ném trở vào thủy lao, tự hồ như đó chỉ là 1 sợi dây tầm thường.

Kinh hồn vừa Huỳnh Giảng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Cô mạnh giỏi hẹn.

Thiếu nữ nhìn hắn một lần, sau đó lắc đầu:

- Ta không mạnh giỏi.

Huỳnh Giảng tức cười, qua một lúc mới thử dò xét:

- Ngươi còn nhớ rõ ta?

Thiếu nữ trợn tròng mắt xanh lam, chuyển ở trên mặt hắn một vòng, nỡ nụ cười xinh đẹp nói:

- Đồ ngốc thế!

Huỳnh Giảng cảm giác mình rất oan uổng. Lúc ấy dưới đài số người vây xem không có tám trăm cũng đến năm trăm, so với hắn ngốc hơn còn có khối người.

Thật ra thì với loại người thời đại phóng khoáng như Huỳnh Giảng này, nam nhân hiện đại là phải tiếp nhận những tiết mục tiêu khiển của người lớn thường xuyên mà nói thì vô luận là kiến thức uyên bác, hay là năng lực điều khiển bản thân vượt xa so với nam nhân thế giới này.

Nói khác hơn, hắn đã chai sạn với các kiểu các dạng mỹ nữ hay các chiêu trò kí©ɧ ɖụ© đã xem trên jav.

Thiếu nữ chỉ các tô chén bể tan tành, sau đó đưa binh nước tới:

- Còn thừa lại chút nước.

Huỳnh Giảng nhận lấy bình nước:

- Đây là địa phương nào?

- Là địa lao của thương quán. Những đầy tớ mới mua được cũng bị giam ở chỗ này.

Thiếu nữ nói tiếp:

- Tên nô ɭệ bỏ trốn bọn chúng nói bắt về có phải là ngươi?

Huỳnh Giảng không giải thích được với nàng gì hơn. Hắn tức nghẹn lời, suýt bị dây thừng xiết phá cổ tay. Trong lòng hắn trăm mối hân không có cách giải, làm sao tự nhiên lại người ta biến thành nô ɭệ bỏ trốn vậy!

Thiên hạ lam gì có chuyên trùng hợp như thế?

Huỳnh Giảng đem những gì mình gặp phải vô thức nói cho thiếu nữ nghe, sau đó bực tức nói:

- Cho dù bọn đầy tớ chạy trốn có số lượng lớn thế nào, bọn chúng cũng không thể bắt ta cho đủ số a!

Nhưng thiếu nữ hiểu nguyên do rõ hơn hắn:

- Không sai, kẻ bọn chúng muốn bắt chính là ngươi.

Đang uống nước, Huỳnh Giảng sặc một ngụm:

-Hả?

- Ta ở chỗ này đã gần một năm rồi, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có đầy tớ có thể bỏ chạy đi qua nơi này.

Huỳnh Giảng sửng sốt, ý thức được mình bị cho vào tròng, chứ không phải bị ngộ nhận là đào nô đơn giản như vậy.

- Ngươi nghĩ, nếu như ngươi làm nghề buôn bán nô ɭệ, tình cờ gặp phải một kẻ nhà quê mới vừa gặp cướp ra, lại còn ngu ngốc nữa, thì ngươi sẽ làm sao?

Huỳnh Giảng hỏi:

- Ta rất ngu sao?

Thiếu nữ chu mũi chu môi:

- Không ngốc làm sao có thể?

Huỳnh Giảng nghỉ thể thế giới này có ngày khùng? Chỉ vì hắn trông giống một kẻ nhà quê gặp rủi ro, đám người này liền bắt hắn lại, biến thành một tên nô ɭệ đem bán đi. Đây là cái thế giới gì vây?

- Không ngờ có kẻ cả gan làm loạn như vậy, có còn coi vương pháp ra gì không?

Thiếu nữ kỳ quái nhìn hắn:

- Cái gì là vương pháp?

- À... Chính là luật pháp... Chế độ... Nhân quyền...

Ở cái thế giới này rất khó giải thích cái gì là luật pháp hoặc là nhân quyền, cuối cùng Huỳnh Giảng bỏ qua:

- Ai, ngươi trông giống người ngoại tộc, nói ra ngươi cũng không hiểu.

Huỳnh Giảng nở nụ cười khổ, hắn cho là nơi này đã là nội lục lục triều, thì ra vẫn còn là vùng đất hoang dã.

Có lẽ hai người ai cũng nghĩ đến chuyên riêng: của mình, nên ai cũng trầm mặc một hôi mà Huỳnh Giảng thở dài hỏi:

- Cô tại sao ở chỗ này?

- Ta bị bọn chúng mua được.

Huỳnh Giảng nhìn thiếu nữ đeo đầy châu báu tinh xảo này, nói như mếu:

- Bọn chúng vận khí thật tốt.

Thiếu nữ vuốt ve mai tóc màu xanh:

- Ta tên là A cơ man Ba Na, mọi người gọi ta là Man nhi.

Huỳnh Giảng chấn tác tinh thần:

Ta tên là Huỳnh Giảng.

- Huỳnh Giảng...

Thiếu nữ dùng mồm miệng trúc trắc đọc lại tên của hắn, sau đó hỏi:

- Thương thế của ngươi ra sao rồi?

Huỳnh Giảng khẽ co duỗi tay chân, kiểm tra cơ thể dùng đầu ngón tay đυ.ng chạm một chút vào dấu vết giữa cổ, theo bản năng liếc mắt vào bộ ngực của Man nhi một cái. Một dây chuyền thật dài từ giữa cổ rũ nàng xuống, màu vàng ánh lên giữa thung lũng nằm giữa hai đồi tuyết trắng, lấp lánh lạ lùng.

A cơ man cười run rẩy kéo áo ngực, làm động tác che vén, lấp kín chỗ thịt trơn trắng lộ ra trước ngực:

- Không có nữa đâu.

Huỳnh Giảng giống như quái thúc thúc bị một tiểu la ly chòng ghẹo đùa bỡn, lúng túng dời ánh mắt đi.

A cơ man nhìn hắn đỏ mặt, bỗng nhiên nói:

- Ngươi rất giống một người...

- Người nào?

A cơ man cười run rẩy kéo áo ngực, làm động tác che vén, lấp kín chỗ thịt trơn trắng lộ ra trước ngực:

A cơ man không trả lời, phía ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tôn mặt thẹo vẻ mặt âm trầm mở cửa bước vào, nói với A cơ man:

- Qua lão tam gọi ngươi.

A cơ man không ở miệng, đứng dậy đi ra cửa lao. Tôn mặt thẹo hung hăng nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên một cái, mắng:

- Nô tài chết bầm!

Sau đó "Phanh" một cái, đóng cửa phòng giam lại.

Ngoài cửa lao là một cái hang dài, vòng eo tuyết trắng của A cơ man nhẹ nhàng uốn lươn ở trong bóng tối, cước bộ ôn nhu phảng phất như bước theo vũ đạo. Rẽ vào một chỗ ngoặt, thân ảnh của nàng biến mất.

Huỳnh Giảng có chút thẫn thờ thu hồi ánh mắt, sau đó đánh giá chỗ ở của mình. Đây là một cái hang thiên nhiên, có bốn thước sâu, cửa động dùng cửa gỗ to bằng cánh tay bịt lại.

Hắn thử đẩy một chút, phát hiện những thứ gỗ này vô cùng bền chắc, bằng lực lượng của mình căn bản không thể nào đẩy mở ra.

Phía dưới hang chính là thủy lao mới vừa rồi hắn ở dưới, nơi đó nước chảy vô cùng chậm chạp, cho dù có khe hở, cũng không thể lớn đủ hắn chui đi được.

Chẳng biết tại sao, Huỳnh Giảng nhớ tới nữ đầy tớ đã qua rồi cái tuổi thanh kia, sắc đẹp nàng ta đã điêu linh rồi. Thời điểm nàng còn trẻ, chắc chắn là đẹp như A cơ man vậy.

Trong địa lao không phân biệt được thời gian, nhưng cái lạnh ngày càng kéo đến, hơn phân nửa hiện giờ đã là đêm khuyết rồi. Ở vào khốn cảnh như vậy, Huỳnh Giảng đầu óc thanh tĩnh dị thường.

Không khí lạnh như băng xuyên vào thân, bị luồng xoáy khí trong đan điền chuyển hóa một cách chậm rãi, phảng phất mãi mãi không ngừng nghỉ.

Trong yên tĩnh, một chuỗi thanh âm vui mừng vang lên, tựa như một loạt tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng vong tới, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở ngoài cưa gỗ.

Cửa mở, A cơ man bước vào. Dự cảm bất tường của Huỳnh Giảng không trở thành sự thật. Nàng này mặc quần áo nghiêm chỉnh, mái tóc một sợi không loạn, trên tay có thêm một cái hũ.

Tôn mặt thẹo thò đầu qua cửa lao, nhìn Huỳnh Giảng "Hừ hừ" cười lạnh hai tiếng.

Chờ Tôn mặt thẹo đi xa, Huỳnh Giảng nói:

- Thì ra là cô đi lấy đồ ăn. Ta còn tưởng rằng...

Huỳnh Giảng gượng cười, nhận lấy cái hũ trong tay nàng. Trong cái hũ có gạo tẻ nấu chín. Mặc dù hai canh giờ hắn phải ăn khẩu phần gấp bốn người ăn mới đủ, nhưng lúc này cơm canh vào bụng có vẻ đã vô ích rơi.

Lần hành công vừa rơi khiến cho thể xác, tinh thần của hắn tươi tỉnh khỏe khoắn hẳn. Huỳnh Giảng lấy chứ cơm nếm thử, cảm thấy hơi có chút thô ráp, nhưng xác xác thật thật là nhưng phải giả vờ ăn.