Chương 52: Bách Nguyệt Lâu

" Bách nguyệt tần trung thành, mê hoa bất sự quân"

Kể từ khi được Bách Nguyệt lâu lấy ra thêu trên cờ xí treo trước lâu của mình, hai câu thơ này bị một đám tài từ phong lưu.

" kiêm hạ lưu mượn dùng làm khâu hiệu nghêu ngao ngâm khi tắm hoa vấn ròi, uống rượu mua vui".

Chúng Cùng lúc càng quảng cáo rùm beng, không khỏi lây cái say và hoa nguyệt làm thú vui qua ngày.

Bách Nguyệt Lâu ở phía tây ngủ nguyên thành, ngẩn đầu thấy đại tuyết sơn với đỉnh núi trắng đầy tuyết. Bách Nguyệt Lâu tuy lấy lầu làm tên những lầu cát như màn tuyết động, quanh co chảy uống lượn cửu khúc rót vào một cái ao nhỏ.

Rồi theo dòng nước lượn lờ vòng qua các lầu các, ngồi trong lầu Minh Nguyệt phía chân trời treo một vòng trên tuyết phong. Nước lăn tăng phản chiếu hào quang, uyển chuyển dưới tiếng ca vang vang đây đó, cùng những tay áo rộng và khăn lụa ngửng thân thể yêu kiều cùng nhau múa trên lầu.

- Đây là địa phương tốt.

Huỳnh Giảng than thản nói.

Tuyết tan trong nước mát mẻ vô cùng đúng vào cảnh ngày hè, mặt nước tạo thành tầng sương mù. Thanh phong nhè nhẹ mùi hoa thanh nhả thấm vào ruột gan.

Thấy xe thanh quán tự nhiên trong lầu có người chạy ra đón , một người trung nhiên mỹ Phụ ra đón nghênh ra ngoài, nhận ra Ngưng Vũ không khỏi ngẩn người, tiếp theo cười nói:

- Thì ra thị vệ trưởng không biết Phu Nhân có gì phân phó?

Ngưng Vũ:

- Đây là khách tối hôm qua, Phu Nhân đã thông báo, các ngươi hãy đón tiếp hắn cho tốt.

Mỹ phụ kia cười nói:

- Ta nói sao tự nhiên đèn cầy kết một hoa đến thật to. quả nhiên là có khách quý.

Vừa nói ả khoác cánh tay Huỳnh Giảng, cử chỉ thân mặt không chút cử chỉ nào đế cho người ta ghét.

Trần Tiêu Thiên cười nói:

- Khủng biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?

- Ta họ Lan, quan nhân cất nhắc, kêu Lan có thì hay biết mấy.

Lan có cười nói tiếp:

— Còn để dành một phòng hảo hạng, ta đã cho người thu thập. không biết quan nhân thích thể loại nào để ta gọi các cô nương tới hầu hạ.

Huỳnh Giảng mặt nàng sờ soạng một cái:

- Thử rồi mới biết được?

Đi ở bên cạnh, Ngưng Vũ này giờ sắc mặt lạnh như tiền chẳng thèm để ý đến vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của Huỳnh Giảng Vừa tới của.

nàng bỗng nhiên biến đối, tay giấu ở áo choàng chợt nắm chặt, tay còn lại sở lên thắt lưng, nắm chắc chuôi kiếm.

Một nam từ trẻ tuổi đâm đầu đi tới. Trên đầu y kết một khăn vuông, mặc một bộ cắm y, vóc người cao hơn một chút so với Huỳnh Giảng. Y một tay cầm cái quạt xếp hình hoa sen, giở tay nhắc chân phong độ đường đường, ngọc thụ lâm phong. Hắn ngủ quan tuấn nhã, chung quanh ánh mắt hơi có về đỏ ửng, giống như hoa đào. khóe mắt khê xếch, mang một nụ cười chính phục nữ nhân.

Huỳnh Giảng lần đầu thấy nam nhân có mắt hoa đào, không khói nhìn kỹ mấy lần. Nam từ kia ánh mắt hắc bạch không rõ ràng, con người màu đen nhưng càng nhìn càng thấy sâu, làm người ta đoán bắt không ra. Hãn khóe mát khẽ mỉm cười, ánh mắt tựa như tinh nhưng không phải là tinh. tựa như say lai không phai là say, trong ánh trăng mờ tràn đầy sức hấp dẫn tàn ác.

Huỳnh Giảng mà… suy nghĩ, đẹp trai lãng tử chỉ bằng vào nét mặt dáng đứng tướng đi của tiểu tử này, chẳng sớm thì muộn cũng trở thành siêu sao với biết bao nhiêu chuyện tình tai tiếng.

Chi cần ánh mắt của tên này ném đi. nhất định là có ngàn vạn si nữ chạy theo sau tiếp rước cướp giật.

Nam từ mặc dù tuân nhà, vóc người cũng không đơn bạc, chỉ bát quá sảo mặt không phải là quá tốt, mơ hố lộ ra vẻ xanh xao ôm bệnh. Một tay y cầm chiết phiến.

Ngưng Vũ ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, trên mặt phẳng phất che một tảng sương lạnh, bên cạnh Lan cô ánh măt sáng lên, buông tay Huỳnh Giảng, tiến lên cười nói:

- Thì ra là Phan đại quan nhân, khó có dịp hôm nay rảnh rỗi.

Phan đại quan nhân? Đừng nói ta tên này họ Phan tên An nhé.

Nam từ kia ho nhẹ một cái, cười nói:

- Lan cô càng ngày càng xinh đẹp. Không biết tiểu sinh khi nào mới có phúc khi cưới được Lan mỹ nhân đây.

Lan có cười phì cười:

- Đại quan nhân chỗ ở có chứa mấy nghìn mỹ nữ đẹp như thiên tiên, làm gì có chuyện coi trọng ta như thế?

Phan Đại Quan nhân cùng Lan có cười nói. cặp mắt hoa đảo không ngừng hướng về phía Ngưng Vũ liếc nhìn. Hàn huyên xong, y tiến lên một bước, hai tay ôm quyên, hướng Ngưng vủ ván dài. Đáng tiếc y động tác có hơi vội Vàng, tay phải bỏ ra khỏi ngực, lòng ngực liền rớt ra một vật. "Bách" một cái rơi trên mặt đất, thì ra là một chiếc giày thêu hoa.

Chư nữ chung quanh không nhịn đươc bật cười. nhưng Phan Đại quan nhân này da mặt không phải bình thường. đôi với cái xấu của mình coi như không thấy, hai mát nhìn chăm chú vào

Ngưng Vũ tháp giọng nói:

- Đã lâu không gặp.

Ngưng Vũ thối lui một bước, lạnh lùng nói:

- Đại quan nhân rớt giầy rồi?

Thi nữ bên cạnh không nhin được cười ra tiếng. Phan đại quan nhân nhặt giầy thêu lẻn, mỉm cười nhét vào trong ngực, cử chỉ tiêu sải đủ để khiến tiểu nữ mê mẩn.

Phan đại quan nhân chẳng những làm một cách tiêu sải3 mà còn có mặt mũi giải thích:

- Giầy thiêu này bộ dáng không tệ. tiển sinh thật vất vả mới xin nàng áy cởi ra, tốt cho mấy cô nương nhà ta , về làm mẫu giày mới.

Người chung quanh không nhịn được nữa nhất thời công lưng uống éo, cười đến rớt phấn trang điểm trên mặt. Nghe tiêng oanh vàng cười nói không ngớt, Phan đại quan nhân làm về mặt vô tội hỏi:

- Tiểu sinh nói có gì sai sao?

Một tiểu tỳ nín cười đáp:

- Đại quan nhân nói không sai. Chẳng qua là giấy thêu của nữ nhi người ta không tiện lấy ra trước mắt thiên hạ. Để cho người ta thấy, chi sợ sẽ hiểu lầm đại quan nhân.

Gã họ Phan lắc đầu thở dài:

- Thật ra thì các ngươi không biết nội tâm của ta. không biết ta là hạng người gì?

Một đám cô gái cười càng lợi hại hơn, Lan cô sợ y để ý, mỉm mỏi nói:

- Đại quan nhân cần gì, xin cứ việc phân phó, một lát nữa ta gọi hai cô nương qua hầu hạ.

Phang Đại Quan nhân một tay để vào trong ngực,nhẹ nhẹ ho hai tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ xanh hơn:

- Làm phiền Lan có rồi. Tiếu sinh hẹn mấy bằng hữu nói chuyện làm ăn, một lát nửa còn muốn làm phiền Lan cô trợ giúp.

Lan Cô vội vàng đáp ứng.

Gã họ Phan đưa cặp mắt hoa đào liếc qua, ôn như nói với Ngưng Vũ :

- Ngươi nếu ở chỗ Bạch phu nhân không vui, tiểu sinh sẽ hướng Bạch phu nhân đôi ngươi tới, có được hay không?

Không để ý đến ánh mắt hâm mộ các cô gái chung quanh, NGưng Vũ giống như côn trùng cắn phải, thân thể run lên, nghiêm mặt nói:

- Không cần. Ta rất ỗn.

Phan đại quan nhân khẽ mĩn cười, cặp mắt hoa đào như nước xuân xẹt qua trên người chư nữ, trong lúc cấp bách còn hướng Huỳnh Giãng giật đầu chào:

- Huynh đài tướng mạo bất phàm, sau này thân cận nhiều hơn.

sau đó mới ho nhẹ, đủng đỉnh bước đi.

Huỳnh Giãng đến ngồi trong lầy ngồi, không kịp xem xét phong cảnh xung quanh, đã lôi Lan cô lại hỏi:

- Người mới vừa rồi là ai?

Lan cô kinh ngạc nói:

-

công tử không phải là nhận biết Phan Đại Quan Nhân sao?

Huỳnh Giảng cắn răng hỏi:

- Hắn có phải tên một ... một chữ ... An không?

Lan Cô cười nói:

- Không phài. Họ Phan Tên Sinh . Ngủ Nguyên thành người nào không biết Phan đại quan nhân, hắn có tướng mạo như Phan An, thông thạo các tài lẻ , tính tình hòa thuận, trong viện cô nương người nào không bị hắn sát thương, ngày ngày mong đợi bị đại quan nhân đón về nhà...

Huỳnh Giảng thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải Phan An , nhân vật phong lưu trong truyền thuyết, Huỳnh Giãng thở dài nói:

- Khó trách ai cũng muốn theo hắn.

- Ai nói bản cô nương theo hắn?

Ngưng Vũ cười lãnh lên tiếng. Huỳnh Giãng lộ ra quái dị trên mặt:

- tại sao ? cô không phải quen hắn à? Hắn có vẻ tốt với cô lắm mà.

Ngưng Vũ khinh thường bĩu môi, không để ý tới Huỳnh Giãng.

- Chuyện này trong thành truyền tụng nhiều lắm. Có nàng Tạ Liên cùng trưởng tử của Tần gia là Tần đại lang hứa hẹn với nhau , nhưng khi chưa xuất giá đã tư tình với nhị đệ của y là Tần Nhị Lang . Phan đại quan nhân hảo ý đi báo cho tần đại lang, không ngờ Tần đại lang tính tình cộc cằn, nổi hứng đả thương Phàn đại quan nhân!

- Ngừng!

Huỳnh Giảng cẩn thận hỏi:

- Không có lầm sao ? Tần đại lang đả thương Phan Sinh?

Lan Cô nói:

- Nghe người ta nói Tần đại lang thân cao chín thước, trên mặt hổ ban tới bả vai, cởi bỏ quần áo phân không ra là người hay là hổ. Tạ liên nũng nịu một nử nhi, làm sao nguyện ý gả cho cho nhân nửa người nửa thú như vậy? Tạ Liên trên mặt hoa anh đào, mặt sanh kiều mỵ, Tần đại lang nâng niu như bảo vật trong nhà, chịu không được người khác nói nửa lời thật. Phan đại quan nhân bất quá nhiều chuyện một chút, đã bị anh chàng lổ mãng kia đá cước suýt nửa bỏ mạng. may nhờ Phan đại quan nhân trong nhà có mở cửa hàng dược liệu, thật vất vả lắm mới chữa bớt, đến bây giờ còn ho khan.

Ngưng Vũ lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nghe từ đâu vậy?

lan Cô cười nói:

- Ngũ Nguyên thành đếu truyền khắp. Phan đại quan nhân bị đả thương, Tần đại lang lập tức gặp báo ứng, trượt chân bị rơi xuống núi, đưa trở về không bao lâu qua đời.

Nàng hạ giọng, nheo mắt nhướn mày:

- Nghe nói là Tạ Liên cúng Tần nhị lang làm trò vụиɠ ŧяộʍ trước mắt y, khiến cho Tần đại lang nằm trên gường bệnh ói máu chết tươi.

- Nói nhảm. Tần đại lang là đệ nhất cao thủ trong tộc, Cửu ngưu nhị hổ huyền công tu thành còn trên tần nhị lang một bậc, làm gì mà từ vách núi ngã té? Còn nói Tạ cô nương cùng Tấn nhị lang vụиɠ ŧяộʍ...