Chương 7: Tôi là thần y, cũng là thần thám

Mấy ngày nay Đường Yên Mộng rất bận, một vụ án làm bọn họ bối rối mấy ngày.

Một ông lão gần 80 tuổi bị người khác độc chết ở trong nhà mình, bởi vì ông lão chỉ có một mình, có khoảng cách nhất định với những thôn dân khác, bị người phát hiện lúc ấy đã chết hai ba ngày.

Trùng hợp là mấy ngày hôm trước mưa to, tất cả dấu vết đều rửa sạch sẽ, hơn nữa nông thôn cũng không có camera theo dõi, ông lão lớn tuổi như vậy cũng không có thù oán gì với người ta, cảnh sát vẫn luôn tìm không thấy manh mối.

Lúc Đường Yên Mộng đến văn phòng, đội viên trong sở đã sớm vội vã vào việc.

Các đội viên kiểm tra toàn bộ thôn vài lần, đều dò hỏi tất cả thôn dân qua vài lần, nhưng không có một chút giá trị hữu dụng nào.

Hôm nay, thôn dân được mời đến là những người mà các thôn dân cho rằng có thể có gút mắt với mọi người, mà cái gọi là gút mắt cũng chỉ là một ít chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, bay lên không đến mức gϊếŧ người, nhưng nếu thật sự không tìm được cửa đột phá thì cũng chỉ hỏi những người này một lần nữa.

Tiếu Nhất Minh nhìn thấy Mục Vân Đông đi theo sau lưng Đường Yên Mộng, vội vàng hỏi:

- Không phải anh có thể đi rồi à? Sao lại theo tới đây?

- Tôi cũng không có cách nào, tiểu tử này giống như kẹo mạch nha quấn lấy tôi. Anh giúp tôi thu phục hắn, tôi phải làm việc.

Đường Yên Mộng bị quấn đến không chịu nổi.

Tiếu Minh lập tức ngăn cản Mục Vân Đông:

- Thật xin lỗi, đây là nơi chúng tôi làm việc, người ngoài không được phép vào.

Hai tay Mục Vân Đông bắt lấy:

- Tôi biết nha, nhưng các người đều không đưa tôi trở về, cũng không đính chính trong sạch cho tôi, tôi đành phải theo tới.

- Đừng náo loạn, chúng tôi đều rất bận.

Mục Vân Đông nhún vai.

- Tôi không quấy rầy các người, chờ các người bận xong rồi lại đưa tôi trở về cũng không muộn.

- Không thể nói lý lẽ, vậy anh chậm rãi chờ đi, cả ngày chúng tôi đều không nhất định hết bận, xem anh có thể chờ được bao lâu.

Tiếu Nhất Minh không để ý đến Mục Vân Đông nữa, chuyện của anh ta nhiều đến mức không thể giải quyết được, để Mục Vân Đông ở trên hành lang.

Lúc đi lại quay đầu lại nói một câu:

- Không được vào văn phòng.

Mục Vân Đông cũng không để ý tới anh ta, ánh mắt của anh đã bị một đám người hấp dẫn.

Đó là một căn phòng làm việc lớn, bên trong lại không có bao nhiêu thiết bị làm việc, chỉ có một chiếc ghế sô pha và mấy chiếc ghế dựa.

Lúc này có mười mấy người đang đứng song song trong văn phòng, đây hẳn là thôn dân mà đội hình cảnh gọi tới, chuẩn bị dò hỏi lần nữa.

Mục Vân Đông mở Thiên Nhãn ra, nhìn thấy một người trong đó có Sinh Mệnh Nguyên Khí lơ lửng trên người rất là kỳ quái, có một tiểu đoàn như vậy không tương dung với những cái khác, thậm chí đều không phải cùng một thuộc tính.

- Hệ thống đại đại, sinh mệnh nguyên khí trên người người kia sao lại như vậy?

- Đó không phải là sinh mệnh nguyên khí của người, mà là oán khí.

- Oán khí? Loại đồ vật này thật sự tồn tại à?

- Đúng vậy, chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi, trên đời này có lẽ hiện tại cũng chỉ có anh là có thể nhìn thấy.

- Oán khí này là của chính bà ta à?

- Đoàn oán khí này không tương dung với hơi thở của người này, không phải của cô ta thì hẳn là có một người khác. Người này hẳn là làm việc cực kỳ hung ác đối với chủ nhân của đoàn oán khí này.

- Thì ra là vậy!

Mục Vân Đông bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cảm thán hệ thống này thần kỳ, ngay cả cái này cũng có thể phân tích ra.

Anh vừa trao đổi ý niệm với hệ thống, vừa quan sát người này. Đây là một phụ nữ trên dưới 50 tuổi, có thể gia cảnh không được tốt, toàn thân trên dưới cũng không đến một trăm đồng, tóc tai cũng lộn xộn, trên mặt còn có một ít vết thương.

Vẻ mặt của bà ta rất bình tĩnh, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng Mục Vân Đông thông qua Thiên Nhãn quan sát sinh mệnh nguyên khí của bà ta, phát hiện sinh mệnh nguyên khí trên toàn bộ bộ ngực của bà ta dao động rất lợi hại.

Trái lại sinh mệnh nguyên khí của những thôn dân khác đều rất bình thản, có thể thấy được vị phụ nữ kia xác định vững chắc có chuyện.

Lúc này, Đường Yên Mộng đang cùng với các đội viên khác họp ở một văn phòng khác, Mục Vân Đông lặng lẽ đi vào, đi đến trước mặt vị phụ nữ kia, nhỏ giọng nói:

- Trên người của bà có oán khí của ông ta.

Vị nữ nhân kia sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Anh nói cái gì?

- Tôi nói trên người của bà có oán khí của ông ta, ông ta chết không nhắm mắt.

- Anh nói bậy, chuyện không liên quan đến tôi, anh đang nói bậy...

Người phụ nữ vốn vẫn luôn bình tĩnh trở nên kích động.

- Tôi có nói bậy hay không thì đầu thất sẽ biết, đầu thất sẽ tìm đến bà.

Mục Vân Đông lại chậm rãi nói.

- Không, không, hắn không thể tới tìm tôi, hắn không thể tới...

Người phụ nữ càng kích động, bà ta ngồi xổm xuống, bắt đầu có chút run rẩy.

Các thôn dân khác nhìn thấy bộ dáng này của phụ nữ thì cũng cảm giác được bà ta không giống bình thường.

- Lưu thẩm, vừa rồi cô nói cái gì? Sao hắn không thể tới tìm cô?

Thôn dân lại hỏi Mục Vân Đông:

- Tiểu tử, cậu là cảnh sát à? Cậu nói với cô ta cái gì?

Mục Vân Đông buông tay:

- Không liên quan đến tôi, chỉ là có người làm chuyện trái với lương tâm, bây giờ chỉ đang sợ hãi mà thôi.

Thôn dân lại hỏi người phụ nữ kia:

- Lưu thẩm, cô nói thật đi, độc có phải do cô hạ hay không?

Lưu thẩm càng kích động, khóc ô ô:

- Tôi không cố ý, thật sự không cố ý...

Động tĩnh bên này kinh động đến các cảnh sát đang mở cuộc họp, Đường Yên Mộng và Tiếu Nhất Minh vội vàng chạy tới.

- Mục Vân Đông, sao anh còn ở đây, anh làm cái gì vậy?

Đường Yên Mộng vừa tới đã rống lớn nói.

- Oan uổng quá, sao lại là tôi, tôi còn chưa làm gì cả.

- Anh sẽ không cưỡng ép xem bệnh cho bọn họ chứ?

Trải qua chuyện tối hôm qua, Tiêu Nhất Minh biết rõ y thuật của Mục Vân Đông lợi hại, đồng thời còn nhìn ra được Mục Vân Đông hẳn là một bác sĩ có cổ quái, không nhận ra người có bệnh.

- Cô đã đoán sai rồi, hôm nay tôi không có xem bệnh cho người khác, tôi xem chính là tâm.

Mục Vân Đông chậm rãi nói, một bộ cao thâm khó đoán.

- Xem tâm à?

Đường Yên Mộng và Tiếu Nhất Minh đồng thời kêu lên.

- Đúng rồi, tôi thấy được suy nghĩ trong lòng bọn họ, cô không thấy được là bà thím này đã nhận tội rồi à?

Lúc này, vị Lưu thẩm kia vẫn còn đang khóc thút thít, không ngừng dập đầu cầu nguyện:

- Ông Trương, tôi thật sự không cố ý, lúc nào cần ông đừng tới tìm tôi.

Đường Yên Mộng đi qua đỡ Lưu thẩm lên:

- Đại thẩm, thẩm nói xem, chuyện của ông Trương có phải có liên quan đến thẩm hay không?

Lưu thẩm khóc càng lợi hại hơn:

- Tôi thật sự không cố ý, lúc ấy tôi rất tức giận, đã đổ thuốc diệt chuột trong nhà vào trong nước lu cho ông ấy uống, xong việc tôi hối hận, muốn trở về đổ đi, nhưng ông lão đã uống vào...

Thôn dân không ngờ rằng thì ra thật sự là Lưu thẩm hạ độc, hoàn toàn không thể tin tưởng:

- Lưu thẩm, ông Trương là người tốt như vậy, sao cô có thể hạ độc hại ông ấy?

Lúc này, Lưu thẩm đã khóc không thành tiếng:

- Ông ta đáng chết, ông ta đã phá hủy cả đời của tôi rồi!

Thì ra là ở trong thôn, ông Trương chuyên môn xem bát tự, xem phong thuỷ cho mọi người. Khi Lưu thẩm còn trẻ tìm được đối tượng, lúc ấy người nhà của Lưu thẩm đã đem bát tự của hai người cho ông Trương xem, ông ta nói hai người bát tự không hợp, người nhà của Lưu thẩm liền không đồng ý mối hôn sự này.

Xong việc, người nhà của Lưu thẩm nhờ người giới thiệu, một lần nữa tìm cho Lưu thẩm một nhà hợp bát tự cùng thôn. Nhưng sau khi Lưu thẩm gả đi thì quá không tốt, nam nhân kia ham ăn biếng làm, cả ngày đánh bạc còn đánh phụ nữ, mấy ngày hôm trước còn đánh Lưu thẩm một trận.

Mà hóa ra đối tượng kia đã sớm thành ý làm ăn, ngày tháng quá rực rỡ, Lưu thẩm càng nghĩ càng giận, lập tức trút giận lên đầu của ông lão xem bát tự năm đó.

- Ai...

Mọi người thổn thức một trận.

Chuyện này cứ như vậy mà phá, Đường Yên Mộng phân phó đội viên dẫn theo Lưu thẩm đi xuống, những thôn dân khác cũng đều giải tán.

- Được, anh cũng đi đi.

Đường Yên Mộng lại bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

- Tôi nói cô không tiễn tôi thì tôi không đi, hừ, bị người vô cớ đổ oan là lưu manh, còn mang đi trước công chúng, cô bảo tôi sau này còn lăn lộn thế nào nữa.

Mục Vân Đông là một người chấp nhất, lý lẽ gì đó anh một chút cũng không cho.

- Tôi đưa anh đi.

Bên cạnh, Tiếu Nhất Minh sớm không nhìn được.

- Không được, chuyện này bởi vì cô ấy dựng lên cũng phải do cô ấy kết thúc.

- Được rồi, đội trưởng, dù sao thì vụ án này cũng coi như là kết thúc, ngày hôm qua cô vừa mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một ngày đi.

Tiếu Nhất Minh khuyên nhủ.

- Được, tôi sẽ đưa anh đi, lái xe cảnh sát đưa anh đi, xem anh có thể làm ra cái dạng gì hay không.

Đường Yên Mộng tức giận, vung chìa khóa rời đi.

- Hẹn gặp lại nha!

Mục Vân Đông vẫy tay với Tiếu Nhất Minh, bá đạo đi theo Đường Yên Mộng.