Chương 54

Khi hai người đang nói chuyện, hai thiếu nữ mặc áo hồng đi vào, vén xiêm y hướng hai vị khách nhân thi lễ. Lan cô cười nói:

châm cho hai người một chén rượu,

Hai vị từ từ dùng, ta xin cáo lui.

Vừa nói vừa phân phó:

- Thanh nhi, Mai nhi, hầu hạ hai vị quan nhân cho khéo. Hai gã thiếu nữ cùng lên tiếng đáp ứng.

Phan Sinh mặt nói: quay đầu nhìn lại, không ngẩn ra, thay đổi nét

Thì ra Trần huynh là khách quý của Túy Nguyệt lâu, thất

kính thất kính.

- Cái gì mà khách quý, đại quan nhân nói đùa.

Phan Sinh ánh long lanh:

- Đây là hai cô nương hồng bài, chuyên ở trong lầu hồng, bình thường hiếm khi tiếp khách. Lúc này cùng lúc đưa ra hai cô, rõ ràng không phải nễ mặt mũi tiểu sinh.

Huỳnh Giảng đưa mắt nhìn, thấy hai ca kỹ khoảng mười bảy, tám tuổi, nũng nịu đứng kề cùng một chỗ, mắt hạnh má phấn, xinh đẹp giống như một đôi hoa sen.

Phan Sinh cười nói:

- Tiểu đệ đối với hai vị cô nương này có lòng đã lâu, hôm nay mượn hào quang của Trần huynh, có được người xoa dầu chải tóc rồi. Trần huynh là quý khách, xin chọn trước.

Hai ca kỹ kiều diễm như hoa, Huỳnh Giảng tùy tiện chọn lấy một. Hai ả thiếu nữ kia cũng là do Bách Nguyệt Lâu dạy dỗ, mặc dù có mấy phần ngượng ngùng, vẫn biết điều ngồi vào vị trí, kéo tay hai người.

Phan Sinh vỗ tay cười nói:

- Trần huynh quả nhiên có mắt tinh đời! Người ở bên cạnh tựa như nguyệt, cổ tay trắng đọng lại như sương tuyết, cô gái Tình Nam thanh tao uyển chuyển nhu mì thiên thành Giảng Huynh chọn Mai nhi quả nhiên xuất sắc nhất.

Huỳnh Giảng đối với cô

- Ngươi là người ở nơi nào?

Mai nhi thẹn thùng

- Nô tì là người Tĩnh nam.

Huỳnh Giảng kinh ngac hỏi:

- Phan huynh làm sao nhận ra được?

Phan Sinh nheo cặp mắt tựa như say mà không phải là say, cười đáp:

- Tiểu đệ không có gì hay, chỉ có một số kỹ thuật non kém để làm vốn tiêu dao, đó là hễ phàm là nữ nhân trong thiên hạ, trải qua pháp nhãn của tiểu đệ nhìn thoáng qua một chút, bất luận xuất thân, quê quán, tính tình...

Vừa nói y hạ giọng, mặt mày tự đắc nói:

- Ngay cả dưới quần áo che dấu hay dùng thứ gì, tiểu đệ có thể nhìn rõ mồn một như được khoe ra trước mắt.

Huỳnh Giảng tò mò hỏi:

- Còn có tài nghệ như vậy à?

Phan Sinh cười lớn uống cạn chén rượu, sau đó nghiêng người sát thiếu nữ Thanh nhi nói vào tai mấy câu. Thanh nhi vừa nghe, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Huỳnh Giảng nói:

Sinh huynh nói cái gì?

Phan Sinh triển khai quạt giấy, cười nói:

- Tiểu đệ cùng Giảng huynh đánh cuộc, ta đoán tiểu cơ này ở hạ thân hậu môn sinh hai hỗn nhất có cất mồi nhỏ Tuần có tin hay không?

Huỳnh Giảng nhìn Thanh nhi một chút, cô gái mặc quần đỏ thẫm, bên trong còn có một qυầи ɭóŧ xanh lá mạ. Hắn không tin Phan Sinh có thể nhìn thấu mấy tầng quần áo, đem mọi bộ vị ẩn mật của thiếu nữ thu vào tầm mắt.

Đánh cuộc gì?

Phan Sinh tự tay cầm chén lớn, nổi hứng tuyên bố:

- Lấy chén rượu này cuộc vậy!

- Được!

Phan sinh nói:

- Thanh nhi, ngươi cởi bỏ váy áo, để cho Giảng huynh xem một chút.

Huỳnh Giảng cũng nâng chén rượu của mình lên.

Thanh nhi ngón tay xoắn vạt áo, ngượng ngùng không ngừng

Mai nhi hé miệng cười nói:

Chỉ sợ đại quan nhân thua rồi. Nô gia cùng Thanh nhi tỷ tỷ thân tình, Lan má má cũng xem qua, toàn thân không có một nốt ruồi nào.

Phan Sinh cười nói:

- Nếu là ta thua, sẽ tặng cho hai người mỗi người một bộ đồ trang sức bằng bạc.

Mai nhi nghe y nói chắc chắn vậy, cũng cảm thấy tò mò, ở bên thúc giục:

- Thanh nhi tỷ tỷ, tỷ tỷ cho quan nhân xem một chút đi.

Thanh nhi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cởi váy áo, lộ ra hạ thể. Thanh nhi này rõ ràng còn là một xử nữ, hạ thân tươi đẹp kín khít vô cùng. Mai nhi thấy Thanh nhi ngượng ngùng, cắn môi cười một tiếng, đứng dậy vén mở chỗ kín, quả nhiên bên phải có nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm.

Phan Sinh vỗ tay cười to:

- Như thế nào?

Huỳnh Giảng cầm lấy chén lớn, uống cạn một hơi. Thanh nhi hạ thân có nốt ruồi nhỏ này ngày thường kín đáo như thế, ngay cả chính nàng cũng chưa chắc biết. Nếu như nói là Phan Sinh xem qua trước đó, tiểu kỹ này ắt không còn là xử nữ nữa. Xem ra, người này quả thật có chút tài năng.

Huỳnh Giảng thống khoái mà nói:

- Phan huynh có mắt tinh đời, là ta thua.

Phan Sinh mắt lộ ra chút kinh ngạc, khen:

- Sắc đẹp trước mặt, huynh đài không chút động dung, nhất định là khách phong lưu, duyệt người vô số.

Huỳnh Giảng nói:

- Nếu so cùng Phan huynh, tiểu đệ mặc cảm.

Phan Sinh với nhãn lực bực này, Trần Tiểu Thiên tự nhiên không bằng. Hắn đã từng xem qua bao nhiêu nữ sắc, nhưng chủ yếu là phim ảnh, hơn nữa chuyện thông hiểu hình thể các nàng ra sao, hãn hoàn toàn chịu thua.

- Không biết Phan huynh từ nơi nào học được thần kỳ này?

Phan Sinh cười ha ha:

- Chút tài mọn thôi.

Y cùng với Huỳnh Giảng kính lẫn nhau một lúc , sau đó kề tai thấp giọng cười nói:

Các cô chỗ diệu dụng và dễ dàng nhất là đoán nốt ruồi, nói ra không đáng giá mim cười một cái. Huynh nhìn bên môi dưới Thanh nhi

Ở Phan Sinh chỉ điểm, Huỳnh Giảng mới chú ý tới môi dưới Thanh nhi có một nốt ruồi nhỏ tầm thường. Qua lời của Phan Sinh, cơ thể các thiếu nữ thường có mối liên hệ nhất định về kích cỡ, trên dưới, trước sau, và đặc biệt là quan hệ đối xứng. Ví dụ có nốt ruồi ở môi, thường hạ thể hết năm phần mười là xuất hiện nốt ruồi, gương mặt to rộng, thì hạ thể cũng nở nang. Y tổng kết:

Cô gái thường có dấu vết dễ lần ra về tướng mạo, ví dụ mặt cùng thân thể nhất nhất đối ứng, đầu ứng với tay, mũi ứng với thân, lông mày ứng với chân, đôi môi thì cùng chỗ kín tương ứng.

Phan Sinh không chút giấu giếm, kề tại Huỳnh Giảng nói:

- Giảng Huynh nhìn này, Mai nhi có cánh mũi phồng to hinh hinh, hai ngực nhất định to lớn. Lông mày có chân dài, đôi môi hồng mà nhu nhuận, chỗ kín hẳn là tắng hồng cực phẩm. Chỉ bất quá nàng này lông mày giãn ra hoán tán, làn da chung quanh đó căng mà nhu, nên hơn phân nửa đã bị người ta lấy đi nguyên hồng....

Nói xong Phan Sinh ngẩng lên, mở quạt giấy, vừa lắc lư vừa cười nói:

- Tiểu đệ nói, Giảng Huynh thử một lần là biết. Mặc dù là tiểu kĩ, nhưng pháp bất truyền lục nhĩ. Ta cùng với Trần huynh vừa gặp đã thân, mới dốc túi cho biết.

Giảng Huynh nhìn kỹ cánh mũi Mai nhi, quả nhiên so với Thanh nhi phồng to và cao hơn. Hắn cười hỏi:

- Mai nhi cô nương có phải đã không còn là xử nữ nữa hay

không?

Mai nhi e thẹn nói:

- Nô gia đã hầu hạ qua mấy khách nhân, Lan má má sợ Thanh nhi tỷ tỷ xấu hổ, không biết cách chiều nhân, mới để cho nô gia tới. van

Phan Sinh cười nói:

- Lan cô nếu để cho Mai nhi cô nương tới đây, chắc là hoa khôi của Túy Nguyệt lâu rồi. Trần huynh diễm phúc không tệ.

Vừa nói Phan Sinh mở hà bao, thưởng cho hai nàng mỗi người một lượng bạc, sau đó bảo các nàng cởi bỏ quần áo, ở trong bữa tiệc trêu chọc tìm vui.

Thanh nhi vẫn còn là xử nữ, Mai nhi cũng chỉ nhận tiếp một số khách có thân phận tôn quý, bình thường hai nàng chỉ ở tiệc rượu đánh đàn ngâm thơ, nuôi tính tình cao ngạo, khách nhân muốn thấy mặt một lần đã khó rồi. Tuy nhiên, tối nay gặp khách quý.

Lan cô đã đã phân phó các nàng cẩn thận chiều chuộng, lại thấy hai vị quan nhân tướng mạo đường đường, xuất thủ hào phóng, liền thu hồi tính tình, biết điều nghe bọn hắn phân phó.

Lúc này Huỳnh Giảng mới kiến thức bản lãnh của Phan Sinh, cặp mắt hoa đào ném qua, mấy câu thϊếp tâm mềm mỏng, vừa khen vừa dụ dỗ, chọc cho Thanh nhi xấu hổ cười mãi, sau đó cô nàng quỳ xuống, ngoan ngoãn phục vụ Phan Sinh bằng môi.

Phan Sinh tựa người trên ghế, hướng Huỳnh Giảng cười một tiếng. Tìm kỹ nữ hầu hạ không đáng kể gì, nhưng để cho một ả tiểu kỹ còn trinh vừa thẹn vừa mừng, cam tâm tình nguyện chiều chuộng khách nhân giống như tình lang như Phan Sinh thật không dễ dàng gì.

Bên này Mai nhi cũng đã cỡi hết quần áo, thân hình quả nhiên y như lời Phan Sinh nói, ngực to lớn mượt mà, hai chân vừa thăng vừa dài, chính là mới vừa bỏ đi ngây ngô của thiếu nữ, bắt đầu thành thục.

Đối diện, tiểu tử kia mặc dù không mở miệng, nhưng ngồi tựa vào trên ghế, vẻ mặt thư thích, mơ hồ muốn cùng Huỳnh Giảng so cao thấp. Mai nhi là hồng bài của Túy Nguyệt lâu, loại danh kỹ này mắt cao hơn đầu, tâm cao khí ngạo, mặc dù hắn là người mua, nàng là hàng hóa, ngoài mặt dù muốn gì được đó, nhưng trong thâm tâm chưa chắc đã phục.

Đối phó nữ nhân, ngũ tự chân ngôn hay nhất chính là: “Phan, Lư, Đặng, Tiểu, Nhàn”, tướng mạo như Phan An (Phan), hàng lớn như con lừa (Lư), tiền tài nhiều như Đặng Thông (Đặng), có thể ủy khuất làm nhỏ (Tiểu), và dành thời gian to nhỏ ngọt bùi với nàng (Nhàn). Năm đức đều đủ, vô luận nữ nhân khó tính cách mấy cũng không chống cự nổi.

Nhưng năm chữ này chính là hình tượng của vị Phan đại quan nhân đối diện đây, Huỳnh Giảng so với y, vô luận là miệng lưỡi, tướng mạo tuấn nhã, hay là vật giống hung hăng cũng e rằng kém hơn một chút, càng không cần phải nói tới gia tài bạc vạn chống đở sau lưng của gã tự sưng là con cháu bao đời của Phan An.

Muốn giống như Phan Sinh thu phục Thanh nhi, để cho Mai nhi cam tâm tình nguyện hầu hạ mình, đó là thách thức của Huỳnh Giảng. Tuy nhiên, nếu như về phương diện này bị bại bởi Phan tiểu tử, chỉ sợ rằng Huỳnh Giảng sẽ bị hắn xem thường, mục đích dò la tìm hiểu nội tình câu chuyện không đạt được mục đích, vã lại tính sĩ diện nam nhi trong con người Huỳnh Giảng cũng không cho phép hắn làm điều đó.

- Phan huynh, xin mời!!!!!