Chương 8: Cảnh sát xinh đẹp làm tài xế

Trên đường đi, Đường Yên Mộng chỉ lo lái xe, không muốn nói thêm một câu với Mục Vân Đông.

Ở ghế phụ, tâm tình của Mục Vân Đông rất tốt, một khắc cũng không được nhàn rỗi.

- Đường đội trưởng, vừa rồi tôi giúp cô phá án, có phải cô nên cảm ơn tôi hay không?

- Tôi đã tự mình đưa anh trở về rồi, còn muốn cảm ơn như thế nào? Chẳng lẽ trao cờ thi đua cho anh à?

- Cờ thi đua thì không cần, nếu đội trưởng Đường không ngại, không bằng chúng ta cùng ăn một bữa cơm.

- Tôi ngại.

Mục Vân Đông còn chưa nói hết câu thì Đường Yên Mộng đã hung hăng từ chối.

- Tôi nói, có phải anh nói quá nhiều hay không.

- Không nhiều lắm, không nhiều lắm, không ăn cơm cũng có thể, nhưng mà bệnh của đội trưởng Đường vẫn còn chưa chữa xong, nếu không bây giờ tôi chữa khỏi cho cô nhé.

Nghe thấy một chữ "bệnh", mặt Đường Yên Mộng đỏ lên, nhất thời vừa thẹn vừa bực, hung hăng giẫm một cước xuống, quán tính thật lớn làm Mục Vân Đông đột nhiên lao về phía trước, trán đυ.ng phải một cái, lập u lên một cục.

- Nữ nhân này của cô điên rồi, phát sinh tính tình gì chứ, cô muốn mưu sát chồng mình à, à không, cô muốn hại người à.

Đường Yên Mộng vốn dĩ nhìn thấy Mục Vân Đông bị đυ.ng trán có chút áy náy, nhưng vừa nghe lời của anh lại đùa giỡn mình, một quyền đánh về phía Mục Vân Đông.

- Tìm chết à?

Đường Yên Mộng không hổ là người đã trải qua huấn luyện, động tác lưu loát tàn nhẫn.

Mục Vân Đông cũng bực mình:

- Cô đừng quá đáng, cô nói tôi trước thì cứu cô, sau lại giúp cô phá án, không cảm ơn còn chưa tính, đối với tôi lạnh như băng, còn đánh tôi, cô có phải là phụ nữ hay không.

Đường Yên Mộng bị Mục Vân Đông nói đến có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay bởi vì sinh bệnh hơn nữa lại thêm vụ án, làm cho cô có chút bực bội.

Lập tức thu hồi tay của mình, giọng điệu ôn hoà:

- Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng.

Đường Yên Mộng khởi động xe tiếp tục đi, Mục Vân Đông cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không hề giống như vừa rồi nói lắm.

Sự yên tĩnh đột nhiên này làm cho Đường Yên Mộng không quen, không khí trở nên xấu hổ, dù sao cô cũng không nhịn được.

- Vừa rồi sao anh lại xác nhận hung thủ là Lưu thẩm?

- Tôi nhìn thấy nha.

Mục Vân Đông thuận miệng đáp.

- Không muốn nói thì thôi, có lệ như vậy.

- Tôi không có lệ, tôi nói chính là lời nói thật mà.

Mục Vân giải thích nói:

- Cho dù là ai thì khi đối mặt với cảnh sát, cho dù mặt ngoài của anh ta bình tĩnh đến đâu thì nội tâm của anh ta cũng sẽ dao động thật lớn, từ trên y học thì có thể nói rằng tâm của anh ta dao động rất lớn.

- Chẳng lẽ thông qua mắt thường anh còn có thể nhìn thấy tâm suất của người khác à?

- Người khác không thể nhưng tôi có thể.

- Khoác lác không biết xấu hổ.

- Nói mà cô không tin, bằng không tôi tới xem nội tâm của cô một chút.

Mục Vân Đông lặng lẽ nghiêng sang phía Đường Yên Mộng, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Yên Mộng không rời.

- Câm miệng, thôi đi, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Đường Yên Mộng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, hôm nay cô có chút phát điên, học sinh thoạt nhìn có chút trắng nõn sạch sẽ này lại là một người da mặt dày, nói chuyện nghiêm trang lại lộ ra hơi thở lưu manh, nhưng lại không có biện pháp nào với anh ta.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở cửa của học viện Y Học Trạm Hải, không ít sinh viên nhìn thấy xe cảnh sát dừng ở cửa đều rất tò mò.

- Có chuyện gì à?

- Không biết nữa?

Không ít bạn học dần dần vây quanh lại.

Mục Vân Đông lại ngồi bất động, không hề có ý định xuống xe.

- Đã tới rồi mà sao anh còn chưa xuống xe?

Đường Yên Mộng tức giận hỏi.

- Cô thấy đấy, nhiều bạn học như vậy, tôi cứ như vậy xuống xe thì bọn họ còn tưởng rằng tôi phạm phải chuyện gì chứ? Tiễn Phật tiễn đến Tây phương, dù sao thì cô cũng phải xuống xe chào hỏi mọi người một chút, cho tôi một cái trong sạch đi.

- Anh...

Đường Yên Mộng chán nản:

- Thật là vô lại.

Đường Yên Mộng bất đắc dĩ đành phải mở cửa xe, chậm rãi xuống xe.

Khi các bạn học nhìn thấy Đường Yên Mộng thì thật sự là sợ đến ngây người.

Cực phẩm!

Hôm nay, Đường Yên Mộng mặc một thân trang phục cảnh sát, tư thế oai hùng hiên ngang, hơn nữa cô cao 1m7, khuôn mặt thiên sứ, làm cho nước miếng của không ít nam sinh đều sắp chảy xuống.

Đường Yên Mộng xuống xe, Mục Vân Đông cũng xuống xe theo.

- Sao lại là anh ta, Mục Vân Đông, không phải anh ta bị cảnh sát bắt đi à? Sao lại trở về rồi?

Các bạn học lại bắt đầu nghị luận.

Mục Vân Đông không để ý tới những người khác, mà vẫy tay với Đường Yên Mộng:

- Đội trưởng Đường, cảm ơn cô đã đưa tôi trở về! Cô yên tâm, bệnh của cô sau khi được tôi trị liệu không có gì lớn, sau này điều trị cho tốt là được.

Lời nói của Mục Vân Đông khiến Đường Yên Mộng tức giận đến ngứa răng:

- Tiểu tử thúi, lại ở trước công chúng đề cập đến chuyện tôi bị bệnh, xem sau này tôi thu thập anh như thế nào.

Cô ngại nhiều người nên không nói ra lời này, chỉ khách khí vẫy vẫy tay, mỉm cười rồi lên xe, hung hăng đóng cửa lại, một chân đạp chân ga chạy như bay rời đi.

- Chào các bạn học nha, Mục Vân Đông tôi lại về rồi!

- À, thì ra là anh ta đang khám bệnh cho cảnh sát.

- Lợi hại nha, còn chưa tốt nghiệp mà đã có thể xem bệnh cho người ta rồi.

- Chậc, ai biết có phải thật hay không, thời đại này phàm là người chỉ học được chút kiến thức y học đã bắt đầu thổi mình là thần y rồi, người như vậy nhiều lắm.

- Anh không thấy đó là cảnh sát à, người ta cũng chưa phủ nhận đâu.

...

Các bạn học phía sau khe khẽ nói nhỏ, Mục Vân Đông không để ý đến bọn họ, vác lá cờ "thần y Mục Vân Đông" của mình lên vai, nghênh ngang đi về phía sân trường.

Oan gia ngõ hẹp, anh lại gặp phải Vương Hoằng.

Hôm qua Vương Hoằng bị Mục Vân Đông lừa một đường, tối hôm qua ngủ không ngon, đến tiệm thuốc mua thuốc bôi cũng không được, hạ bộ của mình vừa đỏ vừa sưng.

Không ngờ, vừa mới từ bệnh viện trở về lại giống như cua nằm bò chân đi đường.

- Nha, đây không phải thầy hướng dẫn Vương à? Chào buổi sáng!

Mục Vân Đông vui sướиɠ chào hỏi, anh tự nhận mình là người thiện lương, nhưng đối với người hại mình thì anh cũng sẽ không khách khí. Huống chi trước kia Vương Hoằng còn không biết hại bao nhiêu người giống như vậy.

Vương Hoằng đang vô cùng khó chịu, nhìn thấy Mục Vân Đông tức giận lại nổi lên, từ khi làm khó Mục Vân Đông thì cảm giác cái gì cũng không thuận.

- Là cậu! Hừ! Thật sự là không có tiền đồ, đi làm du y giang hồ còn khoe khoang như vậy.

Vương Hoành lộ ra vẻ mặt châm chọc.

- Tôi là du y giang hồ, tôi kiêu ngạo, dù sao thì tốt hơn so với người nào đó là giáo viên của một học viện, ngay cả một chút bệnh nhỏ của mình cũng không trị được, ha ha ha.

Mục Vân Đông cười ha hả.

- Mẹ nó, cậu sẽ hối hận, tôi sẽ khiến cậu không thể tốt nghiệp.

Vương Hoằng oán hận nói.

- Hối hận còn không biết là ai, hừ, ba ngày sau tôi sẽ khiến ông cầu xin tôi.

Mục Vân Đông nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Trở lại ký túc xá, phát hiện trong ký túc xá có mấy người bạn học đang ở.

- Mẹ nó, Đông ca, cuối cùng anh cũng trở về rồi! Không sao chứ?

Mở miệng chính là Mã Siêu, mọi người thường xuyên trêu chọc anh ta gọi anh ta là Tiểu Mã Ca.

- Hôm qua, tiểu An nói rằng anh bị luận văn kí©h thí©ɧ tới rồi, làm du y giang hồ, chúng tôi lo lắng gần chết, cả ngày đêm không nghỉ đi tìm anh về.

Trong lòng Mục Vân Đông ấm áp, thì ra mọi người đều còn quan tâm đến anh.

- Tôi không sao, đều qua rồi, sau này tất cả đều sẽ tốt lên.

- Luận văn của anh quá không được rồi, sao lại như vậy? Sau này không phải vẫn luôn làm du y giang hồ như trước chứ?

Một người bạn cùng phòng khác là Trương Bân hỏi.

- Không đâu, sau này tất cả đều sẽ tốt hơn.

Mục Vân Đông vỗ vỗ vai của các anh em:

- Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ làm tốt, như vậy đi, các người khó được trở về, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm.

- Được rồi, buổi tối các anh em đây làm chủ, để cậu thả lỏng một chút tâm tình, bây giờ chúng ta cùng nhau xuất phát.

Lục Tiểu An đứng lên, kéo Mục Vân Đông muốn đi.

- Xuất phát? Các người muốn làm gì?

Mục Vân Đông không rõ.

- Tìm hiệu trưởng, chúng tôi đã xem luận văn của cậu rồi, quả thực chính là trình độ chuyên gia, thầy hướng dẫn lại không cho qua, quả thực chính là trắng trợn táo bạo lừa người, chúng tôi đã thương lượng rồi, cùng nhau đến tìm hiệu trưởng kia giúp anh tìm cách nói.

Lục Tiểu An nói.

Mục Vân Đông khoát tay áo.

- Các người nghe tôi nói này, tâm ý của tôi đã lạnh, bây giờ tôi trở về cũng đúng là muốn đi tìm hiệu trưởng, nhưng không phải đi tìm cách nói, mà là muốn ngả bài với trường học, tôi muốn tự động rời khỏi trường học, không còn là sinh viên của đại học y khoa Trạm Hải nữa.

- Cái gì? Rời khỏi trường học?

Ba người đồng thời hô to:

- Mục Vân Đông cậu điên rồi à?

- Tôi không điên, sau này các người sẽ rõ.

Mục Vân Đông không để ý đến mấy người đang trợn mắt há hốc mồm, lập tức đi ra cửa đi xuống lầu.